Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2015: Diệp Bắc Minh: Tôi cứ muốn chống lại ý trời đó!


trướctiếp

“Không được!”

Diệp Bắc Minh kinh hãi nhảy dựng lên, quả quyết lắc đầu: "Không thể nào, sư phụ, con tuyệt đối không thể đồng ý với người chuyện này được!”

Hai mắt anh đỏ hoe!

Điên cuồng lắc đầu!

Không thể đồng ý!

Anh không bao giờ đồng ý!

Giáo Phụ vẻ mặt hiền từ nhìn Diệp Bắc Minh!

Nói là sư phụ nhưng lại càng giống một người cha hơn!

Giáo Phụ tựa hồ đang nhìn một đứa trẻ ương ngạnh: "Minh Nhi, bây giờ không phải là lúc bốc đồng!"

“Thần hồn của Thông Thiên Đế Chủ cực kỳ lớn mạnh, ông ta đã được nước đen nuôi dưỡng trong nhiều kỷ nguyên!"

“Sư phụ đã luân hồi rất nhiều lần, sức mạnh thần hồn cũng ngày càng trở nên yếu ớt cho nên mới để cho ông ta có cơ hội ngóc đầu!”

“Con giết chết ta, phá hủy thân thể máu thịt của ta!”

“Ngược lại là đang cứu mạng ta đó, nếu còn chậm trễ thêm dù chỉ vài ngày, Thông Thiên Đế Chủ sẽ hoàn toàn nuốt trọn thần hồn của sư phụ!”

“Đến lúc đó, ta mới là thật sự biến mất khỏi thế gian này!”

“Nhưng sư phụ à…”, hai mắt Diệp Bắc Minh giăng đầy tia máu đỏ ngầu: “Người chỉ vừa ngưng tụ ra thân thể, chỉ riêng việc này đã phải chờ suốt một trăm năm!”

“Là một trăm năm đó!!!”

Giáo Phụ nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, cười nói: “Yên tâm, con không phải còn có nghĩa địa Hỗn Độn sao?”

“Thần hồn của sư phụ vẫn có thể tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn!”

“Cùng lắm thì tu dưỡng thêm vài trăm năm nữa, không phải là vẫn phục sinh được đó sao?”

Tim gan Diệp Bắc Minh như thắt lại, hô hấp cũng trở nên dồn dập: “Sư phụ, lời này là thật sao?”

Giáo Phụ vẫn duy trì ý cười đáp: “Minh Nhi, sư phụ đã bao giờ lừa dối con chưa?”

“Cái này…”

Diệp Bắc Minh chần chừ không quyết.

Mà truyền âm trưng cầu ý kiến: “Tiểu Tháp, sư phụ nói có phải là sự thật không?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp gọn lỏn một câu: “Trên lý thuyết là có thể!"

Nội tâm Diệp Bắc Minh giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng gật đầu, gian nan phun ra một câu: “Được, sư phụ! Con giết!”

“Tốt!”

Giáo Phụ yên lòng gật đầu.

Bỗng nhiên vẻ mặt của Giáo Phụ trở nên vặn xoắn dữ tợn, khóe miệng giật giật: “Con kiến hôi này…. ngươi dừng tay lại cho bổn đế! Thứ ngu xuẩn nhà ngươi lại dám hủy hoại thân thể của ta? Ngươi thực sự muốn chết sao?”

Một giọng nói khác lại vang lên: “Minh Nhi, ra tay đi…”

“Dừng lại, ngươi dám ra tay! Dù bổn đế đầu thai mấy trăm kiếp cũng phải bóp chết ngươi!!!”

Thông Thiên Đế Chủ gầm lên như dã thú.

Diệp Bắc Minh siết chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, cơ hồ cắn răng nghiến lợi rống lên: “Ông còn muốn luân hồi? Chết đi!!!”

Dứt lời một con huyết long liền vọt tới, hung hăng đụng mạnh lên người Giáo Phụ!

Một màn sương máu nổ tung!

“A! Tiểu sư đệ đang làm gì vậy?”

Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu đứng ở bên ngoài lĩnh vực luân hồi chứng kiến hết thảy một màn này!

Giây tiếp theo!

