Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2025: Diệp Bắc Minh, vĩnh biệt


trướctiếp

Lúc Diệp Bắc Minh còn đang bị mắc kẹt trong Loan Phượng Các thì bên ngoài Hỗn Độn Giới, tại một di tích cổ.

Dạ Huyền, Diệp Thanh Lam cau chặt mày nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá xanh trước mặt!

Phía sau bọn họ là mấy người Lạc Khuynh Thành, Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu, Chu Nhược Giai, Tôn Thiến!

Ly Nguyệt, Sở Sở, Sở Vị Ương.

Mặc Đình Đình, Vương Yên Nhi, Tiêu Tiêu một nhóm hồng nhan tri kỷ của Diệp Bắc Minh, đều được Hạ Nhược Tuyết tìm thấy!

“Đã bảy ngày trôi qua rồi, sớm biết vậy thì anh đã cùng Nhược Tuyết đi vào, sao có thể để con dâu một mình mạo hiểm đây?", Dạ Huyền siết chặt nắm đấm lẩm bẩm.

Đây là nơi Diệp Bắc Minh nhắn nhủ rằng hơi thở Đông Phương Xá Nguyệt đã biến mất!

Sau khi Hạ Nhược Tuyết tìm được nhóm hồng nhan tri kỷ của anh liền đưa mọi người một đường tới bên ngoài di tích cổ này.

Thực lực của cô mạnh nhất nên đã sắp xếp cho mọi người đợi ở bên ngoài, còn bản thân thì mạo hiểm vào trong!

Diệp Thanh Lam nhìn của đá, nói: “Anh Huyền à, yên tâm đi”.

“Nhược Tuyết là thể kiếm tâm, lại giành được truyền thừa của Thương Khung Kiếm tông, trong tay còn có kiếm Thương Khung!”

“Nếu chúng ta đi theo, không biết chừng còn còn kéo chân con bé nữa!”

Chu Nhược Giai mỉm cười: “Bố mẹ, Nhược Tuyết em ấy nhất định sẽ bình yên ra ngoài thôi!"

Vứa nói dứt câu.

Bùm--!

Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa đá xanh nổ tung, cuộn lên khói bụi mịt mù!

Hai bóng người chậm chạp bước ra từ trong làn khói, chính là Hạ Nhược Tuyết cùng Đông Phương Xá Nguyệt!

“Nhược Tuyết, em thế nào rồi?”

Khoảnh khắc nhìn thấy hai người họ, tất cả đều biến sắc.

Bởi Đông Phương Xá Nguyệt đang đỡ lấy Hạ Nhược Tuyết với khí sắc không được tốt lắm.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết tái nhợt, khóe miệng thì vương vệt máu, trên người còn có nhiều vết thương lớn nhỏ trông vô cùng khủng bố.

Vết máu đã đông cứng lại!

Trên mặt Đông Phương Xá Nguyệt tràn đầy tự trách: "Đều là lỗi của tôi, nếu không phải do tôi tiến vào di tích này thì Nhược Tuyết cũng sẽ không bị thương!”

Gương mặt trắng nhợt của Hạ Nhược Tuyết vẽ lên ý cười: “Không sao đâu, chỉ là chút thương tích vặt vãnh mà thôi”.

“Không bị thương tổn tới xương cốt, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi”.

“Chúng ta trước tiên rời khỏi đây đi đã!”

Khi mọi người chuẩn bị rời đi.

“Muốn đi? Ha ha ha ha, các người không cảm thấy bây giờ rời đi đã là quá muộn rồi hay sao?”, một tràng cười giống như vọng tới từ hầm băng truyền tới từ phía sau.

Các cô gái vội ngoái đầu nhìn lại!

“Bảo Kiếm Phong, sao ông lại ở đây?”

Vẻ mặt của Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu hơi thay đổi.

Bảo Kiếm Phong xuất hiện cùng hàng trăm người.

Nam nữ già trẻ đều có, trên người mỗi người đều có vết thương, dường như vừa chạy trốn từ nơi nào đó tới!

Bảo Kiếm Phong cười dữ tợn: "Tại sao tôi lại ở đây? Hai vị thái thượng trưởng lão à, các người tươi tỉnh quá nhỉ!”

“Nước đen đã ăn mòn cả đại lục Luân Hồi, luân hồi hoàn toàn sụp đổ, nội chiến nổ ra!”

