Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 85


trướctiếp

Bạch Phúc Hồng vạn lần không nghĩ tới mới vừa mượn được mười lượng, tiền tới tay còn chưa kịp nóng đã bị hắn xài hết. Hắn gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu, nếu lấy gia cảnh giàu có trước kia thì mười lượng bạc không tính là lớn lao gì, nhưng hôm nay sản nghiệp do phụ thân gầy dựng đang ở giai đoạn cần tiền, trong nhà chỉ hận không thể bẻ một văn tiền để nó biến thành hai. Nếu để phụ thân biết hắn đem mười lượng bạc thua vào việc đánh cược, người nhất định sẽ đem chân hắn đánh gãy.

Nhưng Tư Mã Lương Tài lại chẳng hề để ý, hắn thản nhiên nói:

- Loại địa phương này đương nhiên phải có thua có thắng, đây chẳng phải là quy luật bình thường hay sao? Hơn nữa thời điểm khi huynh vừa bắt đầu không phải đã thắng lớn đấy ư, vốn dĩ chúng ta đã cầm chắc hai mươi lượng trong tay nhưng do huynh không chịu dừng tay mà thôi.

- Bằng không lại đi tìm bằng hữu của ta hỏi mượn thêm một ít?

Bạch Phúc Hồng do dự nhưng hiện giờ trên người quả thật không có nổi một văn tiền, muốn làm cái gì cũng rất bất tiện. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng hắn khẽ cắn môi nói:

- Vậy lại đi mượn thêm mười lượng bạc, bất quá lần này không thể tiến vào những chỗ giống như ban nãy nữa.

Đợi đến khi Bạch Phúc Hồng về đến nhà thì vừa vặn trong nhà cũng đang ăn cơm, thấy hắn trở về Bạch Lâm vẫn giữ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đáy lòng vẫn còn tức giận vì thái độ hỗn xược của hắn vào sáng hôm nay.

- Vừa đến giờ ăn cơm ngươi liền biết đường về nhà, sao khi làm việc ngươi không tự giác như vậy cho ta nhờ...

Bạch nhị thiếu gia không dám hé răng, cuối đầu hậm hực lùa cơm.

Bạch Lâm mắng con trai xong lại bắt đầu quay sang cùng Bạch lão thái gia nói về chuyện nhà xưởng.

- Cuối tháng lại phải trả tiền thuê đất, thù lao của công nhân thì tháng trước đuổi theo tháng sau. Gánh nặng này thật đúng là càng ngày càng nặng.

Nói tới đây lại nhịn không được trừng mắt liếc Bạch Phúc Hồng, giọng điệu đầy sự trách cứ.

- Nếu ngươi có khả năng giống như đại nữ nhi của nhà họ Lưu thì mọi chuyện trong nhà cũng không cần ta phải nhọc lòng. Đã không làm được gì thì thôi đi, trái lại còn để ta phải nơi nơi giúp ngươi lót đường.

Bạch Phúc Hồng vẫn như cũ cuối đầu trầm mặc, mấy năm trước ở trong mắt cha mẹ hắn chính là thiên chi kiêu tử, là bảo bối trong tâm của bọn họ. Hắn thật sự không biết bắt đầu từ khi nào hắn lại biến thành cái dạng người bị phụ thân ghét bỏ như thế này.

Hắn không cam lòng nhưng lại chẳng thể nề hà.

Trời chạng vạng tối, Đinh Khải đến nhà tìm Bạch Lâm trao đổi công việc, thời điểm Đinh Khải chuẩn bị rời đi đột nhiên Bạch Phúc Hồng chạy theo phía sau hắn kêu lên thật to.

- Cữu cữu từ từ hãy về.

Đinh Khải xoay người nhìn Bạch Phúc Hồng đang sắp đuổi kịp mình, sắc mặt của ông bây giờ cũng không được tính là tốt cho lắm.

- Sao lại đuổi theo ta?

Vốn dĩ hai nhà Bạch và Đinh hợp tác với nhau miễn cưỡng có thể đi qua thời điểm gian khó này, hiện giờ không biết Bạch Lâm từ đâu đem một nửa sản nghiệp nhà họ Tần đoạt về. Sau này khó có thể nói sẽ kiếm được tiền hay không nhưng hắn chỉ thấy trước mắt mấy tháng này bạc trắng chảy ra ngoài như suối đổ vào sông, mỗi lần nhớ tới Đinh Khải đều cảm thấy tinh thần của mình tiều tụy đi rất nhiều.

Nói thẳng ra Bạch gia làm gì có tiền để khôi phục lại cơ nghiệp, tiền vốn còn không phải đều dựa vào Đinh Khải hắn hay sao? Hiện giờ hai người đã cùng ngồi chung một con thuyền, nếu hắn không muốn bỏ tiền vào thì cơ nghiệp này sụp xuống càng mau, cuối cùng tính ra người tổn thất lớn nhất vẫn chính là hắn.

Tưởng tượng đến đây liền giận sôi máu, nhân tiện khi nhìn thấy Bạch Phúc Hồng càng thêm các loại không vừa mắt.

Bạch Phúc Hồng nào biết tâm tư của người trước mặt quanh co lòng vòng, hơn nữa bản tính của hắn từ trước đến nay khá là tự cao tự đại, bởi vậy cũng không giỏi việc biết nhìn sắc mặt người khác.

- Sản nghiệp trong nhà đến khi nào mới có thể kiếm tiền? Hiện tại cha và nương không cho ta tiền tiêu vặt, cuộc sống như thế này quả thật không được tốt cho lắm.

