Khi Uyển Nhi trở lại cửa cung Huy Du Điện, sắc trời đã hoàn toàn tối
sầm. Bông tuyết phủ một lớp mỏng trên mái cung như sương, Thái Bình đi
rồi, Uyển Nhi cảm thấy toàn bộ thành Tử Vi đều lâm vào tĩnh lặng, phảng
phất như bị ai xẻo đi một góc trong lòng ngực, gió lạnh có thể dễ như
trở bàn tay mà rót vào tim, vừa lạnh vừa chua xót.
Uyển Nhi điều chỉnh lại hô hấp thêm một lần cuối, đưa đèn lồng cho Hồng Nhụy, dặn dò: “Về thiên điện đi.”
“Vâng.” Hồng Nhụy lo lắng mong mỏi liếc mắt nhìn Uyển Nhi, cuối cùng cầm đèn lui ra.
Uyển Nhi sửa sang lại y quan một lần nữa, cho đến khi đến gần cửa điện Huy
Du Điện, lúc cúi đầu bước vào đại điện, hơi ấm đánh úp đến, nàng không
khỏi run lập cập.
“Thái Bình đi rồi.” Võ Hậu nhàn nhạt mở miệng, Uyển Nhi không biết lời này là đang hỏi nàng, hay là đang trần thuật lại sự thật.
Uyển Nhi không lập tức đáp lời, như thường lệ đi đến bên kỷ án, bỗng chốc
quỳ gối trước mặt Võ Hậu, “Lúc trước thần làm bậy, suýt nữa gây ra đại
họa, thỉnh Thái Hậu phạt nặng.”
Võ Hậu cười khẽ, buông xuống tấu chương đang phê duyệt, “Uyển Nhi cho rằng, ai gia nên phạt ngươi như thế nào đây?”
Uyển Nhi dập đầu thật mạnh, không dám trả lời.
“Ai gia cũng không dự đoán được tiên đế cuối cùng sẽ cho Thái Bình một đặc
chỉ như vậy.” Ngữ khí Võ Hậu đạm mạc, “Ngay lúc này Thái Bình tham chính xác thật không ổn.” Hơi dừng lại, ánh mắt Võ Hậu dừng ở trên người Uyển Nhi, “Nàng tự thỉnh đi thủ lăng, là ngươi chỉ cho nàng sao?”
Uyển Nhi nghiêm túc đáp: “Không phải thần.”
“Thật sự không phải ngươi?” Võ Hậu lại ép hỏi một lần.
Uyển Nhi thẳng lưng, thản nhiên đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Võ Hậu, “Không phải.”
“Ai cho phép ngươi ngẩng đầu lên?” Võ Hậu không vui, trên mặt đã có vẻ
giận. Mỗi lần Uyển Nhi trả lời nàng, đều bằng phẳng không sợ, nửa điểm
chột dạ cùng run sợ cũng nhìn không ra, làm nàng không tìm thấy một chút sơ hở nào.
Người như vậy, không phải tâm cơ thâm trầm, thì đó là những lời nói thật. Võ Hậu xem kỹ Uyển Nhi một lần nữa, cô nương mới
chừng này tuổi, không có khả năng có lòng dạ thâm sâu như vậy, mặc kệ
nghĩ như thế nào, Uyển Nhi hẳn là người sau.
“Việc thần đã làm,
tuyệt đối không giảo biện, việc mình không làm, thần một chữ cũng không
nhận, xin Thái Hậu minh xét.” Uyển Nhi cương trực nói xong những lời
này, lại dập đầu lần nữa.
“Đứng lên đi.” Võ Hậu vốn dĩ cũng không nghĩ trách phạt Uyển Nhi, Trĩ Nô nói ra đặc chỉ kia là ai cũng không
thể tưởng, nàng chỉ cảm thấy đáng tiếc, Thái Bình bỏ lỡ một cơ hội danh
chính ngôn thuận.
Uyển Nhi chỉ thẳng lưng lên, cũng không có đứng dậy, “Thần có một chuyện thỉnh tấu.”
Võ Hậu nhướng mày, “Nói.”
“Thỉnh Thái Hậu hạ chỉ, cấp cho điện hạ một đạo thánh chỉ trấn thủ Trường An.” Uyển Nhi nói xong lời này, không cần nhìn Võ Hậu, đã biết ánh mắt Võ
Hậu sắc bén đến mức có thể giết người.
Võ Hậu trầm giọng hỏi: “Ngươi có phải cảm thấy, ai gia nhất định không nỡ giết ngươi?”
