Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2156: Nói cho tôi biết, ai tiêu đời cơ?


trướctiếp

Diệp Bắc Minh thờ ơ, coi như không nhìn thấy.

Sau khi tiếp được mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, anh cất chúng vào không gian trong tháp!

Hai viên đan dược rơi dưới đất!

Trông thấy cảnh này, nét mặt người thanh niên mặc áo trắng đứng trên mũi thuyền cổ trầm xuống.

Đôi mắt lóe lên hàn ý lạnh băng, anh ta nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: "Tên kia, cậu có biết mình đang làm cái gì không? Từ khi Tuyết Bạch Y tôi ra đời đến nay, suốt 2 tỷ năm, tôi chưa bao giờ thấy có người..."

"Nhớ này, là chưa bao giờ có! Bất cứ! Một người nào!"

"Dám! Coi thường lời tôi nói! Như này!"

"Tôi! Rất tức giận! Hậu quả, rất nghiêm trọng!"

Diệp Bắc Minh cười nhạo một tiếng: "Bây giờ anh gặp được rồi? Đồ nói lắp!"

Anh vừa nói xong.

Bầu không khí trong toàn tộc Bất Hủ tựa như đông cứng, im phăng phắc!

Điều đáng sợ hơn là, Diệp Bắc Minh lại gọi Tuyết Bạch Y là... đồ nói lắp?

"Diệp Bắc Minh, anh đừng nói bừa! Tuyết tộc đến từ đại lục Trung Châu, cả Nguyên Thủy Chân Giới chia làm năm mảnh lục địa là: đông, nam, tây, bắc, trung. Tương ứng với thuộc tính của ngũ hành."

"Trong đó, lấy đại lục Trung Châu là đại lục mạnh nhất, Tuyết tộc là một trong những chủng tộc Đế Huyết cực lớn ở Trung Châu!" Bất Hủ Nhan buột miệng nói ra.

Ngoài mặt là giới thiệu cho Diệp Bắc Minh.

Trên thực tế là đang nói cho Diệp Bắc Minh biết, chỗ khủng bố của Tuyết tộc!

Lo Diệp Bắc Minh gặp rắc rối.

Tiếc là, từ trước đến nay, tính cách của Diệp Bắc Minh là không bao giờ sợ rắc rối!

Kể ra, anh không sai chỗ nào cả!

Hai viên đan dược rác rưởi mà đòi đổi lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ư? Dù có đổi, chí ít cũng phải bỏ ra vật phẩm đẳng cấp cỡ Bất Hủ Đế Kim chứ?

Hai viên đan dược, bố thí cho ăn mày đấy à!

"Ò."

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: "Tuyết tộc, mạnh lắm sao?"

"Cái này..."

Giờ phút này, toàn bộ tộc Bất Hủ im lặng như tờ!

Mọi âm thanh đều im ắng!

Tuyết Bạch Y bật cười: "Tuyết tộc cũng bình thường, không mạnh lắm!"

"Chẳng qua, Tuyết tộc tôi có binh khí Đại Đế tọa trấn! Theo như tôi được biết, lão tổ giỏi nhất tộc Bất Hủ cũng chỉ ở cảnh giới Tế Đạo tầng năm, tầng sáu nhỉ?"

"Chủng tộc Đế Huyết ở Trung Châu bên kia, có sự tồn tại của các vị cảnh giới Tế Đạo tầng bảy, tầng tám, thậm chí là tầng chín!"

"Ừm, cậu nói đúng!"

"Tuyết tộc, quả thực không mạnh! Không mạnh! Một tí nào, thật đấy!"

Tuyết Bạch Y vừa kể vừa gật đầu, nhưng giọng điệu nói ra thì đầy kiêu ngạo.

Anh ta tưởng, sau khi kể ra thực lực của Tuyết tộc.

Chắc chắn Diệp Bắc Minh sẽ hãi đến nỗi quỳ xuống cầu xin tha mạng!

Rồi hai tay dâng ra mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, nhưng Tuyết Bạch Y có nằm mơ cũng không ngờ!

Diệp Bắc Minh chế nhạo luôn không chút nể nang: "Có cảnh giới Tế Đạo tầng bảy, tám, chín mà đã kiêu ngạo như vậy, ai không biết còn tưởng, Tuyết tộc anh có Đại Đế tọa trấn đấy!"



"Ha ha ha ha! Ha ha ha..."

Tuyết Bạch Y tức quá hóa cười: "Cậu tên Diệp Bắc Minh đúng không? Bản công tử nhớ cái tên này rồi."

"Nhân dịp bây giờ, bản công tử, còn chưa, quá tức giận, cho cậu một, cơ hội, quỳ xuống!"

"Dùng miệng của cậu, liếm hai viên, đan dược dưới đất, ăn nó đi!"

"Sau đó, giao mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra đây, bản công tử, có thể, cho cậu có cơ hội tự vẫn!"

"Tuyết công tử..."

Bất Hủ Nhan lo lắng.

Cô ta nhanh chóng tiến lên, chắp tay nói: "Diệp Bắc Minh anh ấy không biết thân phận của ngài, cho nên mới làm ngài bực mình, xin ngài..."

"Cô không có tư cách cầu xin tôi, cút ra!"

Tuyết Bạch Y liếc mắt nhìn một cái, một cỗ uy áp ngập trời bộc phát ra từ trong cơ thể, nghiền áp về phía Bất Hủ Nhan!

Thế mà lại là khí tức của cảnh giới Tế Đạo tầng một!

Tuổi còn trẻ mà đã lên đến cảnh giới Tế Đạo tầng một!

Xác thực có vốn liếng để kiêu ngạo!