Đinh Khải dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn cố nở nụ cười.

- Hiện giờ ngươi không đến thư viện đọc sách, trong nhà có ăn có uống thì ngươi cần tiền để làm gì? Việc làm ăn trong nhà đang ở thời điểm quan trọng, nếu có thể kéo thêm hai hay ba người nữa bỏ vốn đầu tư thì nguy cơ trước mắt cũng không tính là nguy cơ, nhưng một khi không ai đầu tư e rằng không thể tránh khỏi một hồi tổn thất. Ngươi nói thử xem cha ngươi có thể an bài tiền tiêu vặt cho ngươi hay không?

Bạch Phúc Hồng không dám lên tiếng, sau khi từ biệt Đinh Khải hắn liền lủi thủi yên lặng quay trở về phòng. Nghĩ đến bản thân hôm nay liên tục vay hai mươi lượng bạc, trong đó có một nửa thua ở sòng bạc, số còn lại thì hơn một nửa tiêu vào trong tay những cô gái bán hoa thành ra trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy thấp thỏm bất an.

Hắn lập ước định một tháng sẽ trả tiền, một khi vượt quá kì hạn thì tiền lãi sẽ tăng lên gấp bội.

Tuy rằng hôm nay mới là ngày đầu tiên nhưng dựa theo lời cha mẹ và phản ứng của cữu cữu thì có lẽ đến cuối tháng bọn họ cũng chẳng nguyện ý lấy tiền đắp vào cái lỗ hổng do hắn tạo nên, càng nghĩ hắn càng cảm thấy khủng hoảng.

Mà những lời Đinh Khải nói vừa rồi cứ quanh quẩn mãi trong đầu của hắn, cữu cữu nói rằng phải tìm được đối tác mới đồng ý góp vốn thì việc làm ăn trong nhà mới có thể hoàn toàn trở mình.

Bây giờ phải đi đâu để tìm ra đối tác mới, Bạch Phúc Hồng càng nghĩ càng sầu khổ. Tuy là huyện Nhạc Sơn xuất hiện không ít người giàu có nhưng người thật sự có khả năng góp vốn đầu tư thì hắn lại không biết.

Nghĩ nghĩ, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình bóng của Lưu Niệm Niệm, trong lòng tự dưng xuất hiện một trận kinh hoảng. Khoảng thời gian trước hắn vội vàng chuẩn bị đi thi Hương, đồng thời lại bị phụ thân cảnh cáo cho nên mới tạm thời buông xuống tâm tư đen tối. Nhưng hiện giờ nếu hắn bắt đầu xuống tay từ chỗ lưu niệm niệm thì đây có lẽ sẽ là một bước đột phá lớn.

Tốt nhất là phải nghĩ cách để nàng ta gả cho mình, một khi đối phương trở thành người của mình thì còn phải lo lắng việc không có đối tác mới hay sao? Chờ khốn cảnh trong nhà được giải quyết, vấn đề mình muốn dùng bao nhiêu tiền chẳng phải sẽ càng dễ dàng hơn ư?

Nghe đâu dạo trước Lưu Hừ làm lễ nhận lại nữ nhi bị thất lạc nhưng vị trí đại tiểu thư nhà họ Lưu vẫn để lại cho dưỡng nữ, nhìn dáng vẻ hẳn là quyết tâm muốn cho Lưu Niệm Niệm kế thừa sản nghiệp, một khi đã như vậy thì vấn đề thiên kim thật giả sẽ không hề tồn tại.

Càng ngày càng thấy suy nghĩ của bản thân đúng là tuyệt hảo, vì vậy Bạch Phúc Hồng vô cùng đắc chí. Sau đó hắn vắt hết óc nghĩ cách để Niệm Niệm tăng hảo cảm đối với mình.

Đại khái hắn cũng biết Lưu Niệm Niệm trước giờ không có tình cảm gì đối với mình, nhưng việc đã đến nước này tạm thời cứ thử một lần. Hiện giờ phụ thân tuy hãm sâu trong khốn cảnh về tài chính nhưng toàn bộ người ở huyện Nhạc Sơn không ai là không biết nhà họ Bạch đang ngóc đầu trở lại, hơn nữa khí thế lại tựa mãnh hổ. Sản nghiệp giữa Lưu gia và Bạch gia tương đối bất đồng, một nhà làm đâu chắc đấy còn nhà kia sắp sửa trở mình, hai nhà mà kết hợp thì chính xác là duyên trời tác hợp. Mình là nhi tử duy nhất của nhà họ Bạch, nhìn đâu cũng thấy cực kỳ xứng đôi với Lưu Niệm Niệm.

Càng nghĩ càng thấy bản thân đã tìm đúng hướng, vì thế ngày thứ hai hắn liền ăn mặc chỉnh tề, vừa ra khỏi cửa đã muốn lập tức chạy đến Lưu gia tìm Niệm Niệm. Bỗng nhiên nhớ tới trước đây đã vài lần hắn cố ý đến nhà tìm nhưng đều không gặp được người, thế là hắn cảm thấy lần này không thể lỗ mãng như vậy nữa.

Đôi mắt xoay một chút vừa vặn nghĩ đến đồng bọn là Tư Mã Lương Tài, tốt nhất bây giờ nên tìm hắn để xem có thượng sách nào dùng được hay không.