“Nếu không phải lão phu nhanh chân, có lẽ đã bị chính người của mình giết chết rồi!"

"Cái gì?"



Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu liếc nhau một cái!

Họ đều nhìn ra được tia kinh hoảng ở trong mắt đối phương!

Luân Hồi tông xảy ra nội loạn? Ngày tận thế ập đến, vì tranh đoạt tài nguyên mà tàn sát lẫn nhau?

Một ông lão mặc áo bào đen ho khan hai tiếng rồi nôn ra một ngụm máu: “Kiếm Phong, những người này là ai vậy?”

Bảo Kiếm Phong liếc đám người một cái, trên mặt xẹt qua một tia âm hiểm: “Lão tổ, những người này xem ra đều là hồng nhan tri kỷ của Diệp Bắc Minh, đặc biệt là người phụ nữ kia, thực sự giống như từ một khuôn đúc ra với tên tiểu súc sinh đó!”

Vừa nói ông ta vừa chỉ vào Diệp Thanh Lam.

“Tuy Diệp Bắc Minh đã chết nhưng hắn từng giành được dị hỏa!”

“Không biết chừng trên người những người phụ nữ này cũng có bí mật kinh người!"

Ông lão áo bào đen khàn giọng nói: "Vậy còn đợi chờ gì nữa? Bắt giữ toàn bộ, phản kháng giết không tha!”

“Trong thời điểm loạn lạc như bây giờ, tài nguyên là quan trọng nhất!”

Bao gồm cả Bảo Kiếm Phong cùng ông lão áo đen, tổng cộng có bảy ông già bước tới rồi tản ra!

Bịt kín mọi lối thoát của mấy người Hạ Nhược Tuyết!

"Giết!"

Bảo Kiếm Phong nở nụ cười hung tàn, mắt như dao sắc khóa chặt lên người Diệp Thanh Lam, phát ra một tiếng rống như ác quỷ: “Bà chính là mẹ của tên tiểu súc sinh đó có đúng không? Nếu hắn đã chết, vậy nỗi oán hận của lão phu không có nơi nào để phát tiết rồi!"

“Vậy hãy dùng mạng sống của bà để huyết tế cho kiếm của lão phu đi!”

Nói đoạn liền lao thẳng về phía Diệp Thanh Lam!

“Cút!”

Hạ Nhược Tuyết chém ra một kiếm, kéo ra kiếm khí dài trăm trượng!

Bảo Kiếm Phong giật nảy mình cấp tốc lùi lại phía sau, kiếm khí gần như đã quẹt qua đầu ông ta!

“Kiếm Thương Khung! Cô là gì của Thương Khung Kiếm tông?”

Bảo Kiếm Phong nhìn chòng chọc khe rãnh mà đạo kiếm khí kia lưu lại trên mặt đất, con ngươi co rút dữ dội!

Trên mặt Hạ Nhược Tuyết tràn đầy lạnh lùng kiêu ngạo: "Tôi là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm tông, ông muốn đối địch với toàn bộ Thương Khung Kiếm tông sao?”

“Thiếu tông chủ?”

Đôi mắt Bảo Kiếm Phong khẽ chuyển, lập tức cười mỉa: “Đến cả Luân Hồi tông cũng đã diệt vong, một Thương Khung Kiếm tông cỏn con đã là cái thá gì?”

“Hơi thở của cô yếu ớt, trên người lại có máu khô, chắc chắn đã bị thương từ lâu rồi đúng chứ!"

“Chúng tôi ở đây có hai Đạo Tôn trung kỳ, ba Đạo Tôn sơ kỳ, ba Đạo Tổ đỉnh phong!”

“Cô đánh với chúng tôi thế nào hả?”

Nói đoạn liền lạnh giọng quát: “Bắt lấy chúng!”

Bảy ông già đồng loại lao tới, đại chiến nổ ra!

Sau hàng chục hiệp.

Thể lực của Hạ Nhược Tuyết đã cạn kiệt phải liên tục lùi lại!

Cô ấy đã bị thương khi còn ở trong di tích!

“Nhược Tuyết, chúng tôi giúp cô!”

Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu vọt tới, tham gia vào trận chiến!

“Đạo Tổ đỉnh phong? Chưa đủ!”

Bảo Kiếm Phong ác nghiệt lắc đầu, với thực lực Đạo Tôn trung kỳ của ông ta thì chẳng khác nào một vị chiến thần cả!