Uyển Nhi hít sâu một hơi, lại lần nữa đón nhận ánh mắt Võ Hậu, kiên định
nói: “Điện hạ thủ lăng ba năm, đều ở trong núi, nếu không có đặc chỉ,
điện hạ cũng không thể điều động dù là một binh một lính. Nếu…… Trường
An náo loạn, xin hỏi Thái Hậu, điện hạ làm sao có thể tự bảo vệ mình?”
Ánh mắt Võ Hậu lúc sáng lúc tối, sắc mặt như sương, “Nói tiếp.”
“Lúc trước Thái Hậu hạ chỉ, mệnh Lưu Nhân Quỹ tọa trấn Trường An. Hắn cũng
rất có uy danh trong quân đội, nếu Đông Đô bên này gió thổi cỏ lay,
Trường An bên kia nhất định sẽ có động tác.” Uyển Nhi dập đầu, “Đến lúc
đó nếu có phản loạn, điện hạ ở trong núi không nơi nương tựa, chẳng may
có người nhân loạn hành động, tánh mạng của điện hạ sẽ lâm nguy!”
Uyển Nhi lặng im một lát, không nghe thấy Võ Hậu đáp lại, nàng chỉ phải tiếp tục khẩn cầu, “Điện hạ cùng Thái Hậu đồng tâm đồng đức, nhưng người
trong thiên hạ lại không biết, lời nói của Thái Hậu ở trên điện hôm nay, cũng chỉ có quan viên trong điện biết được tâm ý của Thái Hậu. Vì bảo
đảm điện hạ bình yên vô sự, thần cả gan xin Thái Hậu hạ chỉ.” Một cái
dập đầu, cơ hồ hung hăng đánh vào trên mặt đất.
Thanh âm nặng nề
này rơi vào trong tai Võ Hậu, Võ Hậu lặng im hồi lâu cuối cùng đã mở
miệng, “Ngươi cũng biết đạo thánh chỉ này chính là con dao hai lưỡi, nếu người có tâm xúi giục Thái Bình, ở Trường An phát triển thế lực của
mình, với ai gia mà nói đó là họa lớn.”
“Điện hạ xưa nay trọng tình, vì sao Thái Hậu không tin nàng?” Uyển Nhi bi phẫn hỏi lại, lúc này hốc mắt đã đỏ bừng.
Võ Hậu cười lạnh một tiếng, cố ý nói: “Ai gia tin tưởng Thái Bình, chỉ là ai gia không tin ngươi.”
Uyển Nhi lặng im một lát sau, nhịn khóc mà nói: “Thần nguyện lấy mạng đổi lấy thánh chỉ này!”
Võ Hậu lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của Uyển Nhi, quả nhiên là Sư Tử
Thông do chính Thái Bình thuần, tâm tâm niệm niệm đều vì Thái Bình,
“Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi có phải đã quên ngươi là thần tử của ai rồi hay không?”
“Thần……” Uyển Nhi chỉ nói một chữ, liền cố nén lại
lời nói, cung kính dập đầu với Võ Hậu. Lúc này cái trán vừa đỏ vừa sưng, tấm tắc sinh đau, nhưng mà, hôm nay một trận chiến này nàng cần thiết
phải thắng vì Thái Bình.
Võ Hậu vốn đang chờ nàng hoa ngôn xảo
ngữ, không nghĩ tới Uyển Nhi lại đột nhiên không nói gì, chỉ là vẫn
không nhúc nhích mà quỳ trên mặt đất.
“Hôm nay ngươi cưỡng ép ai
gia hạ chỉ, đây là tội lớn.” Võ Hậu đứng dậy, đi đến trước mặt Uyển Nhi, “Ai cho ngươi lá gan, dám nhiều lần khiêu chiến nhẫn nại của ai gia?”
Khi nói chuyện, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nắm lấy cằm Uyển Nhi,
hung hăng nhìn thẳng.
Bùi thị bên cạnh đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng mang theo các cung nhân nhất trí quỳ xuống, “Thái Hậu bớt giận!”
Đáy mắt Uyển Nhi đọng nước mắt, khóe miệng lại khẽ nhếch, cười nói: “Thần đã từng nói, sĩ vi tri kỷ giả tử.”
“Tội thần chi hậu, cung nhân Dịch Đình, cũng xứng xưng là tri kỷ của công
chúa sao?” Võ Hậu lạnh giọng hỏi lại, lực đạo từ ngón tay tăng thêm, một tay kia đột nhiên kéo trâm bạc của Uyển Nhi xuống, kề lên yết hầu của
nàng, “Ngươi trăm phương ngàn kế mưu tính vì Thái Bình như thế, ngươi
rốt cuộc muốn cái gì?”
Ý cười của Uyển Nhi vẫn không giảm, từng câu từng chữ đáp: “Không thẹn với lương tâm.”
“Không thẹn?” Võ Hậu cười lạnh.
