Cả một đêm như vậy, Bạch Tử Lệ khóc liên tục không ngừng nghỉ khiến cho
Mạc Chi Dương xót xa vô cùng, miệng không ngừng an ủi Bạch Tử Lệ, tay
xoa nhẹ lưng Bạch Tử Lệ trấn an. Sau này không được để con sư tử lại gần Bạch Tử Lệ thêm lần nào nữa, Mạc Chi Dương bố thí thêm 2 người để canh
gác chuồn sư tử. Đến gần sáng, Bạch Tử Lệ mới ngủ cho, cả một đêm ngồi
dỗ dành khiến cho Mạc Chi Dương cũng khá mệt, không khác gì trông một
đứa trẻ con sơ sinh cả.
Mệt chết mất thôi! Nhìn khóe mắt vẫn đang đỏ ửng vì khóc quá nhiều của Bạch Tử Lệ, trong lòng Mạc Chi Dương vừa
thấy thương vừa thấy tức, thương vì Bạch Tử Lệ đã quá hoảng sợ, ở đây
không có ai nên Bạch Tử Lệ luôn cô độc một mình, A Vân không phải người
thân nên có nhiều chuyện tế nhị không nói ra được, một mình cố gắng tự
làm tất cả; còn tức là vì Minh Hạ đã hại Bạch Tử Lệ thành ra như thế này đây, chân thì rướm đầy máu, tinh thần không được ổn định vì quá hoảng
sợ. Khuôn mặt xinh đẹp này bị dọa cho không còn sắc thái nữa rồi, màu
môi nhợt nhạt, da dẻ xanh xao, đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi trong đó…
- *Khi nào phải xử lý cô ta mới được. Không ngờ cô ta lại là một người
độc ác như vậy. Thế mà bấy lâu nay mình cứ tin tưởng cô ta cho cô ta
tính sổ sách, chắc cô ta cũng lấy được không ít tiền trong kho rồi*
Mạc Chi Dương không hiểu cảm giác mình đang có là gì? Là lo sợ, buồn bã,
đau xót hay thương cảm dành cho Bạch Tử Lệ? Nhưng khi nhìn thấy Bạch Tử
Lệ vui vẻ, tâm trạng của Mạc Chi Dương cũng vui vẻ theo, còn khi thấy
Bạch Tử Lệ đau và đặc biệt mặc dù bị đau nhưng vẫn cố cứu mình ra thì
tim Mạc Chi Dương quặt thắt lại, lồng ngực đau nhói, cảm giác khó chịu
trào dâng lên. Sao trong lòng cứ day dứt mãi như vậy? Mạc Chi Dương cũng không biết mình bị sao nữa, chắc khi nào đi tìm thái y để khám thôi.
Đang ngồi suy nghĩ thì Bạch Tử Lệ tỉnh dậy, Mạc Chi Dương lại gần Bạch
Tử Lệ rồi hỏi
- “Ngươi đỡ hơn chưa? Có đau ở đâu nữa không?”
Bạch Tử Lệ nhìn chằm chằm vào Mạc Chi Dương, khuôn mặt thất thần nhìn Mạc
Chi Dương, đôi mắt đẹp ngày nào trở nên vô định, nhưng ẩn chứa sau đó là bao nhiêu sự hoảng sợ tột độ. Khi thấy Bạch Tử Lệ không nói gì, Mạc Chi Dương buồn lắm nhưng cũng cố gượng cười nhẹ nhàng bế Bạch Tử Lệ lên,
làm như những gì mình hay làm, thay đồ rồi lau người cho Bạch Tử Lệ và
sai người mang đồ ăn lên. Bạch Tử Lệ cũng cảm nhận được sự thành thục
của Mạc Chi Dương, có vẻ như nhị hoàng tử từ lúc Bạch Tử Lệ bị hôn mê
đến giờ vẫn luôn là người chăm sóc cho mình.
