Phía Cuối Phồn Hoa
Đã nửa năm sau khi phu thê Thiệu tướng quân đăng ký Uyên ương ước gây
chấn động toàn thành, trở thành đôi lương phối trời đất tạo hợp thứ chín từ khi thành lập Hôn Đường mười năm hơn đến nay.
Hôn Đường quản lý chuyện hôn nhân trên toàn quốc thổ Đại Ngu. Mục đích là tạo ra sự
công bằng và tự nguyện trong vấn đề hôn phối. Mà chế độ Uyên ương ước
càng nghiêm khắc hướng tới sự bình đẳng và tuyệt đối chung thủy trong
hôn nhân, ký vào Uyên ương ước là chấp nhận chế độ nhất phu nhất thê,
chung thủy đến cuối cuộc đời, nếu vi phạm sẽ nghiêm trị bất dung!
Nam nhân tam thê tứ thiếp, nữ nhân cả đời chỉ thờ một chồng là quan niệm
thâm căn cố đế, đương thời quá mức bình thường, cho nên nửa năm trước
ngay trên sảnh đường lễ thành thân Thiệu Kỳ công nhiên ký Uyên ương ước
mới gây ra xôn xao như vậy, phải biết Uyên ương ước lập ra đã có trên
mười năm nhưng chỉ có lác đác vài cặp phu thê Thái tử, Lâm An, Tri Hàn,
Trương Nghị,... hiện tại thêm hai người hắn cũng chỉ mới chín đôi mà
thôi.
Rất rúng động, mà nếu bình tĩnh nhìn lại thì hai người lập
Uyên ương ước dường như là lẽ đương nhiên, bọn họ tạo cho dân chúng ấn
tượng lẽ ra phải vậy, vốn nên như thế!
Trình Tri Dĩnh chú ý hôm
nay Thiệu Kỳ từ phủ Trương Nghị trở về biểu hiện có chút là lạ, chuyện
nàng muốn thông báo cho hắn phút chốc chưa thể nói ra.
Cả buổi
cơm tối Thiệu Kỳ không ngừng gắp thức ăn cho nàng, đều là món nàng ưa
thích, ánh mắt hắn một chốc nhìn mặt nàng, một chốc lại nhìn chằm chằm
bụng nàng, lập đi lập lại cả buổi tối, cũng không thấy biểu hiện vui
mừng, nàng chắc hắn vẫn chưa biết.
Trình Tri Dĩnh nhẹ nhàng gác đũa, hai tay đặt trên đùi, đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn cho hắn nhìn.
Thiệu Kỳ cũng thấy phản ứng của nàng, hắn nhìn một lúc nữa mới do dự mở
miệng: "Tri Dĩnh... hay là chúng ta cứ như vậy, phu thê chúng ta hai
người cùng nhau đầu bạc răng long, chúng ta không sinh hài tử... nhé?!"
Nói đến chữ cuối cùng giọng hắn đã thật nhỏ, có chút run.
"Chàng..." Trình Tri Dĩnh quá đỗi bất ngờ, suy nghĩ đầu tiên không phải là nghi
ngờ tình cảm hắn dành cho mình đã phai nhạt hay mấy ý nghĩ như phu quân
không muốn sinh con với mình, mà là: "Chàng, có phải chàng đi đâu chẩn
bệnh, người ta phán chàng bị..."
Thiệu Kỳ cho rằng nàng hiểu lầm
theo hướng kia, hắn cắn răng thuận nước đẩy thuyền, dứt khoát nói theo,
tỏ vẻ hết sức đau buồn tiếc hận nhưng vẫn không khỏi lấp bấp: "Đúng vậy, ta... ta bị chẩn đoán do di chứng chấn thương trên chiến trường dẫn đến vô sinh. Tri Dĩnh, ta sợ nàng chê bai ta nên mới bảo không muốn có hài
tử..."
"Nàng không cần thử chữa cho ta nữa, thái y chuyên môn lĩnh vực này đều đã
khám chữa qua rồi, ta không muốn khơi lên nỗi đau... Chúng ta không
sinh, được không...?"
"... Nàng đừng ghét bỏ vi phu nhé!"
Trình Tri Dĩnh nhìn hắn thật lâu, nàng nhìn mà không lên tiếng, cái nhìn như có thể xoáy sâu đào ra bí mật mà hắn đang che dấu.
