Những ngày kế tiếp Khúc Yên học xong tiết học chính liền trở về nhà, mọi
người đều mơ hồ nghe đến thành tích vượt bậc của cô, thế nhưng chưa một
lần được chứng kiến cho đến khi thấy cô lên bảng giảng đề toán nâng cao, từng bước từng bước tuy được rút ngắn nhưng cách giải chỉ dành cho học
sinh khá giỏi trở lên khi lên Đại Học mới có thể nắm bắt được. Đến cả cô Trần, giáo viên Toán lâu năm khi thấy cô đưa ra bài tính cũng có chút
không hiểu, đến lúc cô cẩn thận giải thích lại cô Trần mới có thể gật
đầu khen thưởng.
Bảo rằng nếu
ai muốn giải bằng cách này thì phải tính tay qua rất nhiều bước, sợ
không ai theo kịp nên cô Trần ghi lại lời giải khác, khi làm xong khoanh vào đáp án đúng.
.
Khúc Yên xoa xoa cổ, vừa xuống xe đã thấy phát hiện trong khuôn viên có
nhiều hơn 5 chiếc ô tô đắc đỏ, thứ khiến cô khựng lại chính là một con
xe ghost màu đen quen thuộc cách chỗ cô đứng không xa, vừa nhìn tâm
trạng cô liền trầm xuống không ít. Bước chân lùi lại rồi quay người đi
vào gara và đi đến sau vườn, từ đó đi cửa sau vào trong nhà.
Khúc Yên vừa về đến phòng đã để balo lên bàn học, tuỳ tiện xoay xoay cổ rồi
cởi áo khoác ngoài ra. Nghỉ ngơi một chút cũng bước vào phòng tắm tắm
rửa.
Đến khi tắm xong cô vừa
thoải mái vừa lười biếng lau tóc bước ra ngoài, trong một phút thoáng
nhìn qua cô cảm thấy trong phòng mình có một bóng đen cao lớn.
Đến khi kinh hãi nhìn lại, gương mặt đều mang ý ngờ vực, khó tin và khó
hiểu. Thẩm Tây Thừa đang đứng cạnh bàn học cô, trên tay cầm vở ghi chép
bài tập cô giải hôm qua, ánh mắt nhìn cô mang theo ý cười dịu dàng.
Khúc Yên chưa kịp lên tiếng thì anh đã bỏ tài liệu học cô xuống, từng bước từng bước đi tới chỗ cô.
Không biết có phải là do một khoảng thời gian không gặp hay không mà đến khi
gặp lại anh cô lại không giấu được sự kinh hãi, trái tim không tự chủ mà đập liên hồi, anh chậm rãi bước đến trước mặt cô, anh tiến một bước,
tim cô run lên một cái, dù là thế nhưng bước chân cô vẫn như đóng xuống
sàn mà không di chuyển lung tung.
Cô có suy nghĩ và định kiến riêng, đây chính là phòng cô. Tại nơi này cô
không có gì phải sợ, huống chi bên dưới còn có Ôn Thành Uy. Tại nơi như
thế này cô không mấy sợ hãi, dù mối quan hệ cả hai vẫn còn tiếp tục hay
dừng lại thì cô lại rất chắc chắn. Anh sẽ không bao giờ động tay động
chân, có lẽ là không thích, cũng có thể là sợ bẩn tay.
Khúc Yên xa cách gọi :''Chú Thẩm, chú vào đây là có ý gì?''
Ánh mắt đen kịt anh vô cùng có sức hấp dẫn, đôi mắt anh rất đẹp, hai mí rõ
ràng, lông mi lại dài, khi đó mỗi lần cô buồn chán lại lấy gương mặt anh ra nghịch ngợm mà giết thời gian. Nhưng giờ thói quen ấy đã từ từ sắp
bị quên mất, đến cả chính cô cũng sợ hãi khi nghĩ lại.
Anh đưa tay đút vào túi quần, mùi hương trên cơ thể anh rất thơm, anh cúi
đầu, giọng trầm thấp hỏi cô :''Không phải nói là trả phòng rồi sao? Lừa
anh à?''
Khúc Yên nhíu mày,
nhìn thẳng vào đôi mắt của anh :''Chú Thẩm, bây giờ nó quan trọng lắm
sao? Tôi với chú sớm đã nói rõ mọi thứ, cũng đã phân rõ giới hạn rồi.
Chú đến đây muốn nói mấy cái này không phải là không có liên quan sao?''