Tư Mã Lương Tài vừa nghe hắn tính toán thì lập tức lắc đầu:

- Bạch huynh à, huynh cứ như vậy chạy thẳng đến cửa nhà người ta là không được đâu. Huynh và nữ nhân tên Lưu Niệm Niệm kia xem như là người xa lạ, tùy tiện chạy tới cửa còn không phải muốn hủy danh dự của con gái người ta hay sao? Cha mẹ nàng ấy nhất định sẽ không đáp ứng để cho hai người gặp mặt, hơn nữa giả sử dù cho hai người các ngươi đã gặp mặt thì liệu rằng huynh đã nghĩ ra biện pháp nào để nàng ta đối với huynh nói gì nghe nấy, thậm chí sinh ra ái mộ muốn gả cho huynh hay chưa?

Bạch Phúc Hồng ngẫm lại thì thấy đúng thật là như thế, nếu như trước đây có lẽ hắn còn có vài phần tự tin nhưng hôm nay hắn đã trải qua quá nhiều lần thất bại. Thi Hương không có kết quả đã bị phụ thân mắng đến nỗi không còn mặt mũi, hơn nữa từ một vị tiểu thiếu gia tiền bạc lúc nào cũng có trong túi nhưng hôm qua lại phải đi vay mượn người khác, trong thời gian ngắn rơi vào tình trạng người ngại cẩu ghét để hắn chịu đả kích thật lớn, cuối cùng hắn không thể vực dậy sự cao ngạo tự tin như xưa được nữa.

- Vậy ngươi có biện pháp nào tốt hay không? Nếu thấy hiệu quả ta sẽ lập tức thực hiện để giúp phụ thân ta vượt qua vấn đề nan giải một phen. Huyện Nhạc Sơn này, không phải ta khoác lác thì đến lúc đó chính là thiên hạ của nhà họ Bạch ta, nếu ngươi có thể giúp ta vậy đến lúc đó ngươi cũng sẽ chiếm được không ít chỗ tốt.

Tư Mã Lương Tài nghe vậy thì trên mặt lộ ra nét vui mừng, nói thẳng ra thì gia tộc Tư Mã ở huyện Nhạc Sơn bất quá cũng chỉ là một hộ gia đình khá giả, nói nghèo thì cũng không nghèo mà nói giàu thì cũng chưa đạt tới. Gần đây trong nhà chuyện làm ăn gặp mới chút trục trặc nhỏ liền bắt đầu cắt tiền tiêu vặt của hắn, vì thế lúc này hắn mới phải đi ra ngoài vay tiền.

Hiện giờ được Bạch Phúc Hồng hứa hẹn như vậy há có thể không khiến hắn vui mừng ra mặt cho được.

Vì vậy hắn cũng hết lòng vắt kiệt đầu óc để hiến kế cho Bạch Phúc Hồng.

- Bạch huynh, nếu ngươi muốn gặp người ta mà lại dùng những phương pháp bình thường thì căn bản là không thích hợp. Giả sử nhà họ Lưu có hảo cảm đối với huynh thì cũng không có khả năng trong vòng hai ba tháng họ sẽ gả nữ nhi cho huynh, trừ phi......

- Trừ phi cái gì?

Bạch tiểu thiếu gia sốt ruột hỏi.

- Trừ phi nàng không thể không có lý do gả cho huynh.

Bạch Phúc Hồng vừa nghe xong tức khắc cảm thấy nhụt chí:

- Nếu ta để nàng không thể không có lý do gả cho ta thì ta còn cần tìm tới ngươi để ngươi giúp ta suy nghĩ biện pháp hay sao?

- Không có điều kiện thì tự chúng ta sáng tạo điều kiện a.

Đôi mắt của Tư Mã Lương Tài cứ như hai hạt đậu xanh đảo qua đảo lại mãi.

- Huynh nghĩ thử xem, một nữ hài tử ở cái dạng tình huống nào sẽ không thể không gả cho huynh?

Bạch Phúc Hồng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu tỏ ý mình nghĩ không ra.

Tư Mã Lương Tài có chút bất đắc dĩ, hắn chép miệng nói:

- Ta đây đã đem cơm dâng đến tận miệng mà huynh còn không biết cách ăn.

- Tư Mã huynh, ngươi không cần vòng vo, cứ nói thẳng ra đi!!

Bạch tiểu thiếu gia bị người trước mặt làm cho đau cả đầu.

Tư Mã Lương Tài lắc đầu, hắn khoác tay ra hiệu bảo đối phương ghé sát tai lại đây rồi thì thầm một trận.



Bạch Phúc Hồng chấn động lùi lại vài bước, lắp bắp hỏi:

- Việc..... việc này sao có thể.... Ta sẽ không bao giờ làm loại chuyện không bằng cầm thú như vậy.....

___________________________

Từ sau cái ngày nhà họ Lưu nhận lại Mộc Đinh Hương, Lưu Hừ liền tìm Lưu Niệm Niệm trò chuyện một phen. Hiện giờ sản nghiệp của nhà họ Lưu ông xác định muốn để nàng tiếp nhận nhưng với điều kiện nàng là đại tỷ trong nhà thì dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa nàng cũng phải dốc lòng chiếu cố và chăm sóc cho đệ đệ muội muội trong nhà.

