Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2020: Đạo đài Luân Hồi này có sự sống


trướctiếp

Diệp Bắc Minh nhìn xuống chỉ thấy một đại lục được bao phủ trong một bức màn ánh sáng vàng trải dài hàng ngàn dặm lơ lửng trên không trung!

Núi, sông, đồng cỏ, sa mạc, núi tuyết, cực địa và các địa hình khác đều có đầy đủ!

Tại khu vực trung tâm lại được bao bọc trong một nguồn ma khí màu tím cực kỳ tinh khiết!

Bỗng nhiên.

Tấm màn ánh sáng màu vàng mở ra một khe hở, ba bóng người từ trong tầng ma khí màu tím bước ra, trên tay mỗi người đều cầm một bức chân dung!

Chính là một nhà ba người Diệp Bắc Minh!

Một lão già mặt xanh trầm giọng nói: "Kẻ này tên là Diệp Bắc Minh, là con trai của tên phản bội Dạ Huyền kia!”

"Người phụ nữ trông hao hao Diệp Bắc Minh này là vợ của tên phản bội Dạ Huyền!”

"Ma Hoàng đại nhân có lệnh, bất luận thế nào cũng phải bắt sống tên Diệp Bắc Minh đó trở về!”

“Về phần Dạ Huyền cùng Diệp Thanh Lam, nếu có thể bắt sống là tốt nhất! Không bắt sống được thì…”

Nói đoạn liền đưa tay xẹt qua cổ làm tư thế thủ tiêu.

Lão già mập mạp bên cạnh vẻ mặt khinh thường: "Ba người chúng ta đều là cảnh giới Thiên Tôn trung kỳ, đối phó với ba tên này còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao?”

“Ma hoàng đại nhân cũng quá cẩn thận rồi, tùy tiện phái một người trong số chúng ta đi cũng đã đủ!”

“Hửm?”

Ánh mắt của lão già mặt xanh tối sầm lại: “Ma hoàng đại nhân là người ông có thể nghi ngờ à?”

Lão già béo giật mình: “Nào dám!”

Lão già mặt xanh hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa.

Ba người một bước tiến tới, ngay lúc đặt chân tới khe hở không gian!

Bên tai liền vang vọng tiếng rồng gầm cực kỳ đáng sợ, họ ngay lập tức quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một con huyết long dài hàng ngàn mét đang nghiền ép tới!

Lão già mặt xanh vừa rời khỏi khe hở không gian, hoàn toàn không kịp phản ứng lại!

Cũng không ngờ rằng sẽ có người tập kích ở đây!

Huyết long hung hăng đập mạnh xuống thân thể của ông ta, thậm chí một tiếng hét thảm còn chưa kịp kêu lên đã biến thành một làn sương máu ngay tại chỗ!

Lão già béo và gã đàn ông trung niên còn lại kinh hãi thốt lên: “Kẻ nào?”

“Người giết các ông!”

Hư không khẽ dao động, Diệp Bắc Minh tay nắm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên hiện ra!

Hai người biến sắc, kinh ngạc đến mức suýt rớt tròng mắt ra ngoài: “Diệp Bắc Minh, là mày? Mày vậy mà dám tới tận đây?”

“Đạo đài Luân Hồi!”

Diệp Bắc Minh thấp giọng quát một tiếng khởi động đạo đài Luân Hồi.

Người đàn ông trung niên bị mắc kẹt trong đó, vì phản ứng nhanh nhạy nên lão già mập mạp mới may mắn thoát khỏi phạm vi của đạo đài Luân Hồi!

Quay đầu nhìn lại.

Chiếc đầu của người bạn của mình đã bay lên cao, còn trong tay Diệp Bắc Minh là thanh trường kiếm cổ xưa đầm đìa máu tươi!

“Phép tắc lĩnh vực?”

Giây tiếp theo.

Một cảnh tượng khó tin xuất hiện!

Thân thể người đàn ông trung niên trong chớp mắt liền khô héo!

Máu tươi xuôi theo vết nứt trên đạo đài Luân Hồi lan dọc ra mọi hướng, rồi chìm vào hàng trăm bia mộ xung quanh!

Các vết nứt đã khôi phục vài phần!