Phanh!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, chắn trước người Bất Hủ Nhan: "Đồ, nói lắp! Anh, cho tôi? Cơ hội ư?"

"Tôi cũng, cho anh, một cơ hội! Quỳ xuống, tôi cho anh, được toàn thây!"

Anh bắt chước giọng điệu của Tuyết Bạch Y!

Cứ nói một, hai chữ là ngừng lại một chút!

Tuyết Bạch Y tức xanh mặt: "Cậu quả là đáng chết! Ông đây sẽ cho cậu biết, kết quả của việc chế nhạo ông đây!"

"Biết Tuyết tộc bọn tôi có nguồn gốc như nào không? Đó là người mà cậu mãi mãi không thể trêu vào!"

Cực kỳ thị huyết và cuồng nộ!

Anh ta đưa bàn tay thon dài ra, nghiền áp về phía Diệp Bắc Minh!

Chỉ có một chữ, giết!

Thấy bàn tay từ trên trời giáng xuống nghiền ép mình, Diệp Bắc Minh cũng bừng bừng lửa giận, anh giẫm mạnh chân một cái!

Không những không né tránh, ngược lại còn lao về phía chưởng phong của Tuyết Bạch Y như một ngôi sao băng!

"Cậu đúng là chui vào chỗ chết! Người dám tiếp một chưởng của Tuyết Bạch Y tôi còn chưa ra đời đâu!"

Mặt Tuyết Bạch Y lạnh như băng!

Năm ngón tay nện xuống!

Đánh thẳng vào đỉnh đầu Diệp Bắc Minh!

"Diệp công tử, dừng tay!"

"Diệp công tử hãy suy nghĩ lại!"

Bất Hủ Động Hư và Bất Hủ Nhan vẫn đang trong trạng thái ngẩn ngơ.

Họ còn chưa rõ sao đột nhiên Diệp Bắc Minh và Tuyết Bạch Y lại cãi nhau!

Mãi đến khi thấy hai người đánh nhau!

Lúc này hai người mới có phản ứng!



Không phải họ lo cho Diệp Bắc Minh, họ đang lo cho Tuyết Bạch Y!

Diệp Bắc Minh là người có thể giết được cả cảnh giới Tế Đạo tầng năm, Tuyết Bạch Y sao có thể là đối thủ của anh được?

Khi hai người còn cách nhau chưa đến mười mét!

"Diệp Bắc Minh, cậu đi chết đi!"

Tuyết Bạch Y quát to một tiếng.

Lực lượng đột ngột tăng vọt!

Một đòn này giáng xuống, chắc chắn Diệp Bắc Minh sẽ bị anh ta đánh thành huyết vụ!

Trên chiến thuyền cổ xưa, trên boong tàu sau lưng Tuyết Bạch Y, có một đám thanh niên nam nữ với một lão giả đứng đó, cả đám thờ ơ nhìn hết thảy!

Một con kiến cảnh giới Đại Năng tầng năm, không đáng để họ có bất kỳ biểu cảm nào!

Răng rắc!

Một âm thanh trong trẻo vang lên!

Diệp Bắc Minh chẳng những không sao, còn bàn tay của Tuyết Bạch Y... thì nổ tung! Nổ be bét, hóa thành một làn huyết vụ!

"A! Tay tôi... sao lại thế? Chuyện này là sao?" Vẻ tự tin trên mặt Tuyết Bạch Y đã biến mất sạch, thay vào đó là vẻ kinh hãi tột độ!

Diệp Bắc Minh đứng trên mũi thuyền!

Vung ra một cái tát!

Phanh!

Tuyết Bạch Y chỉ cảm thấy, một ngọn núi lớn đang đè lên vai mình.

Bụp!

Hai chân mềm nhũn, đầu gối dập xuyên boong tàu, quỳ sâu trên sàn tàu!

"Cậu dám..."

Diệp Bắc Minh tát anh ta một cái, anh ta hộc ra một ngụm máu, chiếc trường bào Bạch Tuyết Y đang mặc đã đẫm máu lâu rồi!

Cả người thê thảm vô cùng!

Một cánh tay bị gãy, khuôn mặt anh tuấn còn nổ bung bét!

Mười mấy cái răng bay ra ngoài, nửa bên mặt bị hủy!

Đám người thuộc Thái Hư tông đang đứng trên boong tàu đằng sau, kinh ngạc đứng yên tại chỗ, quên cả phản ứng!

"Cậu... sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi là người của Tuyết tộc!" Dù bị thương, nét mặt Tuyết Bạch Y vẫn đầy căm phẫn, anh ta không kìm được quát Diệp Bắc Minh: "Cậu tiêu đời rồi, đời này của cậu tiêu rồi, tôi phải..."

Diệp Bắc Minh đá Tuyết Bạch Y lăn trên sàn tàu!

Sau đó anh giẫm lên đầu anh ta!

"Ơ! Sao tự nhiên không nói lắp nữa?"

"Bây giờ, nói cho tôi biết, ai tiêu đời?"

Khóe môi Diệp Bắc Minh hiện ra vẻ trào phúng hết sức!

"Vị Diệp công tử này, dừng tay!"

Cùng lúc đó, một giọng nói cực kỳ uy nghiêm truyền tới!

Ngẩng đầu lên nhìn, trên boong tàu đằng trước, một lão giả áo xanh đẩy đám người ra đi tới, khí tức cảnh giới Tế Đạo tầng bốn cuồn cuộn, mặt mày ngưng trọng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

"Diệp công tử, để lão phu nói một câu công đạo!"

"Cậu sỉ nhục người ta thế này, có quá đáng quá không? Dù sao Tuyết Bạch Y cũng chưa làm gì cậu, cậu đánh cậu ta bị thương thành thế này, có phải hơi quá rồi không!"

trướctiếp