Lưu Niệm Niệm biết rõ trong lòng phụ thân đang lo lắng điều gì, đơn giản chính là ông sợ Mộc Đinh Hương đi theo Sở Ngu sống cuộc đời quanh năm bươn chải ngoài đồng ngoài ruộng thì tương lai già rồi không thể làm việc nặng được nữa. Hiện tại Trúc Nhi còn nhỏ, không biết sau này khi nó trưởng thành sẽ có bộ dáng thế nào, đến lúc đó có thể dốc sức trả hiếu cho hai người các nàng hay không. Ngoài ra phía bên này còn có Lưu Trác bước chân theo con đường khoa cử, chẳng may nếu đệ ấy cả đời không thể kim bảng đề danh thì người làm đại tỷ như nàng nhất định phải nhọc lòng an bài cho đệ ấy.

Nàng hiếu thuận khom người nói với Lưu Hừ.

- Cha, không bằng chúng ta cứ tính như thế này đi. Sản nghiệp trong nhà chia ra làm ba, về phương diện kinh doanh con sẽ tiếp quản, còn phần lợi nhuận thì cứ chia đều cho Hương Nhi và a Trác cùng hưởng là được.

- Như vậy thì quá tốt... Nhưng dựa theo tính tình của Hương nhi, ta chắc đứa nhỏ ấy sẽ không nhận số tiền này, hơn nữa hai người bọn họ không giúp sức để một mình con gánh vác thì đối với con cũng không công bằng. Ở trong lòng phụ thân vị trí của ba đứa con đều giống như nhau, cho ai nhiều hoặc thiếu phần ai trong lòng ta cũng sẽ thấy bất an.

Thoáng chốc đáy mắt của Lưu Niệm Niệm trở nên ướt át, dẫu vậy nàng vẫn cố gắng nở nụ cười, tinh nghịch nói:

- Không có gì là không công bằng, nếu cha đau lòng khi con bôn ba vất vả vì chuyện làm ăn trong nhà thì cho con thêm một phần tiền công, số còn lại cứ chia đều là tốt rồi.

Lưu Hừ yêu thương sờ đầu nàng, nhẹ nhàng nói.

- Hài tử ngoan, con có thể nghĩ như vậy phụ thân đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn, bất quá việc này còn không vội, ta vẫn còn có thể làm việc. Đợi một ngày nào đó khi ta buông tay thì A Trác cũng đã trưởng thành, đến lúc đó ta sẽ gọi tất cả đến đây để thương lượng, trước mắt hai cha con chúng ta cứ nghĩ cách để sản nghiệp trong nhà phát triển thật tốt là được.

Lưu Niệm Niệm nhu thuận gật đầu đồng ý, chờ Lưu Hừ đi rồi nàng lại lâm vào trầm tư. Nàng nhớ lần trước nàng đã gặp mặt Dung Tuyên một lần, người nọ đối nhân xử thế từ trước đến nay không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh, tính tình thoải mái lại hào phóng, chưa kể thần trí vững vàng vừa bình tĩnh lại vừa có thể bày mưu lập kế. Gần đây nàng nghe nói đối phương chủ động viết thư hòa ly với Tần lão gia, thậm chí còn đuổi ông ta ra khỏi nhà. Bất giác nàng nảy sinh cảm giác khâm phục đối với nữ nhân này, thú thật thủ đoạn của Dung Tuyên người bình thường không thể so sánh. Nghĩ như thế Lưu Niệm Niệm trong lòng cũng không ngừng tự cổ vũ bản thân, tương lai nàng cũng có thể giống như nàng ấy, có thể tự mình đảm đương một góc trời.

Vừa nghĩ đến Dung Tuyên liền không thể tránh được sẽ nghĩ đến người có cùng huyết thống với mình, người đó không ai khác chính là Mộc Bạch Chỉ. Hiện giờ Mộc Không Thanh đã chết, vận khí của nhà họ Mộc đã không còn đáng để nói tới nữa, theo lý thuyết bọn họ sau này không thể ảnh hưởng đến nàng nhưng âm thầm vẫn có vài người mang lại cho nàng cảm giác khó chịu. Bọn họ ở sau lưng nàng nghị luận sôi nổi, phảng phất việc nàng từ bỏ Mộc gia chính là chuyện tội ác tày trời.

Nếu là trước đây thì Lưu Niệm Niệm rất có khả năng sẽ cảm thấy trong lòng bất an, nhưng hiện giờ nàng đã thoát ra khỏi vũng bùn mang tên nhà họ Mộc từ lâu lắm rồi. Đối với nàng mà nói ân oán chỉ còn là một hồi ức xưa cũ, người nhà họ Mộc đối với nàng có ân sinh dưỡng, vả lại Mộc Đinh Hương đã thay nàng gánh chịu số phận. Giờ đây sự cống hiến và trả giá của bản thân nàng đối với nhà họ Lưu cũng không bao giờ có thể sánh được việc Mộc Đinh Hương thay nàng gánh chịu sự tra tấn và hành hạ suốt ngần ấy năm trời.

Đương nhiên trên thế giới này cũng không hoàn toàn có ai đem hai chuyện ra sánh ngang với nhau, nhưng mặc kệ thế nào, trước mắt thảm trạng của nhà họ Mộc chính là bọn họ tự làm tự chịu và nàng cũng không cần vì thế mà phải cảm thấy áy náy hay tiếc nuối.

Bây giờ ngoại trừ Mộc Không Thanh đã chết, nhà họ Mộc chỉ còn lại hai vợ chồng và một tên đệ đệ không rõ tung tích.

Nói về Mộc Quyết Minh, Lưu Niệm Niệm biết về hắn cũng không nhiều. Căn cứ theo lời mà Mộc Đinh Hương đã nói, tên này bị dưỡng thành cái tính ham ăn ham chơi nhưng lại biếng làm, hắn đối xử với mấy vị tỷ tỷ cũng không kém hơn đám người độc ác kia là bao.

