Còn chưa kịp phòng bị đã có một bàn tay ôm lấy eo tôi kéo về phía sau,
bàn tay còn lại bịt kín miệng tôi. Tôi hốt hoảng vùng vẫy nhưng ở tư thế này, sức lực này tôi không tài nào nhúc nhích nỗi dù chỉ là một li.
Thoắt cái tôi đã rơi vào thế bị động, giống như bất ngờ bị sa vào một
vũng lầy, chới với không tài nào có thể ngoi lên.
Kẻ đó từ đằng
sau phả hơi thở dơ bẩn lên gáy tôi, đôi môi lạnh lẽo của hắn chạm lên cổ tôi, hơi thở mạnh mẽ dồn dập như muốn ăn thịt uống máu tôi vậy. Tôi ghê tởm đến tột cùng, run rẩy hoảng loạn, nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã chảy tràn xuống cổ ướt đẫm một mảng áo.
Bả vai tôi bỗng nhói lên một cái, mùi máu tanh tưởi loang ra trong không trung làm hai chân tôi
mềm nhũn như muốn khuỵu xuống, thì ra hắn ta đã cắn rách vai tôi.
Hắn ta chính là một kẻ điên, là một con dã thú khát máu.
Trước mắt tôi quay cuồng, bên tai tôi nghe được thanh âm trầm đục như giọng
gầm của một con thú hoang, hắn ta thì thào bên tai tôi như tiếng của cô
hồn dã quỷ lưu lạc ở nhân giới:
"Tôi tìm em cực khổ quá!"
Giống như mỉa mai, giống như khinh bỉ, nhưng đầy sự cuồng vọng muốn chiếm hữu.
Tôi lấy hết sức bình sinh đập đầu mình vào trán hắn, có lẽ quá bất ngờ nên
hắn ta bỗng buông lỏng tay ra, tôi liền chớp lấy cơ hội giằng ra khỏi
chạy thục mạng về phía trước.
Chẳng biết đã qua bao lâu, chẳng
biết đã chạy tới nơi nào, chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt và cả người đau rát vì bị những nhánh cây dọc đường cào trúng. Tôi quên cả đau, trong
lòng lại có cảm giác vui mừng vì kẻ đó dường như không đuổi theo tôi
nữa.
Bất ngờ lại bị ôm chầm lấy, sự hoảng loạn cùng cực khiến tôi gần như quên mất mình là ai, chỉ biết như một con thú nhỏ bị thương kêu gào khản cả cổ. Tôi tay đấm chân đá túi bụi theo bản năng, cổ họng đặc
nghẹn đắng chát, nước mắt tuôn như mưa không thể dừng. Người nọ để tôi
đánh nhưng không chống trả, chỉ cố sức ôm chặt lấy tôi, nói:
"Là tôi, là tôi đây, sao thế?"
Một chuỗi câu từ có phần gấp gáp dồn dập của Trần Khâm làm tôi lấy lại phần nào bình tĩnh. Ánh trăng thoát khỏi mây đen nhàn nhạt rọi ánh sáng
xuống trần thế, tôi mới phát hiện hóa ra mình đã vô thức chạy tới cửa
Thấu Viên. Tôi nhìn gương mặt Trần Khâm gần trong gang tấc, nỗi hoảng sợ uất ức hóa thành muôn ngàn nước mắt như mưa mùa hè thấm sâu vào tận
cùng lòng đất.
Trần Khâm không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì mà chỉ lẳng lặng ở bên cạnh an ủi tôi, như dùng tất cả sự dịu dàng xoa dịu nỗi bất an đang cuộn trào mãnh liệt.
Ngủ một giấc dậy tôi mới dám
nghĩ về chuyện đêm qua. Tại sao trong cung Diệu Hoa lại có thứ đó, tại
sao lại nhắm vào tôi? Mà kẻ có thể dùng sức mạnh nhường ấy để tấn công
tôi trước giờ cũng không nhiều.
Người này không hề gấp gáp, anh
ta giống như chơi trò mèo vờn chuột với tôi, làm tôi hoảng hốt, làm tôi
mỏi mệt, nhưng không hề có ý muốn ra tay kết liễu tôi. Tôi nhớ tới câu
nói của anh ta, bất giác cảm thấy quen thuộc.
Vết cắn trên vai
tôi đau rát, tôi kéo vai áo xuống nhìn thì thấy nằm ngay vị trí hình xăm chiếc chuông mà Trần Khâm đã nói, khiến chiếc chuông nhuộm đỏ một màu
máu vô cùng ma quái. Tôi bất chợt nhận ra đây không phải là chiếc
chuông, đây là đóa hoa linh lan, là tên của tôi và có người đã vì tôi mà khắc lên đóa hoa linh lan đó.