Có hai đạo thần hồn lao ra từ trong làn sương máu!

Một cái đen tuyền như mực, hóa thành dáng vẻ của một ông lão già nua!



Cái còn lại thì mơ ảo chực tắt, chính là Giáo Phụ!

Biểu cảm Thông Thiên Đế Chủ vặn vẹo: “Diệp Bắc Minh! Ngươi đúng là thứ đáng chết! Bổn đế chủ…”

“Cút mẹ ông đi!”

Diệp Bắc Minh điên cuồng gào thét: “Phần Thiên Chi Diễm, đốt cho ta!”

Phần Thiên Chi Diễm cháy rực bổ nhào về phía Thông Thiên Đế Chủ, ngay lập tức bùng lên ngọn lửa dữ dội!

"A! Đừng... không... Diệp Bắc Minh, xin cậu hãy tha cho tôi, tôi bằng lòng…”

Âm thanh đột nhiên im bặt!

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm chín mươi chín vị sư phụ còn lại: “Các sư phụ, đồ nhi đắc tội rồi!”

“Giết!”

Phía trên đạo đài Luân Hồi, rồng ngâm vang vọng!

Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu trợn trừng hai mắt, kinh hãi nhìn một màn này!

Bọn họ không nghe thấy âm thanh bên trong đạo đài Luân Hồi, nhưng sau khi thân thể của Giáo Phụ bị phá hủy, tại khoảnh khắc hai đạo thần hồn vọt ra khỏi cơ thể, hai người liền hiểu ra tất cả.

“Diệp Bắc Minh, có chuyện gì từ từ thương lượng!”

“Chúng ta không chiếm giữ cơ thể của sư phụ cậu nữa…”

“Tôi biết một nơi ẩn chứa kho báu, tôi nói cho cậu biết…”

“Đừng mà!”

“Diệp Bắc Minh, tao nguyền rủa mày!!!”

Một tiếng sau.

Toàn bộ cơ thể của các sư phụ đều đã được tiêu hủy!

Đám thần hồn chiếm đóng cơ thể họ đều bị Phần Thiên Chi Diễm diệt trừ sạch sẽ!

Thần hồn của các vị sư phụ như Dược Vương Quỷ Cốc, Độc Cô Vũ Vân, Kiếm Chủ Bất Diệt, Vua tàn sát, Đan Đế Bất Hủ, Long Huyết Chiến Thần đều trôi lơ lửng phía trên đạo đài Luân Hồi!

“Các sư phụ, bây giờ con sẽ khởi động nghĩa địa Hỗn Độn, đưa thần hồn của mọi người vào trong đó!”

Diệp Bắc Minh niệm chú!

Nghĩa địa Hỗn Độn mở ra!

Nhưng một cảnh tượng khiến anh như rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng xuất hiện!

Cho dù anh vận hành nghĩa địa Hỗn Độn thế nào, thì thần hồn của một trăm vị sư phụ cũng không có bất kỳ biến hóa nào!

Họ vẫn lơ lửng ở phía trên đạo đài Luân Hồi như cũ!

Thậm chí càng ngày càng mờ ảo, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào!

“Chuyện gì thế này?”, sắc mắt Diệp Bắc Minh đại biến.

Giáo Phụ mỉm cười hiền hòa: “Minh Nhi à, thần hồn của các sư phụ đã không có cách nào tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn được nữa rồi”.

“Cái gì?!!!”

Diệp Bắc Minh khựng người, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy nghẹn ngào: “Sư phụ, người lừa con?”

“Người chưa từng lừa gạt con mà!!! Tại sao vậy!”

Mũi Diệp Bắc Minh chua xót, nước mắt không kìm được lăn dài trên má!

Giáo Phụ lộ ra nụ cười từ ái: “Minh Nhi à, đây là lần cuối cùng sư phụ lừa gạt con”.

“Luân hồi, tử vong, chiến đấu… chúng ta đã quá mệt mỏi rồi”.

“Đồ nhi, thế giới này nhường lại cho con cứu vớt thôi, các sư phụ đi nghỉ ngơi đây…”

“Đồ nhi, phải chăm chỉ học tập y thuật, chớ quên truyền thừa của Quỷ Môn!”