Mà nàng còn từ miệng của Viên Phượng Hoa biết thêm được một chuyện động trời. Tên này lúc trước bởi vì giở thói cướp bóc của người qua đường, nạn nhân báo án lên quan phủ, hắn bị quan binh truy đuổi nên phải len lỏi chạy trốn khắp nơi, cuối cùng chạy thẳng lên núi làm thổ phỉ.

Nàng đối với hắn cũng không có quá nhiều sự đồng cảm, nàng chỉ cảm thấy hắn tuổi tác còn nhỏ, chẳng biết sau này có thể được ai đó cứu vớt rồi mang hắn trở về con đường chính đạo hay không. Nếu có cơ hội gặp mặt thật ra nàng muốn thử sức một phen, tỷ như hắn có thể lạc đường mà biết quay lại thì cũng không phải không thể cho hắn một cơ hội.

Dù sao hiện giờ người không thấy bóng dáng, bất quá Lưu Niệm Niệm cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.

Ngày tiếp theo, thời điểm sau khi từ thực cư trở về vừa vặn là thời gian phố xá vừa mới lên đèn rực rỡ, bấy giờ Lưu Niệm Niệm cũng đã thích ứng được nhịp điệu cuộc sống vội vã như vậy, hàng ngày đi sớm về trễ, bận rộn theo sau phụ thân dốc sức làm việc.

Đồng thời nàng cũng cảm kích những tháng ngày như vậy, nàng cảm thấy may mắn bởi vì bản thân sinh ra ở nhà họ Lưu. Chính vì điều này mà nàng mới có cơ hội đứng trước mặt mọi người, phô diễn cho bọn họ thấy tài cán của mình.

Ở Đại Chu, liền tính là nữ tử ở những gia đình giống nhau cũng không có được mấy người có thể giống với Dung Tuyên và Sở Ngu. Các nàng lấy thân phận nữ tử ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, mặc sức lựa chọn những chuyện mà bản thân muốn làm và thích làm.

Có rất nhiều nữ nhân cả đời luôn giam mình ở nhà bếp, lúc nào cũng lo lắng chuyện con gái chuyện gia đình, bọn họ bị bận rộn và cực khổ quay quanh. Suốt những tháng năm dài đằng đẵng họ phải chăm sóc cho nam nhân và hài tử trong nhà, thậm chí còn có cả người già cả và người bệnh tật. Bọn họ chưa từng có một ngày vì bản thân mà tồn tại, càng không cần phải nói có thể sống được một cuộc đời xuất sắc và tự do như hai người kia.

Bởi vậy nàng càng phá lệ quý trọng cơ hội này, dù cho công việc có cực khổ hay mệt mỏi nàng cũng vui vẻ chịu đựng.

Thời điểm khi nàng bước chân ra đến cửa, vừa muốn lên xe ngựa lại thấy có bóng người tay nắm cương ngựa từ bên cạnh đi tới. Lưu Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn thì thấy rõ người đến là ai, bất giác khóe miệng không nhịn được cứ hướng về phía trước mà gợi lên một đường cong nhỏ, đôi mắt hơi hơi nheo lại.

Nữ nhân trước mặt mang trên người vẻ phong trần mệt mỏi nhưng những điều đó cũng vô pháp che giấu khuôn mặt anh khí tú mỹ. Thân mình đối phương cứng cỏi tựa như tùng bách, khí chất trên người vượt xa người bình thường. Kẻ cắp thấy nàng thì hồn phi phách tán nhưng bản thân khi nhìn thấy người này chẳng hiểu sao lại cảm thấy an tâm.

- Không phải ngươi nói mấy ngày nay bị phái đến địa phương khác truy bắt tiểu mao tặc hay sao?

Viên Phượng Hoa nhướng mày đáp lời.

- Nếu là tiểu mao tặc thì cần gì ta phải đi nhiều ngày như vậy.

Lưu Niệm Niệm nhìn đến bộ dáng ngạo kiều của đối phương suýt chút nữa là không nhịn được cười.

- Được rồi, biết ngươi lợi hại. Chẳng hay lần này tới đây là lại muốn mời ta đi ăn khuya sao?

Viên Phượng Hoa trầm thấp ừ một tiếng xem như là đáp lời.

- Ta muốn mang ngươi đến một chỗ mới mẻ, hôm nay cả ngày ngươi đều ở thực cư, sợ là không đói bụng đi?

- Đúng vậy, nhưng ta vẫn có thể bồi ngươi đi ăn.

Lưu đại tiểu thư hướng về nữ nhân trước mặt tinh nghịch chớp chớp đôi mắt.

Viên bộ đầu nhìn đối phương mang vẻ mặt nghịch ngợm, tức khắc yết hầu nhịn không được một trận phát run. Nàng không được tự nhiên âm thầm rũ đầu xuống, cật lực che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.

Niệm Niệm quay đầu hướng về phía xa phu cùng tiểu nha hoàn Xuân Hoa cất giọng lên tiếng.

- Hai người các ngươi trở về trước đi, trễ chút ta bảo Viên bộ đầu hộ tống ta về nhà là được rồi.

Loại tình huống này không phải xuất hiện lần một lần hai, Xuân Hoa và xa phu đã thấy rất nhiều lần cho nên đều yên tâm gật đầu hồi đáp, sau đó hai người đánh xe hồi phủ.

- Nhớ đấy, đêm nay ngươi phải đưa ta trở về nhà một cách nguyên vẹn.