Đầu tôi đau như búa bổ, tại sao
tất cả mọi thứ vẫn còn mơ hồ, chẳng phải tôi đã nhớ ra hết rồi sao?
Người đàn ông đêm qua phải chăng là Sở Quân, chàng trai ngày trước tôi
từng yêu sâu đậm. Bây giờ anh ta trở về đây là muốn trả thù tôi ư?
Còn Thanh Vân, dù từ lâu tôi cố thuyết phục mình không tin điều đó, nhưng
sự việc hôm qua nếu thêm Thanh Vân vào thì mọi thứ trở nên hợp lý đến kỳ lạ.
Trần Khâm bắt giam Thanh Vân lại, dù không đành lòng nhưng hiện giờ không có cách nào tốt hơn.
Quốc Chẩn khóc ré lên trong nôi, tôi giật mình choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị. Cho dù thật sự là Sở Quân thì thế nào, anh ta vẫn là một kẻ đã bỏ rơi
tôi trong lúc tôi tuyệt vọng nhất. Tô Linh Lan của ngày xưa đã chết rồi.
Tôi không nói với Trần Khâm nghi vấn trong lòng mình, chỉ dè dặt đưa ra
phán đoán liệu có phải là một tên trong đám sứ giả người Nguyên hay
không? Dựa theo mô tả của tôi, về chiều cao về giọng nói, bằng một cách
thần kỳ nào đó lại tra ra được anh ta tên là Sở Quân.
Tầm này thì tôi phải bật cười, xem ra Sở Quân là cố tình tạo sự chú ý trước mặt tôi để làm tôi nao núng, khiến tôi hoảng loạn, chứ anh ta thiếu gì cách để
che giấu bản thân mình. Tôi sẽ xem đó như là một lời thách thức.
Trần Khâm vuốt nhẹ vết cắn trên vai tôi, có chút thất thần:
"Hắn ta chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!"
Dù đang căng thẳng nhưng tôi lại không nén được ôm bụng cười một trận:
"Vậy chàng là con ong đầu đàn!"
Trần Khâm khựng lại, giơ tay véo gò má tôi:
"Giờ phút nào rồi mà em còn cười được hả?"
Tôi hiểu với thân phận của mấy người bọn tôi thì Trần Khâm vốn chẳng thể
làm gì Sở Quân được. Huống gì lại trong cảnh tối tăm chẳng thấy rõ mặt
người, có lẽ vì thế mà Sở Quân chọn cách này để tiếp cận tôi.
Nếu như anh ta lường được có một ngày tôi dùng chính những thứ anh ta dạy
để chống lại mình, liệu anh ta có thất vọng không, có đau đớn không? Còn tôi, khi biết Sở Quân là người của Nguyên triều, những thế võ tôi học
được là của người Nguyên, tôi sẽ hối hận vì đã từng yêu anh ta không?
Tôi vùi đầu vào lòng Trần Khâm, bất chợt thủ thỉ:
"Dù mai này ra sao em cũng sẽ tin chàng làm được. Vậy chàng có hứa dù chuyện gì xảy ra chàng cũng sẽ tin em hay không?"
Đầu tôi như một mớ bòng bong chỉ biết bấu víu lấy một hi vọng nhỏ nhoi như
vậy, để tôi yên tâm rằng dù có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất nào,
Trần Khâm vẫn sẽ tin tưởng tôi.
Anh ta nghi hoặc nhìn tôi:
"Sao thế, em có gì giấu tôi à?"
Đi đúng trọng tâm vấn đề rồi đấy.
Tôi từ trong lòng Trần Khâm ngước đôi mắt ngấn nước nhìn lên, nũng nịu thở dài:
"Không thể nói rõ là giấu hay không, chàng biết mà, đầu óc của em vẫn chưa bình thường lại được."
Anh ta khinh thường nói:
"Đúng vậy, không có người bình thường nào ngốc như em!"
"Em sẽ xem đó như lời khen!" – Tôi liếc anh ta, chép miệng.
Lặng đi một lúc lâu, đến khi tôi tưởng anh ta sẽ không nói gì thì anh lại đáp:
"Em là vợ tôi, dù đúng sai thế nào tôi vẫn sẽ nghe em trước."
Sống mũi tôi cay cay, giống như có hương thơm thoang thoảng nơi khứu giác,
làm tôi thấy mình như bồng bềnh lơ lửng trên mây. Lại giống như có cơn
gió mát lành từ mặt hồ Thủy Tinh mang theo mùi hoa sen đầu hạ thổi tới.
