Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2072: Diệp Bắc Minh đồ xấu xa


trướctiếp

Dưới chân núi tộc Côn Ngô, trong tam tộc của Viên Tử Y.

Hàng trăm ngàn người đều quỳ dưới mặt đất, ai cũng đeo trên mình gông cùm, sắc mặt tái nhợt đến đáng thương.

Ở trước mặt, nơi cao nhất xây lên một bục cao.

Viên Tử Y toàn thân đẫm máu, bị xích chặt vào đó.

Phía sau là một tên chao phủ, tay nắm chặt một thanh Tích Cốt Đao.

“Con tiện nhân này, ăn cây táo rào cây sung”.

“Gia tộc Côn Ngô chúng ta tốt với cô như vậy, tổ tiên nhà họ Viên trước giờ đều là người hầu của chúng ta, không ngờ con tiện nhân này lại dám phản bội gia tộc”.

“Hừ! Hại chúng ta tổn thất mất bao nhiêu nước suối thần, mấy triệu năm tới cũng không còn để sử dụng nữa!”

“Thật đáng hận! Mỗi tháng chỉ có thể sinh ra một giọt nước suối thần, một ao lớn như vậy liền không còn nữa rồi!”

Côn Ngô Tuyết Dao, Côn Ngô Quân Mạch cùng thế hệ trẻ của gia tộc Côn Ngô chỉ hận không thể xé xác Viên Tử Y ra ngay lập tức!

Vô số ánh mắt đều như ghim chặt lên người cô ta.

Thù hằn!

Phẫn nộ!

Lạnh lùng!

"Còn chờ gì nữa? Còn không mau lăng trì con khốn này đi!”

“Ả ta quá đáng chết, nếu không phải vì ả ta, năm nay chúng ta đã có thể giành được suối thần rồi!”

“Lăng trì! Lăng trì! Lăng trì!”

Đám đông sục sôi căm phẫn.

Thời gian từng giây từng phút chậm chạp trôi qua.

Côn Ngô Thiên Huyền liếc mặt trời trên đỉnh đầu một cái, lạnh giọng ra lệnh: “Hành hình!”

Tên đao phủ hớp một ngụm rượu mạnh rồi phun lên thanh đao!

Sau đó hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, vạch về phía lòng bàn chân của Viên Tử Y!

Hình phạt lăng trì!

Bắt đầu từ lòng bàn chân, từng đao từng đao tiến dần lên!

Cho đến khi mảnh máu thịt cuối cùng bị cắt rời khỏi thân thể!

Viên Tử Y nước mắt đầy mặt, bật khóc nghẹn ngào: “Xin lỗi, là tôi có lỗi với mọi người…”

“Là tôi đáng chết, là tôi hại gia tộc Côn Ngô, hại nhà họ Viên…”

Ngay lúc đao phủ chuẩn bị xẻ thịt của Viên Tử Y thì một bóng người giáng xuống từ trên trời, tung một cước đá bay bàn tay của của tên đao phủ!

Thanh trường kiếm cổ xưa trong tay chặt đứt xiềng xích trói quanh cơ thể Viên Tử Y!

Nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng!

“Là anh… sao lại là anh?”

Thân thể Viên Tử Y run rẩy, máu tươi đã nhuốm đỏ lên quần áo Diệp Bắc Minh: “Tên khốn kiếp nhà anh, là anh lừa tôi, vậy mà cướp đi suối thần của gia tộc Côn Ngô!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô cũng quá chính trực rồi”.

“Cứ nói là không quen biết với tôi không phải là được rồi sao? Bất quá thì đổ vấy lên người tiểu thư nhà cô!”

Viên Tử Y khịt mũi: “Hừ! Đồ lừa đảo, tôi biết anh”.

“Là tôi đưa anh trở về, cho nên, tôi phải bị trừng phạt…”

“Cô đó!”

Diệp Bắc Minh bất lực.

Cô nhóc này quá thành thực!

“Tiểu Tháp, suối thần!”

“Được!”

Sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục biến thành một chiếc cốc chứa đầy nước suối thần rơi vào tay Diệp Bắc Minh!



Một hơi cho Viên Tử Y uống hết.

