Sau khi đuổi ông bạn lắm chuyện của mình về thì Mạc Chi Dương lúc này
mới quay về phòng ngủ của mình, Mạc Chi Dương nói A Vân về nghỉ ngơi đi
rồi nhẹ nhàng mở cửa đi vào, vừa vào đến phòng thì đã thấy Bạch Tử Lệ
đang lọ mọ dậy để kiếm đồ ăn rồi. Có vẻ đói nên mới dậy, Mạc Chi Dương
liền tiến đến, lấy một ít đồ ăn rồi đưa cho Bạch Tử Lệ, Bạch Tử Lệ vậy
mà cũng giơ tay nhận lấy, chắc hẳn vẫn chưa tỉnh ngủ cho lắm, đầu tóc
thì bù xù, rối tung hết cả lên, mắt còn chưa mở hẳn ra, lông mày còn
nhíu lại vì đói, quần áo xộc xệch hết cả lên, hở gần như hết cả ngực.
Mạc Chi Dương nhìn xuống chỗ ngực của Bạch Tử Lệ thì thấy hai điểm nhỏ
trước ngực Bạch Tử Lệ đỏ hồng một cách kỳ lạ, làn da trắng trẻo, mịn
màng, không có một vết sẹo nào, xương quai xanh rõ ràng, bờ vai cong
quyến rũ… Con trai có thể có một cơ thể đẹp như vậy sao? Mà khoan! Sao
Mạc Chi Dương lại nhìn thân thể người khác như vậy chứ? Thật vô duyên
mà! Hai tai Mạc Chi Dương đỏ ửng lên, ngại ngùng kéo áo lên cho Bạch Tử
Lệ nhưng khi kéo bàn tay vô tình chạm vào làn da Bạch Tử Lệ, đúng là mềm mịn thật
- *Nhưng nghe nói hồi xưa cậu ấy làm việc quần quật
suốt ngày mà? Sao lại không thể rám nắng được nhỉ? Vẫn trắng như tuyết
như thế này. Thật kỳ lạ mà, hay là do có phép thuật nên cậu ấy mới không bị như thế?*_Mạc Chi Dương nghĩ
- “Ưm…”
Lúc này, Bạch Tử
Lệ đã ăn xong miếng bánh mà Mạc Chi Dương đưa cho, bây giờ Bạch Tử lệ
mới thực sự dậy. Vừa mở mắt ra, đập vào mắt của Bạch Tử Lệ là một bụng
sáu múi lực lưỡng của Mạc Chi Dương, Bạch Tử Lệ trố mắt ra nhìn thân
hình mình ước mơ, dù có tập bao nhiêu vẫn là cái bụng mỡ ấy, không thể
lên cơ được khiến Bạch Tử Lệ rất muốn có múi, không kìm chế được mà sờ
lên. Thật săn chắc quá đi mất thôi!. Nhưng nghĩ lại, sao bụng múi lại
xuất hiện ở đây cơ chứ, ở trong đây là phòng ngủ của Mạc Chi Dương, chỉ
có Bạch Tử Lệ và Mạc Chi Dương mới được vào mà thôi. Nếu không phải là
bụng của Bạch Tử Lệ, vậy có thể là bụng của…
Là bụng của Mạc Chi Dương!!!
Nghĩ đến đó, Bạch Tử Lệ tỉnh cả ngủ, ngước lên thì thấy Mạc Chi Dương đang
nhìn chằm chằm vào mình rồi, Bạch Tử lệ liền hốt hoảng giật mình lùi ra
xa, xấu hổ đến nỗi cả người run rẩy, ấp a ấp úng giải thích
- “Ta… Ta… Cái này… Ta không phải như vậy đâu… Ta không định sờ nhưng… Nhưng… Ta xin lỗi… Ta xin lỗi ngài rất nhiều… Ta…”
- “Ngươi làm sao cơ?
Hửm?”_Mạc Chi Dương tiến lại gần, kéo Bạch Tử lệ lại gần mình
- “Ta… Ta… Ta xin lỗi ngài. Lúc đó tại ta không biết… Ngài hãy coi nó
chưa xảy ra đi… Q-Quên nó đi… Ta xin lỗi”_Bạch Tử lệ ngại đến nỗi không
dám đối mặt
- “Có vẻ ngươi rất thích múi bụng của ta nhỉ? Ta cho ngươi sờ, không phải ngại. Chúng ta đều là phu thê cả mà”
Mạc Chi Dương đặt tay của Bạch Tử Lệ lên bụng mình, rồi nở một nụ cười gian tà, Bạch Tử Lệ bị Mạc Chi Dương làm cho xấu hổ vô cùng nên cuống cuồng
giải thích nhưng tay vẫn để cho Mạc Chi Dương đặt lên. Công nhận sờ
thích thật, nó săn chắc hơn bụng Bạch Tử Lệ rất nhiều.