Kỳ thực mấy lời này tuy khó tin nhưng lại đầy dụ dỗ.
Ngày mồng
một tháng hai Quan gia bày tiệc thết đãi sứ thần, ban đầu định bày tiệc ở hành lang, sau bọn sứ thần phương Bắc phản đối mạnh mẽ quá, quần thần
lại cho là không nên bèn đổi vào điện Tập Hiền. Tôi cười thầm trong
bụng, Trần Khâm này lại định đánh đòn phủ đầu với người ta đây.
Trần Khâm hỏi tôi có muốn đi không, theo lý là tôi sẽ né tránh nhưng nghĩ
lại có thể xác minh được kẻ giở trò với tôi đêm hôm đó thì trong lòng
thôi không kháng cự nữa. Sợ này sợ nọ vốn không phải là tính cách trước
giờ của tôi.
Tôi mặc áo xanh ngồi phía sau Trần Khâm len lén đưa
ánh mắt quan sát, nhìn thấy phía trước có những gương mặt quen thuộc của những vị quý tộc quan lớn, có người tôi đã từng gặp cũng có kẻ tôi chưa từng thấy qua. Chị Trinh ngồi bên cạnh tôi, rất nhiệt tình giới thiệu
cho tôi những vị trọng thần.
Quả nhiên nhìn thấy một người trông
giống Sở Quân ngồi cạnh Sài Thung ở phía xa xa bên trái, anh ta trông y
hệt người trong giấc mơ của tôi, vẫn gương mặt mê hoặc lòng người với vẻ lạnh lùng xa cách. Chỉ có điều màu áo xanh ngày xưa đã thay bằng màu áo đỏ sẫm như máu, giống như máu của những người dân vô tội mà gió ngựa
Mông Cổ lướt qua tạo nên.
Tôi sực nhớ ra một chuyện, thảo nào hôm ấy trong giấc mơ lại thấy bóng dáng anh ta rất quen, thì ra anh ta
chính là kẻ đột nhập vào địa bàn Đà Giang, là kẻ định cứu Trịnh Giác Duy chạy trốn. Nếu vậy thì cũng là kẻ đã mua chuộc Trịnh Giác Duy tạo phản
và cầm đầu thế lực quân phản loạn đã suýt mấy lần hại chết tôi.
Giải thích như thế cũng thật hợp lý với những hành động trước đây của anh
ta, một con người hiếm khi nào xuất hiện với bộ dạng lành lặn, đánh tây
dẹp đông như một kẻ gian hùng. Nhưng thật là mỉa mai làm sao, chính anh
ta lại suýt nữa thì ngộ sát người con gái mà anh ta đã từng nói yêu,
từng nói muốn bảo vệ.
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì làm gì có chuyện gió thu thổi chiếc lá đau lòng.
Hình như phát hiện tôi đang nhìn trộm Sở Quân bỗng đưa mắt sang nhìn tôi,
cách một lớp sa mỏng tôi vẫn rùng mình một cái. Ánh mắt bỏng rát của anh ta vẫn xăm soi từng chút một, như dò xét từng hơi thở của tôi.
Chị Trinh thấy sắc mặt tôi xanh xao, ân cần nói:
"Hay là em về trước đi. Ở đây đông người nhiều miệng, xem chừng em thấy không quen."
Tôi gật đầu với chị, trước nay tôi vốn không quen với mấy chỗ yến tiệc đông người thế này. Hơn nữa giờ cũng đã xác định được Sở Quân là kẻ giở trò
nhơ bẩn, không uổng chuyến đi lần này.
Tôi nói nhỏ bên tai Trần Khâm, thấy anh ta gật đầu mới chậm rãi trở về bằng lối cửa sau.
Thụy Hương đứng đợi tôi bên cạnh chiếc kiệu màu tía, tôi nhanh chân bước
xuống bậc thềm. Đúng lúc chỉ còn cách mấy chục bước chân thì bất thình
lình cả người lại bị kéo về sau, trấn tĩnh lại đã thấy mình bị ép vào
trong góc khuất sau cánh cửa. Tôi ngẩng mặt, đập vào mắt là chiếc áo
khoác đỏ sẫm của Sở Quân, anh ta cau mày nhìn tôi, thần sắc có chút mỏi
mệt. Hơi rượu xộc vào mũi tôi, giống như hôm nay Sở Quân đã uống quá
chén.
Anh ta nâng cằm tôi lên, mệt nhọc nói:
"Tôi tìm em thật cực khổ!"
Tôi giằng khỏi tay anh ta, đứng thẳng lưng không hề run sợ, thản nhiên nói:
"E là sứ thần đã say nên lầm người rồi đấy ạ. Để tôi sai cung nhân đưa ngài về nghỉ."
