Sáng hôm sau Thẩm Tây Thừa gọi điện cho người mà anh ra lệnh đi theo bảo vệ
cô, trong lời họ nói tầm đúng thời gian anh đến khu mua sắm thì cô cũng
đã trùng hợp có mặt ở đó, hình như lúc đó cô đã thấy anh rồi, chỉ là
lười muốn nói thôi.
Sau khi ngắt kết nối tâm trạng Thẩm Tây Thừa lại thêm một tia phức tạp.
Anh đặt vé trở về Bắc Thành, lúc cô về lại căn hộ thì ngôi nhà đã trở về
dáng vẻ yên tĩnh như ban đầu. Duy nhất chỉ có Thất Thất là không thay
đổi, mỗi lần cô học đi về đều như quy củ mà chạy đến cửa mừng cô về.
Khúc Yên cười nhạt ngồi xổm xuống xoa đầu cún con của mình.
Vài hôm sau, Khúc Yên nhận được thư từ chủ của toà chung cư. Ông ấy bảo khi sáng có người đàn ông đưa thư cho cô, còn bảo phải đưa tận tay.
Khúc Yên không nói gì mà cười nhẹ nói tiếng cảm ơn với ông chủ, lên đến
phòng cô mở thử ra xem. Bên trong là một chữ viết tay, chỉ có mấy dòng
đơn giản.
“Muốn biết bạn trai cô đang làm gì thì đến thành phố Châu Luỵ, địa điểm tại khách sạn Dương Đông Phong.”
Khúc Yên nhíu chặt mày, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.
.
Thành Phố Châu Luỵ cách Đế Đô tận ba thành phố, cũng là nơi vô cùng xinh đẹp, trên đường vành đai ngoằng nghèo luôn luôn rực rỡ, cũng có thể nói là
nơi có rất nhiều sự phát triển về ngành khoa học kỹ thuật.
Trên
chiếc xe màu đen phi nhanh trên đường, Thẩm Tây Thừa trầm ổn nhìn màn
hình di động hồi lâu. Đã gần hai hôm anh vẫn chưa thể chợp mắt lâu, cùng lắm chỉ ngủ gần năm tiếng, lượng công việc và buổi tiệc nhiều đến mức
không có chút thời gian nghỉ ngơi, cả người anh tuy mang dáng vẻ mệt mỏi nhưng khí thế trên người vẫn uy phong như trước.
Lục Thành vừa
lái xe vừa thận trọng nhìn kính chiếu hậu :''Thẩm Tổng, từ đây về đến
khách sạn còn cần đến một tiếng, hai ngày nay anh đã ngủ ít rồi nên chợp mắt một chút đi ạ. Ngày mai anh còn phải tham gia một buổi triển lãm mà lãnh đạo thành phố đặc biệt mời, tối còn họp hội nghị nên có lẽ sẽ rất
khó để nghĩ ngơi được, hay là anh cứ chợp mắt một lúc đi.'
Thẩm
Tây Thừa ung dung dựa vào lưng ghế nhìn cảnh quang buổi tối ngoài kia,
không biết là đang suy nghĩ cái gì, không đáp nhưng mà cũng không có ý
định làm theo lời Lục Thành.
Lục Thành thầm thở dài trong lòng.
Anh ấy đột nhiên nhớ đến Khúc Yên, ít nhất lúc đó còn có người dám đè
anh xuống giường ép anh đi ngủ sớm. Giờ không có Khúc Yên, cho anh ta
mười lá gan anh ta cũng không dám đè Thẩm Tổng xuống giường.
Đột nhiên anh trầm giọng lên tiếng :''Cậu còn giữ liên lạc với Khúc Yên không?''
Lục Thành nhìn kính chiếu hậu, thấy anh vẫn lạnh nhạt nhìn ra ô cửa sổ. Lục Thành không nhanh không chậm đáp :''Không ạ, đã lâu lắm rồi tôi và Khúc tiểu thư không liên lạc.''
Thẩm Tây Thừa nghe xong cũng không nói gì thêm, đôi con ngươi màu đen sẫm nhìn chuyên chú vào thành phố bên ngoài.