Đáy mắt Uyển Nhi nhìn không ra một tia sợ hãi, “Biết rõ điện hạ gặp nguy,
lại nhìn như không thấy, đó là bất nghĩa. Năm ấy họa thiên lao, nếu
không phải điện hạ âm thầm thu mua cai ngục, thần tuyệt đối không sống
được đến hôm nay. Hiện giờ một mạng đổi một mạng, cũng vì không thẹn.”
Những câu này của nàng đều là thật, mặc kệ là kiếp trước, hay là kiếp
sau, chỉ cần điện hạ mạnh khỏe, nàng chết thì đã sao?
Võ Hậu cười như không cười, “Vậy ai gia thì sao? Ngươi ở trước mặt ai gia, vì người khác liều mình mưu đồ, có tính là bất trung hay không?”
“Nếu
điện hạ có thể tọa trấn Trường An, vậy sẽ ổn định đại cục, với Thái Hậu
mà nói, trăm lợi mà không một hại.” Uyển Nhi gắt gao nhìn chằm chằm đôi
mắt Võ Hậu, “Đây không tính là thần tận trung sao?”
Võ Hậu ý vị
sâu xa mà cười cười, “Ai gia muốn chính là toàn tâm toàn ý, tình nguyện
trung thành.” Vừa nói, mũi trâm bạc trong tay dọc theo cổ Uyển Nhi một
đường hướng lên trên, “Kẻ nay Tần mai Sở, ai gia không an tâm dùng.”
“Thần có thể toàn tâm toàn ý.” Uyển Nhi kiên định đáp.
“Còn ân của Thái Bình, có thể toàn tâm toàn ý nguyện trung thành vì ai gia
sao?” Mũi trâm bạc cuối cùng dừng ở mi tâm Uyển Nhi, Võ Hậu biết rõ cố
hỏi.
Uyển Nhi muốn cúi đầu, lại bị trâm bạc chống lại, “Thần…… xin Thái Hậu thành toàn!”
“Đây là một lần cuối cùng ngươi trù tính vì Thái Bình.” Võ Hậu hơi dùng sức, mũi nhọn của cây trâm đâm vào mi tâm Uyển Nhi, máu tươi dọc theo mũi
nàng chảy xuống, tích ở trên mặt đất, “Cũng là một lần cuối cùng ai gia
bỏ qua cho ngươi.” Nàng đột nhiên vạch một cái, cây trâm liền lưu lại
một vệt máu trên mi tâm Uyển Nhi, “Ai gia tuyệt đối không giữ lại kẻ
chân trong chân ngoài.”
Võ Hậu đứng dậy, ném cây trâm nhuốm máu trong tay, đi trở về long ỷ, chậm rãi ngồi xuống, “Soạn chỉ đi.”
“Vâng.”
Uyển Nhi che lại vết thương đứng dậy, trên người Võ Hậu có biến hóa rất nhỏ, nàng nhìn đến rành mạch. Võ Hậu đã không còn là Thiên Hậu lúc trước,
nàng ấy hiện giờ toàn tâm toàn ý muốn làm Thiên Tử quân lâm thiên hạ.
Trong lòng Thiên Tử, chỉ có quân quyền, vạn dân thiên hạ chỉ có thể thần phục một mình Thiên Tử.
Nàng hiện giờ đang đứng ở chỗ lịch sử
biến chuyển, chỉ cần vô ý, tan xương nát thịt. Cho nên, bất luận khả
năng nào tồn tại uy hiếp, nàng đều phải dọn dẹp sạch sẽ.
Đạo ý chỉ này, không đơn thuần chỉ là Võ Hậu bỏ qua cho Uyển Nhi lần cuối, còn là Võ Hậu sủng ái Thái Bình một lần cuối cùng.
Nếu Thái Bình có tâm tư khác, Võ Hậu tuyệt đối sẽ không nương tay.
Nếu Uyển Nhi hai lòng, lần sau Võ Hậu nhất định sẽ lấy được đầu nàng.
Máu tươi tràn ra khỏi khe hở ngón tay, Uyển Nhi dùng tay trái gắt gao đè
lên vết thương, tay phải nâng bút chấm mực, cung kính nghe Võ Hậu hạ
chỉ.
“Công chúa tự thỉnh đi thủ lăng ba năm, là tấm gương cho
người trong thiên hạ.” Võ Hậu nói được một nửa, liếc mắt nhìn thoáng qua Uyển Nhi, lời nói lại là nói với Bùi thị, “Bùi thị, truyền thái y.”
“Vâng.” Bùi thị mới vừa rồi xem đến kinh hồn táng đảm, khi lĩnh mệnh chỉ cảm
thấy hai chân nhũn ra, lảo đảo một chút, mới bước nhanh rời khỏi điện.