Sở Quân dồn tôi vào góc tường, bỗng bật cười:
"Tôi quên mất em giờ đã là vợ vua, ngày xưa là tại tôi mơ mộng hão huyền. Tôi đối với em một lòng một dạ, vậy mà..."
Tôi đè nén lại tâm tình kích động, chẳng phải vì cảm động hay chút tình xưa ùa về mà ngược lại tôi thấy thật bất công cho bản thân. Anh ta lấy tư
cách gì nói tôi phản bội, nếu không tại anh ta không nói tiếng nào đã bỏ tôi mà đi thì tôi làm sao lại bị Tô Ngọc Lan lừa lên núi giết hại trải
qua biết bao thăng trầm.
Mấy năm rồi, thay lòng thì đã sao, anh ta cho tôi sống yên ổn ngày nào chắc.
Tôi mặc kệ Sở Quân anh ta ăn nói càn rỡ, gạt phắt anh ta sang một bên lách
người rời khỏi. Anh ta chếnh choáng say bị tôi xô một cái liền nghiêng
ngả. Tôi chắp tay nói với anh ta:
"Nếu như sứ thần nhận thức được tôi là vợ của quan gia thì ngài cũng nên giữ thể diện cho cả tôi và
ngài. Tôi cũng không phải người mà ngài đã nói."
Tôi nói xong
liền giật mạnh tay áo, có điều Sở Quân hình như không có ý định buông
tha cho tôi vẫn khư khư nắm chặt tay áo của tôi. Bỗng nhiên "ầm" một
tiếng ngã xuống đất, mũi kiếm sắc bén lóa mắt chiếu thẳng vào cổ anh ta.
Tôi ngước lên quả nhiên Trần Khâm là người đang cầm kiếm. Anh ta nhếch môi cười gằn, lạnh giọng nói với Sở Quân:
"Một sứ thần nho nhỏ mà dám mạo phạm phu nhân của ta, hôm nay đã bắt tận tay day tận mặt thì cái mạng ngươi phải bỏ lại ở cửa điện Tập Hiền."
Trần Khâm không chần chừ đâm xuống. Tôi rùng mình, một phần cảm thấy anh ta
là sứ giả người Nguyên, dù thế nào cũng không được chết trong Cấm thành
này, một phần lại thấy có chút hả dạ.
Nhưng chưa kịp ngăn cản thì Sài Thung từ xa đã chạy đến nắm lấy chuôi kiếm, hốt hoảng nói:
"Không được giết, bọn ta là sứ thần Nguyên triều, không phải người Đại Việt."
Trần Khâm nhếch môi khinh thường:
"Giết hắn rồi ta sẽ đền cho kẻ khác!"
"Ai dám? Ngài ấy là Thoát Hoan - Cửu hoàng tử của Nguyên triều!"
Lúc này tôi thấy ánh mắt của Sở Quân có một tia đắc ý. Không, lúc này nên gọi anh ta là Thoát Hoan rồi.
Trong lòng tôi không nén được bật cười, hóa ra mình mới là kẻ bị lừa bao
nhiêu năm qua. Sao tôi không nghĩ tới nhỉ, một sứ thần nho nhỏ sao có
được mưu trí và năng lực lớn mạnh đến nhường này.
Ánh mắt Trần Khâm hiện lên tia ảm đạm, thanh kiếm quẳng xuống bên cạnh Thoát Hoan vang lên tiếng leng keng.
Bữa tiệc hôm đó kết thúc trong sự khó xử như thế đấy. Trần Khâm đưa tôi về
còn Thoát Hoan cũng ngoan ngoãn theo Sài Thung trở về sứ quán. Đúng là
có những chuyện chỉ khi làm đến độ cá chết lưới rách thì người trong
cuộc mới chịu buông tay.
Chẳng ai biết được hôm đó sau khi gặp
Thoát Hoan tôi đã một mình ngồi trong phòng không ngừng kìm hãm lại trái tim không ngừng đập kịch liệt. Không biết đây có phải là cảm xúc chân
thật của mình hay chỉ là một đoạn hồi tưởng, nhưng nỗi đau đớn như xé
nát tâm can vẫn cứ diễn ra là thật dù tôi không hề tình nguyện.
Nước mắt rơi xuống ào ạt ướt gối, giống như rơi ra từ nơi sâu thẳm nhất
trong cõi lòng. Trần Khâm nằm bên cạnh có lẽ chỉ nghĩ là do tôi quá
hoảng sợ, cũng tốt, tốt nhất là anh ta cứ nghĩ như vậy thôi.