Thiệu Kỳ bối rối tránh ánh mắt của nàng lại bị Trình Tri Dĩnh đưa hai bàn tay ôm lấy gương mặt giữ lại ép hắn phải nhìn thẳng vào nàng.
"Chàng chột dạ cái gì?!"
"Ta không có chột dạ." Thiệu Kỳ kiên quyết phủ nhận.
Trình Tri Dĩnh thô lỗ giật bàn tay của hắn, kéo xuống áp nhẹ lên bụng mình,
nàng giả vờ tức giận: "Vậy đây có phải con chàng không!"
Thiệu Kỳ nghe mà như không hiểu, bàn tay đặt trên bụng nàng cứng ngắc, biểu tình hoá đá.
Mãi thật lâu sau bàn tay kia mới run rẩy nhè nhẹ, ánh mắt từ bụng dời lên
nhìn Trình Tri Dĩnh không dám chớp: "Nàng, nàng... Tri Dĩnh... phu
nhân... nương tử, nàng có rồi sao!"
"Có rồi!" Nàng vờ dỗi nói,
lại hỏi vấn đề kia: "Cho nên chàng có thể nói sự thật chưa, cũng không
có ai khám sai hay lừa chàng đúng không, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thiệu Kỳ thở dài thành thật nói cho nàng toàn bộ sự việc.
Hôm nay hắn tiện đường ghé qua nhà lão Trương một chút, nhân đó thăm hỏi
tẩu phu nhân đang sắp tới ngày dự sinh. Không ngờ hắn vừa ghé không nói
được mấy câu thì tẩu tử lâm bồn, quá trình sinh vô cùng khó khăn, bà đỡ, y nữ, thậm chí cả đại phu, sau đó còn vào cung thỉnh một nhóm thái y
chuyên môn tới, người ra người vào, tiếng tẩu phu nhân hét càng lúc càng yếu ớt, mỗi lúc một vô lực, càng không ngừng có nha hoàn mang ra thật
nhiều chậu nước nhiễm máu đỏ loè, vật vã tới lên đèn thì đứa bé mới an
toàn chào đời. Tẩu phu nhân ngất trên giường sinh phải cứu trị rất lâu
mới qua cơn nguy hiểm, Trương Nghị bình thường trung can nghĩa đảm đường đường một đấng kiêu hùng cũng khóc nghẹn bất lực.
Thiệu Kỳ sợ, hắn thực sự sợ hãi hình ảnh như vậy sẽ xảy ra với Tri Dĩnh, hắn sợ nếu không may mắn vượt qua...
Hắn không dám nghĩ nữa, hắn không muốn sinh con nữa.
Trình Tri Dĩnh hiểu rồi.
Nàng im lặng một chút, sau đó nắm tay hắn nghiêm túc cam đoan: "Không cần
sợ, phu quân, bất cứ nữ tử nào cũng muốn thực hiện thiên chức làm mẹ,
sinh con mặc dù có gian khổ và nguy hiểm nhưng cũng không phải đều cửu
tử nhất sinh như vậy, ta nói thật, chàng tin ta đi, chỉ cần chúng ta chú ý điều dưỡng, chịu khó vận động, làm tốt các biện pháp chuẩn bị sẽ
không sao đâu, ta là đại phu, là danh y cả nước công nhận đó, phu quân
tin ta nhé, không sợ?!"
Vui mừng cùng lo sợ lẫn lộn chung một chỗ, lời của Trình Tri Dĩnh cũng
không hoàn toàn trấn an được Thiệu Kỳ, hắn miễn cưỡng gật đầu, lại nói:
"Nhưng chỉ sinh một đứa thôi!"
Trình Tri Dĩnh cười nép vào lòng hắn: "Nhưng mà Thiệu Kỳ, mạch tượng là song thai!"
...
...
Quá trình mang thai vô cùng thuận lợi, chẳng mấy chốc đã qua hơn sáu tháng, bản thân Trình Tri Dĩnh là đại phu am hiểu phải an dưỡng thai phụ như
thế nào, Thiệu Kỳ càng chăm sóc nàng vô cùng tốt, phu thê hai người ấy
mà còn béo lên một chút.
Vấn đề phu thê hai người gặp phải lúc này là đặt tên cho con, Trình Tri Dĩnh rất không hài lòng với tên gọi Thiệu Kỳ nghĩ ra.
"Sao có thể không dụng tâm như thế, tên sẽ theo con cả đời đấy, người làm cha như chàng có thể đừng lười vậy không!"
