Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2068: Người này, đã phá thân tôi


trướctiếp

Côn Ngô Mật Phi khẽ cười, gật đầu: “Đúng vậy thưa lão tổ!”

"Cho nên, người này tiến vào gia tộc Côn Ngô, cướp đi suối thần cũng không thoát khỏi quan hệ với con?”, giọng nói của Côn Ngô Tuyệt Long lạnh xuống.

Đôi mắt của những thành viên khác trong gia tộc Côn Ngô đều đỏ hoe, nhìn chòng chọc Côn Ngô Mật Phi, tất cả đều toát lên vẻ phẫn nộ.

“Côn Ngô Mật Phi, cô là thứ ăn cây táo rào cây sung!”

“Không lẽ là cô cấu kết với tên tiểu súc sinh đó để đánh cắp suối thần?”

“Côn Ngô Mật Phi, cô tưởng rằng mình sắp gả tới gia tộc Bất Hủ nên cố ý để cho suối thần bị tổn hại có đúng không? Cô đúng là thứ lòng lang dạ thú mà!”

“Lão tổ, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, nhất định phải khiến một chi của Côn Ngô Mật Phi trả giá!”

Mấy ông lão cực kỳ giận dữ mà gầm lên!

"Im lặng!"

Côn Ngô Tuyệt Long mở lời, tất cả mọi người lập tức ngậm miệng lại!

“Mật Phi, trả lời câu hỏi của ta!”

Côn Ngô Mật Phi quét mắt liếc xung quanh một vòng: “Lão tổ, ở đây nhiều người như vậy!"

“Người chắc chắn muốn con trả lời sao? Một khi con nói ra, sẽ không có cách nào rút lại được đâu!”

Vừa nói khóe miệng cô vừa nhếch lên ý cười nhàn nhạt.

Ba phần tự giễu, bảy phần trêu đùa.

Nhìn thấy nụ cười này, trái tim Côn Ngô Tuyệt Long như thắt lại!

Ông ta quá hiểu Côn Ngô Mật Phi, bởi cô được ông ta đích thân nuôi nấng từ thuở nhỏ!

Chỉ bằng một ý niệm, hàng trăm phù văn xung quanh liền sáng lên!

Một bức màn ánh sáng bao trùm lấy Côn Ngô Tuyệt Long cùng Côn Ngô Mật Phi vào trong.

Hai người lập tức tiến vào một khoảng không gian, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài!

Biểu cảm của Côn Ngô Tuyệt Long dịu lại: "Mật Phi, nói đi, rốt cuộc con cùng kẻ đó có quan hệ gì hả?”

Côn Ngô Mật Phi cười đáp: “Lão tổ, cũng không phải quan hệ gì quá lớn!”

“Người đó đã lấy đi lần đầu tiên của con!”

“Con nói cái gì!”

Côn Ngô Tuyệt Long xém chút nhảy dựng lên.

Đôi mắt già nua trợn to, hiển nhiên không thể tin vào tai mình: “Mật Phi… con… con nói cái gì?”

“Kẻ đó đã lấy đi lần đầu tiên của con?”

Côn Ngô Mật Phi gật đầu: “Vâng!”

"Tại sao?"

Côn Ngô Tuyệt Long gần như rống lên khi thốt ra hai chữ này!

Ông ta không hiểu!

Thực sự không thể hiểu nổi!

“Chỉ một con giun dế vậy mà lấy đi lần đầu tiên của con? Con điên rồi đấy à?”

“Vậy mà trao thân trong sạch cho một con kiến cỏ?”

“Con đã đồng ý liên hôn với gia tộc Bất Hủ, con có biết nếu gả qua đó như thế này, bị gia tộc Bất Hủ biết được, sẽ đem tới họa diệt vong cho cả gia tộc Côn Ngô ta hay không!”

“Gia tộc Bất Hủ là đế tộc, tổ tiên của họ từng xuất hiện đại đế, sao có thể chấp nhận việc bị sỉ nhục như thế này?”

Côn Ngô Tuyệt Long sắp điên rồi!

Trong đầu ông ta không ngừng vang lên từng chập ong ong.