Cơ thể chồng chất vết thương của cô ta vậy mà lành lại bảy tám phần gần như ngay lập tức!

“Là tên nhãi trộm đi suối thần đó!”

“Hắn quả nhiên là cùng một giuộc với Viên Tử Y mà!”

“Vừa rồi thứ hắn cho Viên Tử Y uống hình như là nước suối thần!”

"Cái gì? Một chén nước suối thần lớn như vậy đưa cho con khốn đó uống?”

"Lãng phí! Chết tiệt! Thật quá lãng phí!”

“Giết chết đôi nam nữ chó má này đi!”

Khi mọi người trong gia tộc Côn Ngô phản ứng lại, vô số bóng người liền cấp tốc lướt về phía đài cao!

Diệp Bắc Minh một tay ôm lấy Viên Tử Y, hô lên một tiếng: “Tiểu Tháp, mang tất cả bọn họ theo!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay tới, nhanh chóng phóng to kích thước, một dòng khí hỗn độn lập tức bao trùm lấy toàn bộ người của Viên gia, một hơi thu hết bọn họ vào trong!

"Tiểu súc sinh này, mày còn dám vác mặt tới? Muốn chết!”

Côn Ngô Quân Mạch là người lao nhanh nhất tới trước mặt Diệp Bắc Minh.

Thực lực của cảnh giới Đại Đạo tầng năm bùng nổ!

Một quyền đánh tới hướng thẳng tới phần đầu của Diệp Bắc Minh!

“Cút!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, chém ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Cánh tay Côn Ngô Quân Mạch liền nổ tung, cả người tại chỗ biến thành một đám sương máu bay ra ngoài rồi nhanh chóng ngưng tụ thành hình người!

Vẻ mặt hắn không giấu được nét kinh hãi tột độ, chỉ là thực lực đã tụt xuống gần bằng cảnh giới Bản Nguyên.

"Hả? Biến thành sương máu mà không chết?”

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc.

Dao Trì giải thích: “Trên cảnh giới đại năng thượng cổ, chỉ cần còn một giọt máu liền có thể sống lại, có gì quái lạ đâu?”

Những người khác đồng loạt xông tới!

Diệp Bắc Minh dùng hết sức lực giết ra một con đường máu!

Quả nhiên.

Rất nhiều người vẫn có thể tái sinh sau khi bị một kiếm của anh chém thành sương máu!

Tuy nhiên sẽ bị thụt lùi cảnh giới!

Nếu tấn công thêm một đòn, hẳn là có thể giết chết họ!

Nhưng.

Diệp Bắc Minh không hề hiếu chiến, một tay anh ôm lấy Viên Tử Y, sau khi vùng vẫy thoát ra liền nhanh chóng biến mất!

"Mẹ kiếp!!! Tên súc sinh này vậy mà dám chơi chiêu hồi mã thương!!!”

Diệp Bắc Minh chân trước vừa biến mất, thì hàng chục ông lão với cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng liền xông tới từ núi Côn Ngô.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn!

"Đuổi theo! Mau! Nhất định không thể để cho đôi nam nữ chó má đó chạy mất!”

……

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh!

Mười lăm phút sau, họ mới dừng lại ở một thung lũng.

“Được rồi, an toàn rồi”.

Giọng nói lạnh giá của Dao Trì vang lên: “Diệp Bắc Minh, hành động vừa rồi của ngươi thực sự quá mạo hiểm!”

“Lần này ngươi may mắn nên hơn một ngàn tên Đại Đạo Chi Thượng kia còn đang bận rộn truy lùng dấu vết của ngươi ở núi Côn Ngô!”

“Tạm thời chưa kịp phản ứng lại, nếu không một khi tại hiện trường có vài chục tên Đại Đạo Chi Thượng trấn giữ, hôm nay ngươi nhất định phải chết không cần nghi ngờ!”

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Cầu phú quý trong nguy hiểm mà!”

“Tung một chiêu hồi mã thương không chỉ có thể cứu người mà còn trốn thoát khỏi núi Côn Ngô nữa”.



Đôi mắt đẹp của Viên Tử Y trừng lớn, giận dữ nhìn Diệp Bắc Minh chăm chăm: “Anh là một tên xấu xa! Tôi tin tưởng anh như vậy, tại sao anh lại lừa dối tôi?"