- Vinh hạnh của ta!!

Viên Phượng Hoa đem ngựa của mình dắt lại đây, nàng nhanh nhẹn xoay người nhảy lên ngựa sau đó mới vươn tay đối với Lưu Niệm Niệm. Nhìn ngón tay trắng nõn của đối phương nhẹ nhàng đáp lấy tay mình, năm ngón tay mềm mại mượt mà, ngón tay út gắt gao bám chặt vào lòng bàn tay của nàng. Viên bộ đầu dùng chút lực đem người kéo lên ngựa, dịu dàng đỡ eo để người trong lòng ngồi vững vàng trên yên ngựa.

Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Niệm Niệm ngồi chung một con ngựa với Viên Phượng Hoa, nàng phát hiện gần nhất kể từ sau cái lần hai người tiếp xúc thân thể, đáy lòng của nàng luôn không khỏi có một cảm giác dị dạng đột ngột nảy lên.

Có lẽ bởi vì chịu sự ảnh hưởng từ hai vị tỷ muội Mộc Đinh Hương và Mộc Bạch Chỉ, nhìn chung đối tượng của hai người ấy đều là nữ tử thành ra mỗi lần nàng cùng Viên Phượng Hoa đơn độc đi cùng nhau, trong lòng Lưu Niệm Niệm nhịn không được sẽ nghĩ rất nhiều.

Nhưng nàng không thể cự tuyệt lời mời của đối phương, rốt cuộc nhiều năm như vậy bản thân chưa từng giao du với vị bạn hữu nào. Mặc dù tổng thể Viên Phượng Hoa ít nói nhưng người này vừa tinh tế lại vừa chu đáo, hơn nữa đối phương đối với mình luôn có một chút sủng nịch. Đối diện với một nữ nhân thân cao chân dài lại lớn lên tuấn mỹ như vậy, quan trọng người này còn là một nữ nhân không hề tầm thường, thú thật Lưu Niệm Niệm cơ hồ là không có cách nào cự tuyệt.

Hai người đã mấy ngày không nhìn thấy nhau, chẳng biết tại sao mỗi lần cách biệt, sau mấy ngày tái kiến thời điểm gặp mặt luôn sẽ có một chút ngượng ngùng như vậy.

Khi lên ngựa Lưu Niệm Niệm tận lực giữ eo lưng cho thật thẳng, nàng cố ý không để bản thân tới gần người phía sau quá mức.

Viên bộ đầu thấy cái eo của tiểu cô nương trước mắt giữ đến thẳng tắp, trong ánh mắt nàng hiện lên một tia giảo hoạt, duỗi tay nhìn như tùy ý xẹt qua bên hông. Khi nắm lấy dây cương nàng cố ý vặn một chút lực, con ngựa tiếp thu mệnh lệnh rải hai chân nhanh chóng chạy về phía trước.

Lưu đại tiểu thư trong nháy mắt khi con ngựa chạy đi cả người cũng theo đó ngả về phía sau, Viên Phượng Hoa nhân cơ hội này duỗi tay ôm người. Nàng đem cái eo mỏng manh tựa liễu ôm hẳn vào trong lòng, cố ý ôm ôn hương nhuyễn ngọc giam vào giữa lồng ngực.

Lưu Niệm Niệm bị quán tính khi ngựa chạy ảnh hưởng khiến cho cả người gắt gao dán vào lồng ngực của người phía sau, trên lưng cũng đụng phải xúc cảm mềm mại. Nàng cả người căng thẳng muốn dịch về phía trước một chút nhưng vòng eo nhỏ bé yếu ớt kia đã bị người nọ gắt gao cố định, muốn tránh cũng tránh không được.

Nàng vừa thẹn lại vừa bực nhưng chỗ ngồi trên lưng ngựa quả thật rất nhỏ, dù nàng muốn tránh kiểu nào cũng tránh không khỏi. Hiện giờ Viên Phượng Hoa áp sát như vậy, hơn nữa người này vóc dáng vừa cao mà bờ vai lại rộng thành thử thân hình nhỏ xinh của Lưu Niệm Niệm vừa vặn bị nàng ấy ôm vào trong lòng.

- Đừng lộn xộn, một hồi ngã ngựa bây giờ.!

Thanh âm khàn khàn của nữ nhân bất chợt vang lên bên tai.

Tức khắc lưu niệm niệm muốn động cũng không dám động, nàng đành phải cứng đờ rút vào lồng ngực của đối phương.

Đôi con ngươi hẹp dài của Viên Phượng Hoa hiện lên một tia ý cười.

- Ngày mười lăm tháng tám vừa qua không lâu, hiện tại ánh trăng vẫn còn rất tròn. Bây giờ chúng ta đi đến hồ sen nơi chân núi ngắm trăng, được không?

Lưu Niệm Niệm nghe vậy nhịn không được chửi thầm trong lòng, người đều đã bị ngươi bắt lên ngựa còn bày đặt hỏi ý kiến, không phải đang làm điều thừa thãi hay sao??? Bất quá mấy ngày trước xác thực nàng trải qua đêm trung thu trong sự bận rộn vội vàng, khi trở về nàng cũng không rảnh ngẩng đầu nhìn xem ánh trăng trên bầu trời, hôm nay nếu đi cũng coi như là đền bù khuyết điểm đêm trung thu bữa trước.

Thế là nàng vẫn gật đầu và ừ một tiếng.