Đóa hoa mà ông ta vất vả bồi dưỡng vậy mà bị một con heo ăn mất rồi!

Nhìn thấy phản ứng này của Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Mật Phi cười trào phúng: “Giun dế? Côn Ngô Mật Phi con trong mắt các người cùng một con kiến có gì khác nhau?"

“Các người kêu con gả cho ai thì con phải gả cho kẻ đó!”



“Các người sợ hãi gia tộc Bất Hủ? Vậy được thôi!”

“Con liền để cho một tên giun dế lấy đi lần đầu của mình, đợi tới lúc con gả tới đó, đợi mọi chuyện bị bại lộ là được rồi!”

“Hồ đồ!”

Côn Ngô Tuyệt Long xém chút tức chết, trong lúc nóng giận liền nhấc tay quét qua một chưởng!

Côn Ngô Mật Phi lăn ra đất, phun ra một ngụm máu tươi!

"Ha ha ha ha! Báo ứng, tất cả đều là báo ứng!”, Côn Ngô Mật Phi nằm trên đất, phá lên cười điên cuồng.

“Đồ điên này, con muốn hại chết toàn bộ gia tộc Côn Ngô sao!”

Côn Ngô Tuyệt Long tức đến run rẩy cả người.

Vươn tay túm lấy!

Côn Ngô Mật Phi liền bay lên!

Cần cổ trắng ngần rơi vào trong bàn tay thô ráp của Côn Ngô Tuyệt Long!

Nắm ngón tay co lại!

Một cảm giác ngột ngạt ập đến!

Côn Ngô Mật Phi cười yếu ớt: “Lão tổ, giết con đi!”

“Kiếp sau con không muốn bị người khác khống chế trong lòng bàn tay nữa, cũng không muốn đầu thai đến gia tộc Côn Ngô nữa!”

Nói xong liền nhắm mắt lại, một hàng lệ trượt khỏi khóe mắt cô!

“Con!”

Trong lòng Côn Ngô Tuyệt Long dâng lên một cảm giác bất lực: “Mật Phi, con làm lão tổ quá thất vọng rồi!”

“Nhưng đời này của con đã định sẵn phải ràng buộc với gia tộc Côn Ngô!”

“Bây giờ con chỉ có một con đường, chính là gả vào gia tộc Bất Hủ!”

“Về phần thằng nhãi kia, lão phu sẽ tự tay bóp chết hắn!”

“Thân thể của con lão phu cũng sẽ nghĩ cách khôi phục lại!”

“Sẽ không để cho người của gia tộc Bất Hủ biết được đâu!”

Nói đoạn liền giơ tay chỉ tới, trực tiếp phong ấn Côn Ngô Mật Phi lại!

Chỉ bằng một ý nghĩ, cả hai đã trở lại hiện thực!

“Người đâu, đem Mật Phi xuống, trước khi gia tộc Bất Hủ tới đón người, không ai được phép tiếp xúc với con bé!”, Côn Ngô Tuyệt Long ra lệnh.

Ông lão cầm bức chân dung tiến lên một bước: “Lão tổ, quan hệ giữa Côn Ngô Mật Phi cùng tên nhãi này còn chưa làm cho rõ ràng mà!”

"Có hay không…"

Bốp!

Côn Ngô Tuyệt Long không nói chẳng rằng quăng qua một cái tát!

Khiến ông lão kia hóa thành sương máu trong chớp mắt!

Đám đông thấy vậy giật nảy, lão tổ rốt cuộc bị làm sao thế? Sao bỗng nhiên lại nổi trận lôi đình như vậy?

Giọng nói lạnh băng của Côn Ngô Tuyệt Long vang lên: “Còn ai có vấn đề gì nữa không?”

“Không có…”

Mọi người cúi gằm mặt.

Ánh mắt của Côn Ngô Tuyệt Long hướng về phía núi Côn Ngô: “Đi, tiếp tục tìm cho lão phu!”

“Tên tiểu súc sinh kia chạy không xa được đâu, chắc chắn là còn ở trong núi Côn Ngô thôi!”



Núi Côn Ngô.

Trong một hang động bí mật, xung quanh bị bao phủ bởi dòng khí hỗn độn!