Anh lại suy nghĩ đến mấy tháng trở lại gần đây, chính xác hơn là từ lúc cô
và Âu Cẩn Y gặp nhau, từ lúc đó mối quan hệ của hai người mới bắt đầu có sự rạn nứt, nhưng anh cũng không thể đổ hết tội lỗi hoàn toàn lên người cô ta. Mà đó là lỗi của anh, chính anh đã có một khoảng thời gian bận
rộn tới mức không còn thời gian để cầm di động, ít ra lúc đó anh nên
thông báo một tiếng để cô an tâm, để cô không bị rơi vào cảm giác không
an toàn và trở nên nghi ngờ.
Nếu lúc đó anh nói thẳng với cô về mục đích của mình có phải cô
sẽ an toàn hơn không? Tâm lý của Khúc Yên vừa vững chắc lại vừa yếu
đuối, nếu một khi đã nghi ngờ rồi thì cho dù anh có giải thích nửa vời
để cô hiểu một phần nào đó e rằng cô sẽ không còn đặt lòng tin vào anh.
Anh nhớ lại tin nhắn Âu Cẩn Y cố tình gửi cho anh. Ánh mắt anh trở nên sắc
lạnh, cất giọng lạnh lẽo :''Âu Cẩn Y đi phía sau sao?''
Lục Thành quan sát cẩn thận, sau đó gật đầu :''Đúng vậy ạ. Vẫn đi theo phía sau mình.''
Dù bây giờ anh và Âu Cẩn Y đều đã bắt đầu công việc riêng nhưng không hiểu vì sao số lần anh gặp mặt cô ta nhiều hơn trước rất nhiều. Những buổi
tiệc, hội nghị hoặc đơn giản là buổi tối hôm nay anh đều chạm mặt cô ta.
Lúc đầu anh không bận tâm mấy, thế nhưng mấy ngày nay mọi buổi tiệc tối anh tham gia Âu Cẩn Y đều như vô tình mà đi tới đứng gần trò chuyện cùng
anh, dù anh không đáp lời, thái độ vẫn xa cách nhưng mọi người ở đó lại
ngầm suy nghĩ sâu xa quan hệ của họ, giống như Âu Cẩn Y muốn cho mọi
người ở thành phố Châu Luỵ thấy rõ quan hệ giữa Thẩm Tây Thừa và Âu Cẩn Y vô cùng thân thiết, lại như vô cùng không bình thường.
.
Đến khi xe đậu trước khách sạn, Thẩm Tây Thừa chậm rãi mở mắt ra thì bên ngoài ô cửa sổ có tiếng gõ cửa.
Anh liếc nhìn, là Âu Cẩn Y.
Dù bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong nhưng cô ta vẫn biết đâu là vị trí mà anh hay ngồi, cười xinh đẹp đến gõ cửa.
Lục Thành quay đầu lại nhìn, thế nhưng vẫn không nói gì mà nhận tập hồ sơ anh đưa.
Anh hạ kính cửa xe xuống một khoảng nhỏ, chỉ vừa để lộ ra vầng trán cân đối và đôi mắt đen sâu thẳm. Không kiên nhẫn xa cách hỏi :''Chuyện gì?''
Anh giờ mới bất giác phát hiện ra một chuyện, so với những người phụ nữ
khác, anh càng có sự kiên nhẫn hơn khi người đó là cô. Đổi thành người
khác, đúng là anh có chút không được thoải mái. Vẫn mang đến cho anh sự
bài xích vô cùng mạnh.
Âu Cẩn Y cười nhẹ, hỏi :''Thẩm Tổng, tôi
vừa suy nghĩ vài vấn đề cần bàn bạc lại với anh. Có thể hay không chúng
ta nên bàn bạc lại, hay là cứ bàn trên xe anh nhá? Dù sao cũng tiện hơn
đến nhà hàng để nói chuyện.''
Âu Cẩn Y không vội, giống như thật
sự muốn cùng anh bàn luận về công việc, trên tay cô ta còn đang ôm một
xấp tài liệu, dáng vẻ mặc đồ dự tiệc vừa sang trọng lại xinh đẹp động
lòng người, thế nhưng trong mắt anh chỉ là sự lạnh lùng khó gần. Lạnh
nhạt nói :''Hợp đồng đều đã ký xong, Âu Tổng là muốn huỷ hợp đồng sao?''
Cô ấy cười tươi :''Tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ là người làm ăn
thì luôn muốn những phần lợi tốt nhất. Tôi chỉ là muốn tốt cho cả đôi
bên thôi.''
Lúc này anh mới liếc nhìn cô ta, đôi con người tĩnh lặng mang theo sự dò xét.