Lập Khang Dụ thở hắt ra một hơi, cầm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô. Vân
Thường Hi khẽ nhíu mày vì đau, cô cảm giác anh sắp bóp nát tay mình đến
nơi.
- Khang Dụ…
Cô nhỏ giọng kêu một tiếng, nghe vừa yểu
điệu vừa đáng thương. Anh xoay mặt đi chỗ khác, từ mặt đến cổ đều đã đỏ
ửng, lồng ngực phập phồng lên xuống rất nhanh.
- Thường Hi, anh không sao. Em làm vậy… anh mới khó chịu.
Vân Thường Hi cũng chẳng hiểu mình bị cái gì, bàn tay vẫn cứ để ở phần nhô
lên kia của anh không rời đi. Cô không phải là không ngại, chỉ là cô tò
mò nhiều hơn, cô muốn nhìn xem cái đó của anh trông như thế nào, có
giống như trong sách giáo khoa mô tả hay không. Với cả Vân Thường Hi
không còn nhỏ nữa, những chuyện thế này cũng là bình thường mà thôi.
- Khang Dụ, anh dạy em đi, em, em… muốn giúp anh thoải mái.
Vân Thường Hi cong ngón tay lại, cào cào đũng quần của anh. Lập Khang Dụ giật nảy người, tròn mắt nhìn sang cô.
- Bé con, em đừng làm loạn. Anh…
- Em không có làm loạn mà.
Hơi thở thơm tho của cô lướt qua mũi, làm cho sợi dây lí trí cuối cùng của
Lập Khang Dụ đứt phựt. Anh không từ chối nữa, im lặng nhích sát người
lại gần rồi tựa đầu vào vai cô, mặt vùi sâu trong hõm cổ, gằn giọng nói:
- Là em tự nguyện đấy nhé! Anh không ép em.
Lập Khang Dụ dựa hẳn vào người cô, sau đó tự kéo quần của mình xuống. Ngay
thời khắc thằng em của anh “ló đầu chào” Vân Thường Hi, cô đột nhiên hối hận không thôi. Cô chưa nhìn thấy hàng thật bao giờ, nhìn thằng em to
lớn của anh, cô hơi rùng mình.
Lập Khang Dụ kéo tay cô đặt vào cây gậy nóng hổi của mình, nhếch môi cười một tiếng:
- Sao thế? Bây giờ em biết sợ rồi à?
Vân Thường Hi đã đỏ mặt tía tai nhưng vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận, ngang bướng đáp lại:
- Em, em sợ gì chứ!
Anh cọ mũi vào cổ cô, hít hít mấy cái sau đó nói:
- Vậy em… cầm hẳn hoi vào, sau đó giúp anh… chà nó.
Giọng của anh nhuốm màu dục vọng, vừa trầm vừa khàn, làm cho lòng dạ cô ngứa
ngáy như có ngàn con kiến bò qua vậy. Vân Thường Hi nắm lấy cây gậy của
anh, từ từ đưa tay lên xuống. Cô cảm giác bàn tay mình sắp bỏng đến nơi
rồi. Cái kia của Lập Khang Dụ tương đối lớn, bàn tay cô suýt thì cầm
không đủ. Đầu óc cô không an phận nghĩ đến nếu tối hôm nay anh thật sự
đi tới bước cuối cùng, không biết liệu sáng mai cô có về nhà nổi hay
không.
Lập Khang Dụ gầm gừ trong cuống họng, sau đó cắn nhẹ lên cổ cô một cái, để lại dấu vết cực kì ám muội.
- Bé con, em… em muốn anh chết trong tay em à…
Cô ngơ ngác, động tác tay cũng vì thế mà chậm lại. Lập Khang Dụ ngay lập tức cầm lấy tay cô, buộc cô phải tiếp tục giúp anh.
- Tay em mềm quá! Tại sao cơ thể em chỗ nào cũng mềm vậy hả? Bé con, con
mẹ nó, em còn nguy hiểm hơn cả mấy thằng anh từng đánh nữa.
Lập
Khang Dụ thở dốc, anh dùng tay còn lại kéo đầu cô xuống, sau đó hôn lên
môi cô. Cả môi và tay của Vân Thường Hi đều bị anh chiếm mất, cảm giác
kích thích này khiến cả người cô như có lửa, cứ rạo rực mãi không ngưng.
Trước đây Hạ Phi Phi có từng chỉ cho cô vài chiêu để giúp bạn trai thoải mái
hơn, lúc đó cô ngại không tả được, cứ liên tục bịt miệng Hạ Phi Phi lại. Cô ấy chỉ cười nghiêng ngả rồi nói với giọng điệu đầy trêu chọc:
- Rồi sẽ có ngày cậu được thực hành thôi. Nhớ làm cho tốt vào.