“Hắt xì…”

Diệp Bắc Minh một hơi hắt hơi bảy tám lần.

Anh xoa xoa mũi, tự hỏi: “Là ai đang mắng mình vậy?”

Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi ở một bên đang ngồi xếp bằng ổn định lại cảnh giới.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Nhóc con, cậu một lúc trộm đi nhiều nước suối thần của nhà người ta như vậy, còn cần phải hỏi nữa sao?”

Diệp Bắc Minh phàn nàn: "Tiểu Tháp, hình như vào giây phút cuối cùng ông vẫn còn đang điên cuồng hấp thu nước thần đó?”

“Khụ khụ…. cậu nhìn nhầm rồi!”

"Tiểu Tháp, nói thật đi, ông rốt cuộc đã hấp thụ bao nhiêu suối thánh rồi?”, Diệp Bắc Minh hỏi.

“Cũng không nhiều lắm, cậu tự mình xem đi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười gian!

Chỉ với một ý nghĩ, tầng sáu của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã được mở ra!

Tai vị trí trung tâm của tầng sáu, có một cái ao dài hơn chục mét, rộng và sâu khoảng một mét.

Bên trong tràn ngập nước suối thần của núi Côn Ngô!

“Tuyệt vời! Chỗ này ít nhất cũng có tầm 200 mét khối đó!"

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng rỡ: “Tiểu Tháp à, ông được lắm!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khúc khích: "Nhóc con, cậu định sử dụng đống nước suối thần này như thế nào?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đây là lượng cuối cùng ông hấp thu được, đương nhiên là do ông tùy ý sử dụng rồi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sững người, giọng nói trầm xuống: “Nhóc con, tôi không đùa đâu”.

“Tôi đã hấp thu đủ nước suối thần rồi, thực lực ít nhất cũng tăng lên gấp mấy lần!"

“Nếu hai chúng ta bắt tay bạo phát, tôi cảm thấy hẳn là có thể hạ gục được Đại Đạo Chi Thượng!”

Diệp Bắc Minh nghe vậy hai mắt liền nhen nhóm lửa nóng!

Dao Trì khẽ quát: “Được rồi, đừng tranh nhau nữa, lão tổ cảnh giới Tế Đạo của gia tộc Côn Ngô tới rồi!”

Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại, dùng thần niệm thăm dò xung quanh!

Quả nhiên.

Cách đó hàng trăm dặm, Côn Ngô Tuyệt Long đang dẫn theo hơn ngàn tên Đại Đạo Chi Thương triển khai một cuộc tìm kiếm trải dài.

Gần như mỗi một ngọn núi đều dùng thần niệm tra xét!

Trong tay những người này còn cầm theo một chiếc gương có hình dáng mộc mạc cổ xưa!

Mọi thứ đều không thể ẩn mình dưới sự chiếu rọi của tấm kính đó!

“Dòng khí hỗn độn có thể che giấu hơi thở nhưng cảm giác của cảnh giới Tế Đạo quá nhạy bén, ngộ lỡ bị tìm được thì…”, đôi mày Diệp Bắc Minh cau chặt một chỗ.

Quay đầu nhìn lại Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi!

Hai người vẫn đang chìm trong trạng thái củng cố cảnh giới, ngay tại thời điểm mấu chốt!

Tuyệt đối không thể bị gián đoạn!

“Tiếp Tháp, có thể mang hai người họ đi được không?”

“Có thể thu vào bên trong tháp!”

“Nhưng cậu phải biết rằng, phép tắc của Nguyên Thủy Chân Giới càng hoàn mỹ hơn!"

“Dù sao tôi cũng chỉ là sản phẩm của nhà tù số bảy!”

“Cường độ cuối cùng giữa việc ổn định cảnh giới trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục và ở Nguyên Thủy Chân Giới có thể nghiêng trời lệch đất!”

Diệp Bắc Minh có chút do dự.

"Được rồi!"

Thân hình anh lóe lên, lao thẳng ra khỏi hang!

Anh lơ lửng giữa trời, nhìn về phía người của gia tộc Côn Ngô phía xa trăm dặm hỏi: “Các người đang tìm tôi sao?”

trướctiếp