Bia mộ màu trắng khẽ run lên!

Lão già mập thấy vậy không kìm được hít ngược một ngụm khí lạnh, tim gan như muốn nổ tung vì hãi hùng, quay người liền muốn bỏ chạy về phía khe nứt không gian!



Nhưng ông ta còn chưa kịp xoay người thì một móng vuốt màu vàng đã ập tới, chuẩn xác rơi xuống đỉnh đầu của ông ta!

Còn có người khác?

Qua kẽ ngón tay, có thể thấy đó là một chàng trai trẻ với nụ cười lạnh lùng trên môi!

“Mày là…”

Một chữ ‘ai’ còn chưa nói ra khỏi miệng.

Răng rắc! Một tiếng phần đầu của ông ta đã nổ tung!

Thi thể thẳng tắp rơi xuống, trôi nổi trong hư không!

Chàng trai trẻ vừa ra tay đó chính là hóa thân của Đại Bàng Cánh Vàng!

Diệp Bắc Minh đứng trên đạo đài Luân Hồi, chỉ bằng một ý niệm đã đem thi thể của lão già mập hút vào trong lĩnh vực luân hồi!

Thân thể nổ tung!

Đúng như dự đoán, máu chảy dọc theo vết nứt trên đạo đài Luân Hồi hướng về bia mộ của trăm vị sư phụ!

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tiểu Tháp, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đạo đài Luân Hồi sao lại hấp thụ máu rồi?”

“Đống máu tươi đó dường như bị bia mộ của các vị sư phụ hấp thụ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định nói: "Nhóc con, đạo đài Luân Hồi này có sự sống rồi! Đúng là kỳ lạ!”

Diệp Bắc Minh giật mình: "Có sự sống?”

“Không sai! Nếu rót máu tươi vào, không biết chừng còn có thể thức tỉnh linh hồn các sư phụ của cậu!”

“Tưới máu tươi?”

Diệp Bắc Minh híp mắt, không lẽ đạo đài Luân Hồi cũng giống như anh?

Yêu thích giết chóc?

Dù sao thì đây cũng là một tin tức tuyệt vời!

Lúc này bên ngoài đạo đài Luân Hồi vọng tới một giọng nói: “Anh Diệp, thực lực của anh tiến bộ nhanh thật đó!”

"Đã lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau, anh vậy mà đã có thể chém giết cảnh giới Thiên Tôn rồi!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Bằng huynh, không phải anh cũng như vậy sao?”

Một ý niệm đã đóng lại đạo đài Luân Hồi!

Chàng trai lắc đầu: "Tôi là đánh lén, ra tay vào lúc ông ta sợ hãi lơ là nhất!”

Nói đoạn lại nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Nhưng anh thì khác, tuy rằng lần thứ nhất cũng là đánh úp bất ngờ nhưng lần thứ hai lại hạ gục Thiên Tôn hàng thật giá thật!”

Giọng điệu còn lộ ra một tia sợ hãi sâu sắc!

Đặc biệt là cái bục cao kỳ lạ đó!

Khi Diệp Bắc Minh đứng trên đó, nó cảm nhận được một luồng sát khí vô song!

Lại liếc sang khe nứt không gian: "Anh Diệp, tôi chỉ tiễn anh tới đây thôi, khe nứt không gian sắp đóng lại rồi, anh mau đi đi”.

“Cảm ơn!”

Diệp Bắc Minh chắp tay chào tạm biệt.

Sải chân liền tiến vào vết nứt không gian rồi biến mất.

“Thực lực của tên nhóc này đúng là kinh người mà!”

Đôi mắt của Đại Bàng Cánh Vàng lóe lên, nhìn về phương hướng Diệp Bắc Minh biến mất mà lẩm bẩm: “Có lẽ anh ta có thể giúp mình?”

……

Hoàng cung Thiên Ma.

Đế Trần lúc này đang tu luyện, đột nhiên mở bừng hai mắt.

Ông ta giơ tay lên, ba tấm bài linh hồn nát vụn liền xuất hiện trong lòng bàn tay!

“Sao có thể!”



Đế Trần kĩnh hãi kêu lên, sắc mặt thay đổi rõ rệt: "Người đâu, mau tới đây!”