Rất nhanh các nàng đã đến chỗ cần đến, khỏi phải nói nơi này ban ngày là chỗ ngắm sen tốt nhất. Buổi tối tháng tám cũng treo không ít đèn lồng, nhìn xung quanh một vòng mới thấy đêm nay cũng có không ít người đến đây du ngoạn thưởng cảnh.



Viên Phượng Hoa cầm lấy tay nải treo bên yên ngựa, nàng quen cửa quen nẻo đi tìm một chỗ an tĩnh và khuất người.

Nàng mở tay nải ra, đem một cái thảm bài trên mặt đất để Lưu Niệm Niệm ngồi ở trên đấy, sau đó lại lấy ra mấy cái hộp đồ ăn bày biện ở bên cạnh. Khoảnh khắc khi vừa mở hộp ra, một cổ mùi thơm nức mũi nhẹ nhàng lan tỏa khắp xung quanh, nhìn như bên trong hộp có chứa vài loại đồ ăn nhẹ.

- Nhà ngươi mở thực cư cho nên ta nghĩ cũng không thiếu đồ ăn ngon, chiều nay ta gấp gáp từ Lê Châu trở về cho nên cố ý mang theo một ít rau trộn dưa nổi danh ở đấy, ăn vặt còn có loại trái cây ở huyện chúng ta ít thấy, ngươi có thể nếm thử một chút.

Thanh âm trầm thấp của nữ nhân xuyên thấu qua bóng đêm mỏng manh, nhiều hơn vài phần nhu hoà.

Lưu Niệm Niệm nhẹ nhàng đụng vào để hiểu rõ mấy cái hộp đồ ăn, phát hiện đầu ngón tay vừa chạm đến là xúc cảm lạnh băng. Nghĩ đến hiện giờ là mùa hạ, vì muốn bảo trì độ tươi mới của thực phẩm cũng không biết người này đi đến tận nơi nào để lấy băng, cũng không biết khối băng ấy phải to nhiêu để đến tận bây giờ bên ngoài mấy cái hộp vẫn còn rất lạnh.

Từ nơi này đến Lê Châu rất xa, nàng ấy ra ngoài không phải vì tra án thì chính là tróc nã tội phạm quan trọng. Thế nhưng đối phương còn có thể hao phí tâm tư chạy ra ngoài hẻm mua mấy thứ này về, đã vậy lại thật cẩn thận bảo quản nó, chỉ riêng phần tâm ý này cũng đủ khiến nàng trân trọng.

Lưu Niệm Niệm không phải kẻ ngốc, trải qua sự hun đúc tình cảm từ hai tỷ muội Mộc Đinh Hương và Mộc Bạch Chỉ tất nhiên nàng biết rõ người trước mặt đang suy nghĩ như thế nào. Trước kia nàng cũng chưa từng yêu thích ai, nàng đối với chuyện tình yêu hoàn toàn ngây thơ mờ mịt, nhưng vị cô nương trước mặt này sống lưng thẳng thắn và trong đáy mắt liếm phiếm tinh quang. Có thể là trên đời này nàng tương đối có thể hiểu rõ tâm tư của mình cũng như của người, cũng chỉ có khi ở trước mặt nữ nhân này nàng mới có thể không kiêng nể gì mà triển lộ những mặt tốt và không tốt mà nàng sở hữu trên người. Loại ở chung này đem lại cho nàng cảm giác tùy ý và thư thái, khiến nàng cả người rơi vào trạng thái thả lỏng.

Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, ở giữa hai người dần nổi lên sự ái muội như có như không, thoải mái đồng thời cũng mang lại một chút cảm giác ngứa ngái tại đầu trái tim. Tới gần một chút khẽ chạm vào nhau rồi lại muốn né tránh, nhưng chung quy lại nhịn không được muốn tiến gần hơn một chút nữa.

Viên Phượng Hoa tinh tế đem mấy cái hộp đồ ăn trước mặt mở ra một loạt.

- Ăn thử quả này đi, có muốn ta lột ra cho ngươi hay không?

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Lưu Niệm Niệm lại buột miệng thốt ra:

- Muốn!!

Nói xong nghe được bên cạnh có tiếng cười khẽ, khoáng chốc khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ bừng. Cũng may ánh trăng mông lung cho nên đối phương không thấy được rõ ràng.

Viên Phượng Hoa đem quả nhỏ lấy lại đây, tinh tế cẩn thận giúp nàng lột vỏ. Lưu Niệm Niệm vừa định duỗi tay giành lấy lại không nghĩ người nọ đã lột ra được một nửa, sau đó trực tiếp đưa tới bên miệng nàng. Lưu đại tiểu thư sững sờ một chút, lúc này nàng mới ý thức được người nọ đút cho mình ăn cái gì.

Tức khắc mặt nàng càng thêm hồng, phần lại không đành lòng né tránh cho nên nàng ngượng ngùng hé miệng ăn cho xong một mảnh thịt quả.

Trái tim chẳng hiểu tại sao lại đập có chút nhanh, thịt quả ngon lành được nàng nuốt xuống nhưng đến cuối cùng nàng vẫn không nếm ra được hương vị của loại quả này.

- Ăn ngon không?

Nữ nhân bên cạnh cười như không cười, nghiêng đầu hỏi nàng.

- Ăn ngon!

Lưu Niệm Niệm cắn răng nói trái lương tâm.

- Vậy ngươi có biết mới vừa rồi ngươi ăn cái gì không?

Viên Phượng Hoa mặt mày nhẹ nhàng giãn ra, che khuất ý cười nơi đáy mắt.

- Ách.......