''Nói rõ cái gì ? Phân chia cái gì? Anh không hiểu, em nói rõ lại đi.''
Cô bị anh chọc tức, hung dữ trừng mắt với anh :''Chú bị ngốc à? Rõ ràng là tôi và chú đã chia tay! Bây giờ nghe rõ chưa?''
Thẩm Tây Thừa gật đầu, bình thản nói :''Nghe rõ.''
Lúc này Khúc Yên mới nhắm mắt hít một hơi sâu, không hiểu vì lí do gì lại
vô cùng bài xích cùng anh đứng gần nhau. Vì thế bước một bước sang bên
cạnh, rồi lướt qua người anh.
Chưa kịp đi xa thì giọng nói anh lại vang lên :''Nhưng mà anh đồng ý chia tay khi nào? Anh chưa từng đồng ý chuyện này với em.''
Khúc Yên quay phắt người lại, nhìn anh với ánh mắt thù hận.
Khi nhìn thấy người con gái trong lòng lâu ngày không gặp anh rất muốn ôm
lấy cô, thế nhưng cô ấy rõ ràng giờ đã thay đổi cách nhìn về anh, thái
độ cũng đã không còn kiêng nể và xa cách, đến cả ánh mắt cũng không còn
tràn ngập ngọt ngào, bây giờ tất cả chỉ còn lại là sự bài xích và thù
ghét.
Khúc Yên đi đến mở cửa
phòng, lạnh lùng nói :''Bây giờ tôi không có hứng nói nhảm với chú. Chú
muốn tự đi hay tôi gọi người khiêng chú ra?''
Đôi chân dài của anh hướng tới chỗ cô, dùng tay đẩy cánh cửa đóng trở lại.
Khúc Yên vẫn đang giữ tay nắm cửa, thấy cửa từ từ bị anh đóng lại mà
người còn chưa đi ra khỏi phòng từ trong vô thức cô cúi đầu nhìn cánh
cửa rồi dùng lực kéo ra trở lại.
Thế nhưng chưa đến mười giây, cánh cửa đóng “sầm” tạo thành tiếng động rất lớn.
Thẩm Tây Thừa ép cô lên tấm ván cửa, Khúc Yên dựa sát người vào cửa nín thở
nhìn anh. Hơi thở anh ẩn chứa sự nguy hiểm, giống như con mãnh thú đang
gắt gao nhìn con mồi của mình.
''Tiểu Yên, anh nói lại lần nữa. Trừ phi từ miệng anh đồng lời ý chia tay của
em thì khi đó chúng ta mới thật sự kết thúc. Nhưng mà lần đó chỉ có một
mình em đơn phương nói chia tay, anh nửa lời cũng chưa từng đồng ý. Anh
chưa từng đồng ý, tức là anh trên danh nghĩa vẫn là bạn trai em. Sẽ
không có chuyện kết thúc gì ở đây cả. Nghe rõ chưa? Anh đã nói trước với em rồi, muốn bắt đầu thì rất dễ, nhưng khi dính vào anh kết thúc sẽ rất khó, lời anh nói em quên nhanh đến thế sao?''
''Khúc Yên, anh chỉ nói điều này một lần thôi, em gáng mà nghe cho rõ, anh và
Âu Cẩn Y, cái gì cũng chưa xảy ra. Anh cũng chưa từng chạm vào cô ta,
chưa từng chạm vào bất kì cái gì có liên quan đến cô ta, em nghe rõ
chưa? Không có chuyện chia tay gì ở đây hết. Anh có thể dung túng em vô
điều kiện vì em là bạn gái anh, tất cả yêu cầu của em, anh có thể đáp
ứng. Nhưng có một điều, đó chính là chia tay, nếu em dám có ý định chia
tay trong khi anh đã giải thích rõ ràng là anh và cô ta không có phát
sinh chuyện gì ngoài ý muốn, thì anh không tha cho em đâu. Người Thẩm
Tây Thừa anh đã xem trọng, viễn vĩnh vẫn là người của anh, đến cả lúc
chết, em cũng chỉ có thể chôn cạnh Thẩm Tây Thừa anh, hiểu rõ chưa?''
Anh im lặng nhìn cô, khong nhịn được giơ tay véo lấy má cô một cái, trong
mắt tràn ra ý cười, nỏia một câu ngoài sức tưởng tượng của cô :''Có hiểu chưa? Bé cưng?''