Mạc Chi Dương chính
là người đầu tiên cứu Bạch Tử Lệ, cũng là người cuối cùng đưa Bạch Tử Lệ đi gặp thái y trong lúc bị thương ở chân, chính Mạc Chi Dương là người
đầu tiên Bạch Tử Lệ nhìn thấy khi tỉnh lại.Bạch Tử Lệ cứ nghĩ mình sẽ cô độc một mình ở đây mãi mãi, vậy mà Mạc Chi Dương lại đến với mình, chăm sóc khi mình bị hôn mê, lo lắng hỏi thăm mình từng li từng tí, tại sao
Mạc Chi Dương lại như vậy chứ?
Tại sao?
Nghĩ đến đây, nước mắt lại rơi một lần nữa. Lần này không phải rơi vì hoảng sợ, mà là rơi
vì lần đầu tiên có người đối xử với Bạch Tử Lệ như vậy, ngoài mẹ ra,
chưa ai từng đối xử với Bạch Tử Lệ như vậy, bọn họ toàn xa lánh, chửi
rủa, có khi còn đánh đập Bạch Tử Lệ mà thôi. Bạch Tử Lệ luôn cố gắng mỉm cười nhưng trong thâm tâm đang rỉ máu, đau đớn vô cùng
- “Ah… Sao… Sao lại khóc nữa rồi? Ngươi đau ở sao?”_Mạc Chi Dương lại hoảng loạn khi Bạch Tử Lệ lại khóc tiếp
- “Tại… Hức Hức… Tại sao? Tại sao ngài lại làm như vậy? Hức Hức… Tại sao lại quan tâm tới ta? Tại sao?”
- “Tại… Tại sao?”_Mạc Chi Dương ngớ người khi Bạch Tử Lệ nói như vậy
- “Đáng lẽ… Hức Hức… Đáng lẽ ra ngài phải bỏ rơi ta chứ? Đáng lẽ ra ngài
không nên quan tâm ta… Hức Hức… Ngài phải giống với tất cả mọi người
chứ… Ta là quái vật, quái vật thì có bị thương cũng chả ai quan tâm… Họ… Hức Hức… Họ muốn ta chết đi để đỡ mang xui xẻo cho họ… Nhưng sao ngài
lại làm như vậy… Tại sao?”
Nghe Bạch Tử Lệ nói xong, Mạc Chi
Dương liền sững sờ, hóa ra tuổi thơ của Bạch Tử Lệ còn khổ sở hơn mình
rất nhiều, thậm chí bọn họ còn muốn giết chết Bạch Tử Lệ,vậy thì tuổi
thơ Mạc Chi Dương vẫn chưa là gì cả. Mạc Chi Dương không kìm nổi nữa,
tim của Mạc Chi Dương lần nữa đau nhói vô cùng, nó như có ai đang bóp
chặt trái tim của Mạc Chi Dương lại, cảm giác khó thở lại xuất hiện lên, đau lòng nhìn người trong lòng đang khóc òa. Mạc Chi Dương ôm chầm lấy
Bạch Tử Lệ, đau lòng an ủi Bạch Tử Lệ
- “Ngoan, nín đi nào. Từ
giờ ta sẽ bảo vệ ngươi, không cho ai bắt nạt ngươi nữa, cũng không cho
ai đánh đập, sỉ nhục ngươi nữa. Vậy nên ngoan, đừng khóc nữa nhé, A Lệ!”
- “Tại sao… Tại sao chứ… Hức Hức… Tạo sao ngài lại đối xử tốt với ta như
vậy? Tại sao chứ… Hức Hức… Ta không xứng đáng được như vậy…”
Mạc
Chi Dương càng nghe Bạch Tử Lệ nói, tim càng quặt thắt lại, đau lòng
nhìn người trong lòng đang khóc lớn. Mạc Chi Dương không hiểu mình bây
giờ bị sao nhưng Mạc Chi Dương muốn bảo vệ người này, muốn được dỗ dành
khi Bạch Tử Lệ đau, muốn làm Bạch Tử Lệ vui và cuối cùng là muốn ở bên
Bạch Tử Lệ mãi mãi…