“Tham kiến Ma hoàng bệ hạ!”

Một tên thái giám nhanh chóng xuất hiện quỳ dưới đất.

Trong lòng đang thầm thắc mắc, Ma hoàng hôm nay bị sao vậy? Sao lại thất thố như vậy!

Đế Trần hỏi: “Ta hỏi ngươi, ta lệnh cho ngươi phái ba vị cung phụng ra ngoài bắt giữ một nhà ba người của Dạ Huyền, mẫu hậu có biết chuyện này hay không?”

Thái giám vội vàng lắc đầu: “Bệ hạ, người nói muốn giấu kín chuyện này với Thái hậu, nên ngài ấy không hề hay biết!”

“Vậy ba người kia đâu?”

“Dưới sự thúc giục của người, ba người họ đã xuất phát vào một tiếng trước rồi, lúc này…. ừm, hẳn là đã rời khỏi Hỗn Độn Giới!”

"Vừa rời khỏi?"

Sắc mặt của Đế Trần nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Điều này không phải có nghĩa là ba người họ vừa bước ra khỏi Hỗn Độn Giới liền bỏ mạng hay sao?

“Không hay rồi, lẽ nào…”

“Đừng lẽ nào nữa, thằng nhóc Diệp Bắc Minh kia đã tiến vào Hỗn Độn Giới rồi!”

Đế Cơ bước vào, trên khuôn mặt hoàn mỹ ánh lên sự giận dữ: “Trần Nhi, không phải là mẹ đã từng cảnh cáo con rồi sao? Kêu con đừng quan tâm đến những chuyện bên ngoài Hỗn Độn Giới nữa!”

“Hắc Thủy Tộc đã khôi phục, cứ để mặc bọn họ tự sinh tự diệt là được!”

“Nhưng con lại cứ muốn kêu người đi giết một nhà Dạ Huyền, bây giờ thì xảy ra chuyện rồi phải không?”

Đế Trần sửng sốt: “Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Con tự mình xem đi!”

Đế Cơ bực bội phất tay.

Ngưng tụ ra một nguồn sức mạnh!

Chỉ thấy một hình ảnh hiện ra trước mắt.

Trong ảnh là một chàng trai trẻ xuyên qua khe nứt không gian, bước vào Hỗn Độn Giới rồi biến mất.

“Diệp Bắc Minh!”

Đế Trần lập tức nhận ra người này, sắc mặt cũng biến ảo khôn lường: “Ba vị cung phụng vừa mới rời khỏi Hỗn Độn Giới liền bỏ mình, quả nhiên là bị thằng nhãi này giết chết!”

"Đáng chết, là do con đã đánh giá thấp thực lực của hắn. Ba vị cung phụng cảnh giới Thiên Tôn trung kỳ vậy mà đều bị một tay hắn diệt gọn?”

"Thằng nhóc này rốt cuộc là đang ở cảnh giới nào!!!”

“Mẹ, không lẽ là do sức mạnh của xá lợi Ma cốt?”

Nghĩ tới đây.

Đế Trần bắt đầu trở lên hoảng loạn: “Toi đời rồi, thằng nhãi đó tới để báo thù! Hắn sẽ không…”

Bốp!

Đế Cơ quăng cho ông ta một cái tát, chỉ hận rèn sắt không thành thép, tức giận gào lên: “Ngó lại dáng vẻ vô dụng này của con xem? Nào còn chút uy nghiêm của một Thiên Ma hoàng!”

“Không phải chỉ là một tên Diệp Bắc Minh cỏn con thôi sao? Xá lợi Ma cốt thì đã thế nào?”

“Giết chết Thiên Tôn trung kỳ thì đã sao? Hắn còn có thể lật trời tại Hỗn Độn Giới này à?”

“Người đâu!”

Đế Cơ khẽ gầm lên.

“Thái hậu!”

Mười bóng người lập tức bước vào đại điện, quỳ trên mặt đất!

“Cho dù phải lật tung cả Hỗn Độn Giới này lên cũng phải tìm ra kẻ này cho ta! Một khi phát hiện, không cần báo lại, giết không thương tiếc!"

“Nếu có kẻ cản trở, bất luận là ai cũng chịu chung cảnh ngộ!”

trướctiếp