“Đồ nhi, kiếm đạo cũng đừng lơ là nhé!”



“Đồ nhi ngoan, các sư phụ chỉ đồng hành cùng con tới đây thôi…”

Nói đoạn.

Thần hồn của một trăm vị sư phụ càng lúc càng ảm đạm!

Diệp Bắc Minh điên cuồng gào thét: “Tiểu Tháp! Mau giúp tôi! Mau giúp đi mà!! Mau chóng đưa thần hồn của các sư phụ vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục đi!!!”

“Tiểu Tháp, ông không phải không chuyện gì không làm được sao? Mau hành động đi mà!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.

Một lúc sau, mới u ám phun ra một câu: “Nhóc con, sức mạnh thần hồn của bọn họ đã hoàn toàn biến mất rồi”.

“Họ sắp tiêu tán vào đất trời rồi, cho dù đưa vào bên trong tháp, cũng không có cách nào ngăn cản thần hồn của họ tan biến!”

“Đây chính là ý chí của phép tắc thiên địa, cho dù là bổn tháp cũng không thể đi trái với ý trời!”

“Tôi cứ muốn chống lại ý trời đó!!!”

Diệp Bắc Minh phẫn nộ quát lên một tiếng!

“Đạo đài Luân Hồi, đảo ngược thời gian cho ta!!!”

Theo sau tiếng hét đầy phẫn uất của Diệp Bắc Minh, toàn bộ không gian phía trên đạo đài Luân Hồi bắt đầu rung chuyển!

Một vòng xoáy đen trắng xoay tròn như Thái Cực đồ xuất hiện!

“Đạo đài Luân Hồi, nghịch chuyển thời không! Thời gian quay ngược!!!!"

“Đảo ngược thời gian, níu giữ thần hồn của các vị sư phụ lại cho ta!”

Răng rắc!

Trên đạo đài Luân Hồi bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, gần như muốn phát nổ!

Diệp Bắc Minh cũng phun ra một ngụm máu xuống đạo đài Luân Hồi!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi, vội khuyên ngăn: “Nhóc con, cậu đây là đang đi ngược lại ý trời đó!"

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, đạo đài Luân Hồi sẽ sụp đổ, ngay cả cậu cũng sẽ không chịu được mà phải bỏ mạng!”

“Sợ cái gì?”

Diệp Bắc Minh nhe miệng cười!

Máu điên cuồng theo kẽ răng anh trào ra: “Đạo đài Luân Hồi, nghịch chuyển thời không!!!"

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Bắt đầu từ dưới chân của Diệp Bắc Minh, đạo đài Luân Hồi hoàn toàn nổ tung, các vứt nết giống như mạng nhện nhanh chóng trải rộng ra mọi phía!

“Đạo đài Luân Hồi, đảo ngược thời gian không gian cho ta!"

Theo mỗi tiếng gầm!

Máu từ mắt, mũi, miệng và tai của Diệp Bắc Minh lại trào ra dữ dội, trông vô cùng khủng bố!

“Đảo! Ngược! Thời! Không!”

Khi câu nói cuối cùng vang lên

Một tia sét giáng xuống từ phía trên đạo đài Luân Hồi, thần hồn của các vị sư phụ vậy mà ngừng lại quá trình tiêu tan, ngưng tụ thành từng tấm bia mộ treo lơ lửng không trung!

Chúng giống như ngôi sao băng, xuyên qua đạo đài Luân Hồi đã nứt vỡ tứ phía, chìm sâu xuống lòng đất!

Nhìn từ thế giới bên ngoài vào trong!

Chỉ thấy xung quanh đạo đài Luân Hồi vỡ nát đứng lặng hàng trăm bia mộ!

Cực kỳ quỷ dị!

Trước mắt Diệp Bắc Minh trở nên tối sầm, cả người không còn chút sức lực ngã gục xuống đất!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thấy cảnh này cũng không kìm được hít một hơi khí lạnh: "Trời ơi... chuyện mà chủ nhân đầu tiên của mình còn chưa làm được…”

“Vậy mà bị cậu ta xô đổ rồi!”

“Thằng nhóc này đúng là quá nghịch thiên!”

trướctiếp