Vì lúc này là ban đêm, đã vậy còn chả đốt đèn lên nên bây giờ nhìn hai người rất
chi là ám muội đó nha~ Mạc Chi Dương càng thấy bộ dạng bối rối, hoảng
loạn của Bạch Tử Lệ thì càng nổi hứng trêu tiếp, trong lòng thoải mái
hơn hẳn, lần đầu tiên Mạc Chi Dương thấy thoải mái và vui vẻ tới vậy.
Tính ra cũng mười mấy năm rồi không được như thế này, cũng là lần đầu
tiên Mạc Chi Dương cảm giác ở bên cạnh người khác mà không phải lo lắng
điều gì cả, vô cùng thoải mái và vui vẻ, Bạch Tử Lệ là người cho Mạc Chi Dương cảm giác này. Bạch Tử Lệ vẫn đang bối rối vô cùng, tim đập nhanh
kinh khủng, cả mặt đỏ ửng hết lên, muốn rút tay lại nhưng không được.
- “Thôi, được rồi. Ta không trêu ngươi nữa. Ngươi muốn ăn gì? Ta lấy cho.”
Mạc Chi Dương kéo Bạch Tử Lệ ngồi trọn trong lòng mình, Bạch Tử Lệ ngơ
ngác, cảm giác hồi hộp lại xuất hiện, hàng loạt câu hỏi cứ hiện lên
trong đầu, ngồi ngoan ngoãn không dám nhúc nhích, tim lần nữa lại đập
nhanh liên hồi. Mạc Chi Dương thấy vậy liền bật cười, lấy miếng bánh
ngọt rồi đưa cho Bạch Tử Lệ
- “Ngươi ăn đi. Cả ngày hôm nay không ăn gì mấy rồi! Ăn một chút đi cho đỡ đói”
- “V-Vậy ngài cũng ăn đi ạ. Ngài hôm nay cũng có ăn gì đâu”
- “Ta không quen ăn đêm. Ngươi ăn đi”
Bạch Tử Lệ nhận lấy miếng bánh mà Mạc Chi Dương đưa cho rồi ăn vào, cả mặt
đỏ bừng bừng lên ngại ngùng vì Bạch Tử Lệ đang ngồi trọn trong lòng Mạc
Chi Dương. Không hiểu sao Mạc Chi Dương lại làm vậy với Bạch Tử Lệ, lần
đầu tiên ngồi trong lòng một người cao to hơn mình khiến Bạch Tử Lệ có
chút hồi hộp, không quen khi ngồi như vậy. Mạc Chi Dương nhìn phản ứng
của Bạch Tử Lệ liền bất giác cười lên, lần đầu tiên Mạc Chi Dương có
người quan tâm đến mình như vậy nêm cũng có chút không quen. Biết là
đang diễn kịch nhưng sao trong lòng Mạc Chi Dương lại vui như thế này?
Mạc Chi Dương cầm thêm một miếng bán nữa rồi đưa đến miệng Bạch Tử Lệ,
Bạch Tử Lệ giật mình khi Mạc Chi Dương đút cho mình ăn, lúc đầu còn
lưỡng lự nhưng không thể cưỡng nổi mùi hương thơm ngon của bánh nên đã
ăn luôn. Sau một lúc, Bạch Tử Lệ cũng chén sạch cả đống đồ ăn trên xe
đẩy, hẳn là Bạch Tử Lệ đói lắm rồi. Mạc Chi Dương lấy khăn rồi miệng cho Bạch Tử Lệ, và ôm Bạch Tử Lệ nằm xuống
- “Ngài… Ngài đang làm gì vậy?”
- “Ôm ngươi. Ngủ đi, mai còn dậy sớm làm việc”
- “Nhưng mà…”
Bạch Tử Lệ chưa kịp nói gì thì Mạc Chi Dương đã lăn ra ngủ rồi, nhưng vẫn ôm chặt Bạch Tử Lệ khiến Bạch Tử Lệ không thể thoát ra. Thôi thì để Mạc
Chi ôm vậy, dù gì cũng ấm hơn, bụng được lấp đầy, cơn buồn ngủ cũng kéo
đến, Bạch Tử Lệ từ từ thiếp đi trong vòng tay Mạc Chi Dương