Sau khi cô xuống xe chỉ bỏ lại một câu “Tạm biệt” rồi sau đó xuống xe không thèm nhìn lại anh lấy một cái. Nét mặt anh không lộ biểu cảm nào dư
thừa, vẫn cúi đầu lật tài liệu, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Đến khi xe dừng lại thì động tác anh vẫn không ngừng, coi như không quan
tâm đến bất kỳ ai mà chỉ tập trung vào công việc, dáng vẻ của một Tổng
Giám Đốc trầm ổn nhưng ánh mắt lại lạnh lùng toả ra không khí liền có
thể cảm thấy anh đang tức giận.
Nhưng mà, cô cũng không quan tâm.
Cũng không phải chỉ có anh tức giận, có ai khi thấy bạn trai mình tiếp
xúc thân mật cùng người khác mà còn vui vẻ nổi không. Cô cũng đã cố tình nhắc đến việc anh và cô ta tiếp xúc thân mật thế nhưng Thẩm Tay Thừa
vẫn không nói rõ rốt cuộc anh và Âu Cẩn Y trong lúc đó đã nói những gì.
Nếu là trước đó mỗi lần vào cổng nhà cô đều sẽ cười rạng rỡ quay lại vẫy
tay chào anh ít nhất hai lần, còn dặn anh về đến nhà phải nhắn cho cô
biết một tiếng.
Bây giờ thì hay rồi! Đến nhìn anh cũng ghét bỏ không muốn nhìn.
Cô xuống xe, anh cũng không nói gì, đợi đến một lúc chiếc xe mới lăn bánh.
Nhiệt độ trong xe càng lúc càng xuống thấp, khiến người ta lạnh muốn thấu
xương, Lục Thành vẫn lái xe quay trở lại đường quốc lộ, đôi mắt không
dám nhìn lung tung.
Sự lạnh lẽo từ người anh lan ra làm Lục Thành
rùng mình có chút sợ hãi, thấy anh cứ trầm mặt không lên tiếng Lục Thành cũng có chút do dự.
Đợi đến khi lái xe đến cửa dinh thự riêng của anh, Lục Thành mới cẩn thận lên tiếng :''Thẩm Tổng..''
Thấy anh không phản ứng Lục Thành tiếp tục nói.
''Có một việc tôi cần nói với anh. Về việc tại sao Tập đoàn Thịnh Thị biết
quan hệ giữa anh và cô Khúc đều có người phía sau dẫn đường.''
Lúc này Thẩm Tây Thừa mới ngừng động tác, chân mài cương nghị anh chậm rãi
nheo lại nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Cất giọng lạnh lẽo :''Là ai?''
Lục Thành nhìn kính chiếu hậu, thấy anh chỉ ngừng động tác xem tài liệu ngoài ra không có ý định nhìn đến cậu ta.
Tuy nhìn rất hững hờ và lạnh nhạt nhưng cậu ta biết rất rõ trong lòng Thẩm
Tổng thì Khúc Yên quan trọng đến mức độ nào. Sự việc ra nước ngoài hoặc
những buổi gặp riêng anh cũng có căn dặn cậu ta không được rêu rao lung
tung, càng không được phép đến tai Khúc Yên.
Lúc đầu cậu ta hơi
hoài nghi, nhưng vẫn không tự tiện nói lung tung. Anh là người thông
minh và cơ trí, đương nhiên sẽ có cách làm việc riêng.
Chỉ là..hôm nay cậu lại may mắn nghe được lý do cho lời căn dặn trước đó của anh,
cộng với những thái độ trước đó của anh đối với Âu Cẩn Y cậu ấy lại càng chắc chắn hơn lời anh nói là thật.
Nhưng nếu đặt cậu ta vào vị
trí Khúc Yên, một người con gái luôn được bảo vệ và không được biết sự
thật phía sau, thì cậu ta đã sớm chia tay với anh rồi. Đúng là anh đề
phòng và bàn chuyện hợp tác cùng Âu Cẩn Y.
Nhưng đó không hoàn
toàn đúng, anh vẫn có những công việc quan trọng khác, hiện tại tập đoàn họ đang thực hiện một dự án lớn, có lẽ sẽ làm biến động cả nền kinh tế
khi thực hiện. Đến cả một thư ký như cậu ta còn không có thời gian nghỉ
ngơi thì thử hỏi Tổng Giám Đốc như anh còn bận đến mức độ nào.
Nhưng anh lại không nói rõ cho cô biết sự bận rộn của mình, cứ để cô hiểu lầm là anh chỉ bận rộn vì Âu Cẩn Y.
Cậu ta cũng thầm suy nghĩ đến chuyện đó, cách giải quyết này của anh có
chút gì đó rất mờ ám và qua loa. Nhìn cứ như vẫn còn một sự thật chưa
thể nói rõ.
Lần đầu tiên cậu ta thấy một Thẩm Tây Thừa xử lý một
chuyện quá mức nông cạn, đây rõ ràng không phải tác phong làm việc của
anh. Ngàn tính vạn tính chắc chắn anh cũng không lường trước sự tình như thế này.
Lục Thành giữ vững giọng, nói ra một cái tên.