Diệp Bắc Minh cười đáp: “Tôi lừa cô đó, thế nào?"

“Anh! Tôi cắn chết anh!”

Viên Tử Y tức giận đùng đùng.

Lao thẳng tới, túm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, hung hăng cắn mạnh xuống!

Nhưng cô lo lắng sẽ cắn đau Diệp Bắc Minh nên cũng chẳng dùng bao nhiêu sức lực!

“Sao thế? Sợ rồi à?”

Viên Tử Y không buông ra, vẫn tỏ ra vô cùng hung hãn.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Xin lỗi cô, tôi sai rồi!”

"Hừ! Thế còn được, nể mặt anh cứu người Viên gia chúng tôi, tôi tạm thời tha thứ cho anh”, Viên Tử Y hờn trách hai câu liền buông Diệp Bắc Minh ra.

Diệp Bắc Minh dùng một ý nghĩ, tháp Càn Khôn Trấn Ngục liền rung chuyển!

Một khoảng hư không mở ra, mọi người trong Viên gia đều rơi ra ngoài!

Bọn họ liếc Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, không nói một lời liền quay người bỏ chạy!

Viên Tử Y vội đuổi theo: “Tộc trưởng, chú bảy, chú chín….”

“Cút! Cút đi! Cô đúng là thứ sao chổi mà!”

“Đừng đi theo chúng tôi, mau cút đi!”

“Nếu không phải tại cô, sao chúng tôi có thể rơi vào kết cục thê thảm thế này? Cút đi cho tôi, đừng có lại đây!!!”

Những người này như điên dại muốn chạy thoát thân!

Viên Tử Y rất ấm ức, chán chường ngồi sụp xuống đất.

Nước mắt tí tách rơi!

Diệp Bắc Minh bước tới, lạnh lùng nói: “Con người ai cũng phải trưởng thành, tôi quả thực đã lừa dối cô!”

“Tôi kêu cô đưa mình tới gia tộc Côn Ngô chính là vì muốn lợi dụng cô!”

“Bây giờ cô đã nhìn thấy chưa? Cho dù là người trong gia tộc cũng sẽ ruồng bỏ cô một cách không thương tiếc khi cô mang tới nguy hiểm cho họ!"

“Nhà Côn Ngô mà cô hầu hạ vô số năm, sau khi cô phạm lỗi cũng sẽ không ngần ngại xử tử cô!”

Viên Tử Y ngẩng phắt đầu, đôi mắt to đầy nước: "Tại sao bọn họ lại làm như vậy?"

Cô nhóc này.

Sở hữu một trái tim thuần khiết đến cực điểm!

Cho dù đến hiện tại cô ấy vẫn không hiểu!

“Haiz”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Lừa gạt, xảo trá, tham lam, dục vọng!"

"Bản chất con người từ xưa đến nay đã như vậy rồi!"

"Tôi lừa cô để đạt được mục đích của mình, nhà Côn Ngô giết cô là để trút giận!”

“Đồ xấu xa anh, tôi phải đi tìm tiểu thư nhà tôi!”

Viên Tử Y đứng dậy, chạy ra khỏi thung lũng.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh vọng lại phía sau: “Cô đi đi, nếu cô còn đám xuất hiện lần nữa trước mặt gia tộc Côn Ngô, bọn họ nhất định sẽ càng khiến cô sống không bằng chết!”

“So với hình phạt lăng trì còn đáng sợ hơn gắp ngàn vạn lần!”

“Tôi cứu cô một lần coi như báo đáp ân tình của cô, nếu cô còn đâm đầu vào chỗ chết, tôi cũng không quan tâm nữa!”

Viên Tử Y dừng lại bước chân, ngoái đầu nhìn lại!

Trong đôi mắt đỏ hoe tràn đầy lửa giận!

“Anh đúng là một kẻ tệ hại! Là tên khốn kiếp nhất, nhất, nhất cõi đời này!”, cô cắn chặt cánh môi đỏ mọng, không ngừng giậm chân.

“Tôi là một kẻ xấu xa đó, cô có làm gì được tôi?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Cắn tôi à?”

trướctiếp