Nhưng Vân Thường Hi không ngờ ngày đó lại tới nhanh như vậy. Cô nhân lúc anh
còn đang mải hôn không để ý, liền dùng ngón tay cái cọ xát đỉnh đầu
thằng em của anh mấy cái. Bụng dưới của anh co rút lại, Lập Khang Dụ kêu một tiếng, sau đó gục vào vai cô thở hắt ra.
- Thường Hi, là ai dạy em? Hửm?
- Bé con, anh thực sự… thực sự muốn đè em đó.
Vân Thường Hi không chịu dừng lại, tiếp tục nghịch ngợm *** *** **** trong tay. Lập Khang Dụ thở dốc, vừa ôm vừa gọi tên cô:
- Thường Hi…
- Thường Hi… bé con của anh…
- Mẹ nó… công chúa nhỏ lại vì anh mà làm thế này. Anh vui chết mất!
Vân Thường Hi chà rất lâu mà anh vẫn chưa có ý định “kết thúc”, cô cố gắng xua tan cảm giác ngượng ngùng bằng cách hỏi anh:
Khang Dụ, anh có thường xuyên… “tử xử” như vậy không?
Cả người Lập Khang Dụ bây giờ chỗ nào cũng tê dại, đầu óc anh đã có mấy
phần không tỉnh táo, cho nên cô hỏi cái gì anh cũng thành thật trả lời,
không có nửa câu giấu giếm.
- Lúc trước một tháng hai lần, sau khi ở bên em mỗi tuần hai lần.
Anh vừa trả lời xong thì mặt mày cô vốn đã đỏ nay lại càng thêm đỏ. Vân
Thường Hi nghe thấy một tiếng nổ nhỏ bên tai, đầu óc cũng sắp bị anh làm cho nóng đến hỏng rồi. Cô dùng lực bóp chặt tay thêm một chút, Lập
Khang Dụ đã ngay lập tức kêu lên. Trán anh đã lấm tấm mồ hôi, cả người
cũng được bao bọc bởi một lớp hơi nước, dưới ánh đèn mờ ảo trông lại
càng mê người.
- Vậy em giúp anh… so với anh tự làm… có thoải mái không?
- Thoải mái hơn nhiều. Ông đây bị em làm cho thoải mái đến điên người rồi.
Chẳng biết cô bị ma xui quỷ khiến thế nào mà vẫn cứ tiếp tục hỏi:
- Lúc anh tự làm, anh… anh thường nghĩ đến cái gì thế?
Lần này anh im lặng rất lâu, hơi thở phả ra ngày càng nóng hơn. Vân Thường
Hi hơi rụt cổ lại, hơi thở cũng nặng nề theo anh. Cuối cùng, Lập Khang
Dụ khàn giọng đáp:
- Không nghĩ gì cả.
Cô có vẻ không hài
lòng với câu trả lời này. Lúc trước cô nghe Hạ Phi Phi nói, lúc con trai làm bạn với tay phải thì thường sẽ nghĩ đến người con gái mình thích.
Cho dù việc suy nghĩ này không mấy trong sáng, nhưng cô vẫn muốn anh nhớ đến mình. Cô chính là ngang ngược và cố chấp như vậy.
- Anh cũng không nhớ đến em à?
Vân Thường Hi vừa hỏi vừa dùng đầu ngón tay gãi gãi vào mấy sợi gân ở phía
sau của “thằng em nhỏ”. Nó ngay lập tức giật hai cái, dường như lại lớn
thêm vài phần. Lập Khang Dụ rên rỉ trong cuống họng, bàn tay bấu chặt
lấy eo cô.
- Bé con, em, em… hư quá!
- Thực ra lần nào cũng nghĩ đến em. Chỉ là anh cảm thấy như vậy sẽ “bôi xấu” em, cho nên cố gắng không nghĩ nữa.
Chẳng hiểu sao Vân Thường Hi lại thấy vui trong lòng. Cô cúi đầu hôn môi anh
một cái, sau đó tăng lực tay, đồng thời cũng chuyển động nhanh hơn.
Nhưng Lập Khang Dụ rất cừ, phải rất lâu mới chịu xuất ra.
Tay cô
đã sớm mỏi nhừ, lúc này lại dính chất dịch nóng hổi khiến cô hơi run
rẩy. Lập Khang Dụ thở hắt ra một hơi, đợi đến khi hơi thở ổn định lại
mới mở miệng nói chuyện.
- Vân Thường Hi, ông đây hoàn toàn bị em làm cho mê muội rồi. Sau này cũng không thoát ra được nữa.
Anh đã lớn tuổi như vậy, lăn lộn mười mấy năm trên chiến trường, cuối cùng
lại thua dưới tay một cô bé thua anh tận mười hai tuổi. Lập Khang Dụ
không cam lòng, anh chờ ngày “báo thù”. Anh nhất định phải khiến cô ở
trên giường khóc đến sưng mắt, tim đập chân run, cầu xin anh tha thứ mới thôi!