Sau
khi Thẩm Tây Thừa nghe xong gương mặt không để lộ ra cảm xúc gì, càng
thêm vài phần sắc lạnh cùng u ám, nhìn cảnh quan ngoài trời mưa vẫn rơi
không ngừng, mỗi lúc một nặng hạt.
Đây là cơn mưa đầu năm, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một nổi bất an, giống như cảm giác của sự chia ly, của sự chia cắt.
.
Khúc Yên vào nhà thì người đã ướt sững, Ôn Thành Uy thì ở trong thư phòng làm việc nên không biết cô đã về.
Dì Mai thấy cô bị ướt vội lấy khăn bông đem ra, Khúc Yên cười
nhạt, đem hộp đồ ăn đưa cho Dì Mai, ngọt ngào nói :''Dì Mai, đem cho
Thất Thất ăn đi. Nó không ăn cứ vứt vào sọt rác.''
Dì Mai kinh
ngạc nhìn cô, lập tức hỏi :''Cô chủ, đây là đồ cô tự tay làm đấy! Nó
không hợp khẩu vị hay là bị sai công thức sao?''
Khúc Yên ngẩm nghĩ, cười cười :''Đúng vậy, hình như đã sai rồi.''
Chính là tặng sai người, sai luôn cả thời điểm.
Nếu là trước đây…
Nếu là trước đây thì chắn hẳn cô sẽ rất vui khi người ấy ăn nó.
.
Hôm sau là đầu tuần nên tối hôm ấy cô liền trở về Đế Đô, anh không nhắn, cô cũng không gọi. Thế nên khung trò chuyện của họ giống như bị cỏ mọc
đầy, vô cùng không giống cặp đôi mặn nồng yêu nhau.
Khúc Yên đến lớp, do dự rất lâu liền hỏi Lục Minh :''Này Lục Minh, cậu là con trai nên tôi hỏi cậu cái này.''
Lục Minh nghe cô gọi thì liền ngừng lại, cố gắng viết xong câu trả lời rồi ngước lên nhìn cô :''Hỏi cái gì?''
''Con trai các cậu đều thích con gái tài giỏi đúng không? Hay là chỉ cần một người giỏi làm ăn là được?''
Lục Minh nhìn Khúc Yên, suy nghĩ rồi đáp :''Gió tầng nào gặp mây tầng đó,
người ưu tú sẽ đi chung với người tài giỏi, người xuất chúng sẽ đi bên
cạnh người xuất sắc. Cả hai nếu chênh lệch quá nhiều cũng có thể xảy ra
rất nhiều vấn đề khó nói, ví dụ như không phù hợp trong cách ăn nói. Đàn ông ấy mà, nhất là những người tài giỏi thì công việc vẫn đặt lên hàng
đầu, bên cạnh luôn là những người có thể trợ giúp họ xây dựng công việc
trở nên tốt hơn.
Giống như cậu học giỏi thì sẽ có người muốn đồng
hành cùng cậu cố gắng, cùng chung một lĩnh vực đương nhiên sẽ dễ trong
giao tiếp hơn rất nhiều. Nhưng đương nhiên bên cạnh đó cũng có số ít đàn ông được xem là ngoại lệ, tức là không cần cậu phải trong lĩnh vực của
họ, chỉ là họ yêu cậu thì mối quan hệ đó cũng sẽ rất lâu dài. Nhưng cái
đó chỉ là số ít, rất ít người có đủ tình cảm để làm được điều đó.''
''…Bạn trai cậu trong giới kinh doanh sao?''
Mấy tháng trước cậu ta cũng thấy bài viết có liên quan đến cô. Nhìn ngũ
quan của người đó liền biết rõ là người trên hai mươi lăm tuổi. Có khi
đã vào xã hội từ sớm.
Nghe cậu ta nói thế Khúc Yên lại nhìn ra cửa sổ, cũng không trả lời cậu ta.
Tối hôm cô gặp tai nạn rồi đem đồ ăn đến cho anh, anh gọi người phụ nữ kia
là Âu Tổng. Chắc hẳn chức vị cũng là chủ của một tập đoàn gì đó.
Nhưng mà, anh thật sự yêu cô sao?
Số ít đó sẽ không bao gồm cả anh, anh đang trong trạng thái hời hợt với
cô, đúng là người tài giỏi sẽ luôn đi với người tài giỏi.
Cô tự
ti, trước giờ đều không xuất hiện sự tình này. Đã quá lâu rồi cô lại có
suy nghĩ tự ti về bản thân, từ trước đến nay trong một ngôi trường học
tập thì cô luôn như một học bá trên đầu danh sách học sinh giỏi.
Chủ đề của anh và cô cũng không cùng một lĩnh vực. Một người ở môi trường
học tập, một người môi trường thương trường, thì đúng là người không
cùng một tầng lớp.
Viền mắt cô cứ thế đỏ lên, mở cửa sổ ra. Cơn
gió đầu tháng tư vô cùng mát, thế mà lại không làm tan đi cảm giác chua
xót chạnh lòng trong cô. Vừa thấy mình kém cỏi lại thấy mình không xứng
với anh.
Bất quá thật sự bật khóc, cô chống cằm nhìn ra cửa. Im lặng nén nước mắt nhìn ra bầu trời phía xa xa.