Thiệu Kỳ lắc đầu: "Đâu có, ta dụng tâm lương khổ lắm, hai con trai thì một
đứa gọi Kinh Trập một đứa gọi Thanh Minh, hai nữ nhi thì đặt là Lập Xuân và Vũ Thủy, một trai một gái thì gọi Vũ Thủy cùng Kinh Trập. Rất có ý
nghĩa!"
Hắn càng nói càng sung sướng, Trình Tri Dĩnh một bên mặt
nhăn sắp chụm thành một nhúm rồi, nàng đánh vào vai hắn, hết sức tuyệt
vọng thốt lên: "Ai lại lấy tiết Thanh Minh đặt tên cho con, cái người
này, chàng có tình yêu sâu đậm lắm với sáu tiết khí mùa xuân à? Tên con
toàn tiết với chả khí xuân!"
(Tiết khí mùa Xuân bao gồm: Tiết Lập Xuân, tiết Vũ Thủy, tiết Kinh Trập, tiết Xuân Phân, tiết Thanh Minh và tiết Cốc Vũ.)
Thiệu Kỳ hớn hở giải thích: "Từ lúc xác định tình cảm ta dành cho nàng, ta
vẫn luôn nhớ lại lần đầu gặp nhau. Chúng ta gặp nhau lần đầu là vào đúng tiết Lập Xuân tám năm trước, ta vừa được ban phủ, ngay ngày đầu dọn vào đã lĩnh trọn thau nước có cá có cua của nàng."
Trình Tri Dĩnh ho khẽ một tiếng cũng cười: "Chàng nhớ rõ quá nhỉ!"
Thiệu Kỳ cong mắt: "Biết làm sao được, ấn tượng thật sự khắc sâu, chỉ vừa Lập Xuân, thau nước kia dội xuống ta lạnh cóng cả người!"
Trình Tri Dĩnh: "Cho nên sau đó chàng ghi hận?"
Thiệu Kỳ nghiêm túc cải chính: "Là ghi nhớ. Bất quá may mắn nhờ thau nước kia ta có thể khắc sâu lần đầu gặp gỡ của chúng ta! Cho nên Tri Dĩnh, chúng ta lấy tiết khí mùa xuân làm tên cho con nhé, rất có ý nghĩa, lại mang
giá trị kỷ niệm!"
Trình Tri Dĩnh càng nghiêm túc hơn hắn: "Không được, kỳ quái quá đi mất!"
Nàng cười cười nói vẻ bí hiểm: "Ai nói chàng chúng ta gặp nhau lần đầu vào tiết Lập Xuân?"
Thiệu Kỳ ngơ ngác: "Hả..."
Trình Tri Dĩnh: "Lập Xuân tám năm trước là chàng lần đầu chính thức gặp ta.
Ta gặp chàng lần đầu tiên còn sớm hơn hai năm, khi ấy thiếu niên tướng
quân vừa theo quân khải hoàn hồi triều, chàng bỏ lại tuấn mã phi thân
tới đánh gục xe ngựa cứu nam hài đang lạc mẹ giữa đường, lúc chàng xoay
người rời đi bóng lưng tiêu sái được ráng chiều bao phủ, ta ngỡ chàng là một vị thần bước về phía hoàng hôn, nhất kiến liền chung tình."
Thiệu Kỳ im lặng cảm nhận sự hạnh phúc bất ngờ thật lâu, một lúc sau hắn chợt lên tiếng: "Hoàng hôn thật tuyệt, hoàng hôn tốt lắm! Tri Dĩnh, chúng ta đặt tên con là Vãn Hà và Lạc Hà, hai cái tên này con trai con gái đều
dùng được, gọi nghe cũng hay!"
(Từ điển Hán Nôm:
晚霞: Vãn Hà (wǎn xiá) - hoàng hôn;
落霞: Lạc Hà (luò xiá) - ráng chiều)
Trình Tri Dĩnh bất đắc dĩ: "Hai đứa đều là ánh chiều hồng sao?"
Thiệu Kỳ gật đầu, lại cứ thích trêu nàng: "Hay là vẫn dùng tiết khí làm tên
đi, ta nhớ rõ ngày khải hoàn mười năm trước là đúng tiết Xử Thử mùa
thu."
Trình Tri Dĩnh giơ tay ý bảo đến đây được rồi: "Vãn Hà Lạc Hà tốt lắm, ý nghĩa, tên nghe cũng hay, cứ quyết định vậy đi!"
HẾT