Không đành lòng để đối phương khó xử thẹn thùng, nàng nhẹ nhàng cho đối phương một cái bậc thang đi xuống. Lúc bấy giờ Lưu Niệm Niệm mới có thể tinh tế nhắm nháp lại thứ ban nãy mình vừa được ăn, loại quả này có vị thanh thanh ngọt ngọt, mùi thơm ngọt ngào thập phần ngon miệng.

- Ơ!! Đây là sơn trúc phải không?

- Ừm, thích không?

Đối với các nàng và cả những người dân trong huyện này mà nói thì sơn trúc là loại trái cây rất hiếm có. Chỉ tính riêng nhà nàng là người giàu có nhất trong huyện vậy mà cũng khó gặp được thứ quả này, giờ ăn được thịt quả trắng muốt mang mỹ vị ngọt ngào khiến Lưu Niệm Niệm vui vẻ gật đầu nói:

- Thích!!

- Thích thì lần sao ta lại mang cho ngươi.

Ngôn ngữ của người này mang theo tràn đầy sủng nịch, tròng mắt cũng không xê dịch mà nhìn nàng chằm chằm, cực kỳ có tính xâm lược.

Lưu Niệm Niệm nghe lời đối phương nói thì trong lòng kinh hoảng không thôi, vừa ngẩng đầu liền trực tiếp chạm phải ánh mắt thâm tình của Viên Phượng Hoa. Nàng trong lòng cực kỳ hoảng hốt, thật nhanh đem ánh mắt dịch sang nơi khác, sau đó vội vàng tìm chủ đề khác để nói chuyện.

- Lần này đi Lê Châu là có nhiệm vụ rất quan trọng sao?

- Rất quan trọng.

Viên Phượng Hoa trầm thấp đáp lời.

- Có nguy hiểm lắm không?

Nghe vậy Lưu Niệm Niệm vội vàng hỏi thăm.

Viên bộ đầu ân cần nhìn nàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Nhìn đối phương trở về với cái dạng này, Lưu Niệm Niệm nhịn không được yết hầu khẽ nâng cao, nàng run rẩy hỏi:

- Thế.... thế ngươi có bị thương hay không?

Những giây tiếp theo, Viên Phượng Hoa im lặng không nói lời nào.

Điều này thành công làm tiểu cô nương trong lòng có chút sốt ruột.

- ....... Ngươi câm rồi sao? Có phải chỗ nào bị thương rồi hay không? Mau để cho ta nhìn xem.

Lúc này Viên bộ đầu nhẹ nhàng hở ra một hơi, sau đó mới cất tiếng trả lời.

- Không có bị thương.

Lưu Niệm Niệm nghe đối phương nói như vậy thì thở dốc một phen, nàng đè ép không được sự tức giận đang len lỏi trong lòng. Nàng hừ một tiếng rồi xoay người sang một bên, chả thèm để ý đến nữ nhân này nữa.

Viên Phượng Hoa duỗi tay kéo lấy ống tay áo của tiểu cô nương, giọng điệu khẩn khoản nói:

- Thật ra ta chính là muốn nhìn thấy bộ dạng ngươi lo lắng vì ta.

Nguyên bản Lưu Niệm Niệm có chút tức giận, ấy thế mà khi nghe người nọ nói như vậy tức khắc khuôn mặt trở nên có chút thẹn thùng, điều này làm nàng càng thêm không muốn để ý tới đối phương.

Viên bộ đầu xê dịch cái mông ngồi vào bên cạnh nàng, cánh tay nhẹ nhàng cọ cọ bả vai của Lưu Niệm Niệm.

- Đừng giận mà.

Lưu Niệm Niệm căn bản không giận nữ nhân vô tri này, chỉ là tưởng tượng đến cảnh vừa rồi người này cố ý chọc ghẹo cho nên nàng nhịn không được cũng muốn cho đối phương nếm thử tư vị này. Và thế là nàng kiên quyết không hé răng nói thêm lời nào, khuôn mặt rõ ràng tỏ vẻ tức giận.

Từ xưa đến nay Viên Phượng Hoa vốn là người ăn nói vụng về, nàng dịu dàng hống thêm mấy lần nhưng tiểu cô nương vẫn như cũ không để ý đến nàng, sợ người này giận luôn thế là nàng lại nhẹ nhàng kêu tên đối phương vài lần.

- Niệm Niệm ~~ Niệm Niệm ơi ~~......

- Niệm nhi..........

Đột nhiên Viên Phượng Hoa cả gan tiến đến gần Lưu Niệm Niệm, người này ở bên tai nhẹ nhàng cất tiếng kêu, hơi thở ướt át theo đó từng chập từng chập phun ở bên tai.

Vì giật mình mà thân thể của Lưu đại tiểu thư giật mạnh một cái, đến tận lúc này nàng mới quay đầu lại đẩy đối phương một cái.

- Ngươi thật đáng ghét.

Viên Phượng Hoa thừa dịp ánh trăng không bị mây che, không gian sáng tỏ liền nhìn thấy trên mặt của Lưu Niệm Niệm xuất hiện một tia màu đỏ của sự e thẹn. Nàng trong lòng rung động, nhịn không được duỗi tay bắt lấy đôi tay đang đẩy mình.

Cảm giác được đối phương không có giãy giụa cũng chẳng có động thái muốn rút ra, lá gan của nàng theo đó cũng dần lớn hơn, nàng tham lam nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn kia thật chặt.

* Quả Sơn Trúc ở Trung Quốc chính là trái măng cụt ở Việt Nam của đó mấy ní.

trướctiếp