Uyển Nhi biết đây là Võ Hậu ban ân, trước uy áp, sau lại thi ân, đây là thủ
đoạn của đế vương mà lần nào cũng đúng. Thân là hạ thần, hẳn là cảm động đến rơi nước mắt, may mắn nhặt về một cái mạng.
Võ Hậu ân uy
cũng đã làm, Uyển Nhi cũng nên đáp lại, nước mắt mà Uyển Nhi nhịn hồi
lâu cuối cùng đã lăn xuống, quỳ xuống đất khẽ khàng tạ ơn, “Khấu tạ Thái Hậu.”
“Tiếp tục viết chiếu.” Võ Hậu không nhìn nàng, tiện tay
cầm lấy một quyển tấu chương, một bên xem, một bên nói, “Trẫm cảm kích
hoàng muội hiếu thuận, đặc biệt phong hiệu Trấn Quốc, trong lúc thủ
lăng, trấn thủ Tây Kinh, tham gia quyết định chuyện quân chính quan
trọng ở Trường An.” Nói xong, Võ Hậu lại bỏ thêm một câu, “Mong hoàng
muội trung quân bảo vệ quốc gia, chớ có hai lòng.”
Võ Hậu nói
xong, Uyển Nhi cũng viết xong chiếu thư. Nàng sợ máu của mình rơi xuống
chiếu thư, thật cẩn thận dời chiếu thư về phía Võ Hậu, thỉnh Võ Hậu xem
xét.
Võ Hậu đảo qua một lần, vừa lòng mà cười, “Dường như ai gia
cũng không có nói một câu này.” Vừa nói, ngón trỏ gõ gõ vào câu cuối
cùng trong chiếu thư.
Uyển Nhi cung kính nói: “"Không được truyền triệu, không được trở về Đông Đô." Đây là vì phòng ngừa thế lực điện hạ lớn mạnh lại bị người khác mê hoặc, gây ra họa.”
Tự ý rời khỏi Trường An, định tội mưu phản.
Đây là Uyển Nhi cấp cho Thái Bình một lá bùa hộ mệnh, cũng cho Võ Hậu một liều thuốc an thần.
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Võ Hậu cười.
Hôm nay trong triều, nhi tử không nên thân kia ở trước mặt chúng thần đề
cập hai chữ “Trấn Quốc”, hiện giờ chiếu thư được ban xuống, chuyện hồ đồ này chỉ có thể tính ở trên người Lý Hiển.
Chờ thêm mấy ngày, chờ các triều thần cân nhắc rõ ràng, đó là lúc để nàng thay vua.
Không lâu sau đó, Bùi thị đã thỉnh thái y tới Huy Du Điện, Võ Hậu phất tay ý bảo Uyển Nhi cùng thái y đến thiên điện trị thương.
Khi Uyển Nhi trở lại thiên điện, Hồng Nhụy nhìn thấy nửa mặt nàng dính máu, sợ tới mức vội hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
“Không sao.” Uyển Nhi mỉm cười, trấn an Hồng Nhụy, “Mang một thau nước đến đây.”
“Vâng!” Hồng Nhụy bước nhanh rời khỏi thiên điện.
Thái y tiến lên cẩn thận nhìn nhìn miệng vết thương của Uyển Nhi, nghiêm túc nói: “Chỉ cần dùng thuốc thích hợp, miệng vết thương hẳn là sẽ không
lưu lại sẹo……”
“Vết sẹo này ta cần phải giữ lại.” Uyển Nhi không
chờ thái y nói câu kế tiếp, chắc chắn mà nhìn thái y, “Đại nhân chỉ cần
thoa thuốc cầm máu là được rồi.”
“Chuyện này……” Thái y biết nữ tử trong cung coi trọng dung nhan, vẫn là lần đầu nghe thấy có người nói muốn giữ lại sẹo.
Uyển Nhi cũng không gạt hắn, “Thái Hậu tự tay vẽ, không thể không lưu.”
Thái y không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, gật đầu nói: “Như vậy…… Ai……”
Đời trước nơi này của nàng cũng có một vết sẹo, đời này cũng không tránh
được một kiếp. Dùng một vết sẹo như vậy đổi lấy an toàn của Thái Bình ở
Trường An, Uyển Nhi chỉ cảm tất cả đều ổn.
Mấy năm sau này, nàng sẽ bảo vệ chính mình thật tốt, chờ đợi Thái Bình trở về.
Ít nhất, nàng không nuốt lời chuyện đã đáp ứng với Thái Bình.
Thừa dịp thái y điều chế thuốc trị thương, Uyển Nhi cúi đầu, nhìn túi thơm bên hông, im lặng cười khẽ.
Điện hạ để lại tóc đen cho nàng, đó là thứ duy nhất an ủi nàng những năm tháng sau này.