Đè bẹp mọi thứ!

Dưới sự hợp lực của bảy người, ba người Hạ Nhược Tuyết, Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu đồng loạt bay ngược ra ngoài!



Mỗi người đều phun ra một ngụm máu, nặng nề đập mình xuống đất!

Thanh trường kiếm trong tay Bảo Kiếm Phong nhuốm máu ba người, thuận theo thân kiếm nhỏ tí tách xuống đất.

Ông ta từng bước ép sát tới: “Các người sẵn sàng bảo vệ mẹ của tên tiểu súc sinh Diệp Bắc Minh đó bằng cả mạng sống của mình à? Xem ra tình cảm đúng là rất sâu đậm!”

“Nhiều phụ nữ như vậy đều thích thằng nhãi đó?”

“Không lẽ hắn có ‘sở trường’ nào sao?”

Ông ta đặc biệt nhấn mạnh từ ‘trường’ (dài) này!

"Ha ha ha ha. . . "

Một đám người phía sau Bảo Kiếm Phong lập tức phá lên cười đầy tục tĩu!

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết lạnh băng: “Thứ vô liêm sỉ!”

Ánh mắt Bảo Kiếm Phong nham hiểm như loài sói dữ: “Không biết xấu hổ thì đã sao? Thế giới đều bị hủy diệt rồi!”

"Dù sao ai trong chúng ta cũng không sống được bao lâu nữa, trước khi lão phu chết nhất định phải tiễn tất cả những kẻ có liên quan tới tên tiểu súc sinh đó xuống địa ngục!”

Dứt lời liền hung ác bổ một kiếm vào thẳng cổ Hạ Nhược Tuyết!

Hạ Nhược Tuyết cắn răng, dùng chút sức lực cuối cùng điều khiển kiếm Thương Khung!

Một đường kiếm khí mang đậm hơi thở chết chóc lao tới!

Bảo Kiếm Phong không hề ngờ tới Hạ Nhược Tuyết vậy mà còn có thể phóng ra một kiếm mạnh mẽ đến vậy, một cánh tay của ông ta lập tức hóa thành sương máu tại chỗ!

Ông ta hét thảm một tiếng rồi bay ra ngoài, trên ngực xuất hiện một vết thương trông mà rợn người!

Trái tim gần như bị dập nát!

“Cô… đáng! Chết!”

Bảo Kiếm Phong nhếch nhác phun ra một ngụm máu, gầm lên như dã thú: "Giết!!!"

Điên cuồng bổ nhào tới!

Hạ Nhược Tuyết đã không còn chút sức lực nào, khó khăn ra mệnh lệnh cuối cùng cho kiếm Thương Khung: “Kiếm Thương Khung, mang mọi người… đi!”

Kiếm Thương Khung kêu vang, nở rộ ra chùm ánh sáng vạn trượng bao trùm lấy tất cả mọi người ngoại trừ Hạ Nhược Tuyết!

Một kiếm chém xuyên không gian, mở ra một vết nứt!

Mang theo mọi người vào trong đó!

“Nhược Tuyết, đi theo chúng ta!!!”, Diệp Thanh Lam bật khóc nghẹn ngào.

Hạ Nhược Tuyết khẽ cười: “Mẹ à, nói với Bắc Minh, vĩnh biệt…”

Khe nứt không gian chớp mắt đã khép lại!

"Ahhh!"

Bảo Kiếm Phong xém chút tức chết, gầm lên như dã thú: "Nếu cô đã muốn chết thì tôi cứ phải khiến cô kéo dài hơi tàn! Tôi muốn cô phải gánh chịu sự tra tấn còn đáng sợ hơn cả cái chết, tôi muốn cô….”

Một câu này còn chưa nói xong.

Phía sau đã vang lên âm thanh chói tai, mặt đất cũng theo đó rung chuyển theo!

“Tiếng gì vậy?”

Quay đầu nhìn lại!

“Cái này…! Toi đời rồi…”

Một làn sóng đen khổng lồ phản chiếu vào nơi sâu trong con ngươi của Bảo Kiếm Phong cùng hàng trăm người khác!

Hạ Nhược Tuyết cũng sững sờ tại chỗ!

Là những làn sóng nước đen khổng lồ cao tới mười nghìn mét ào ạt cuốn tới nuốt chửng mọi thứ!

trướctiếp