Thẩm Tây Thừa và cô tiến vào gara, anh tiến tới mở cửa xe phía sau ra,
ngước lên nhìn cô, dáng vẻ vô cùng trầm ổn lại cao quý như tượng Phật.
Cô nhìn anh tức tới nổi mắt nổi lên ngọn lửa. Không nhịn được đánh vào
cánh tay anh một cái.
Bị cô đánh anh cũng không so đo mà ngược
lại còn cong môi nhìn cô. Gương mặt tuy không biểu lộ quá nhiều cảm xúc
nhưng vẫn nhận ra tâm trạng anh vô cùng thoải mái vui vẻ.
Anh nhìn cô, trầm giọng nói:''Lên xe.''
Khúc Yên quay mặt đi chỗ khác, khoanh tay trước ngực:''Không thích lên đấy.
Sợ rằng xe này cô ta cũng đã lên rồi! Em mới không thèm ngồi lại xe cô
ta ngồi..Ấy! Tên khốn Thẩm Tây Thừa!''
Cô vẫn đang nói, không quá để ý đến hành động của anh, thấy cô cứng đầu không muốn lên anh liền
ném cô vào trong xe. Đem chân cô đặt lên thảm lót sàn rồi đóng “sầm” cửa lại.
Cô bị anh đột ngột ném vào trong xe nhất thời chưa kịp phản ứng, vừa mới ngồi dậy đã thấy cửa xe bên cạnh được mở ra. Sau đó là
bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện ngồi vào trong.
Khoang sau xe vô cùng rộng lớn, cả thân người cứ thế mà bị anh ném vào trong xe vô
cùng dễ dàng, bất quá cô đang giận. Anh làm cái gì cô cũng đều cảm thấy
không hài lòng.
Đột ngột kéo cô đi làm cái gì? Đừng bảo là bao che cho nữ nhân khi nảy đấy chứ?
Khúc Yên thấy anh ngồi ngay ngắn vào trong xe, tư thế lại tao nhã thản
nhiên, gương mặt điềm tĩnh giờ phút này cũng không hoảng loạn cái gì.
Cô chườn người về phía anh, nguỵ một gối trên kệ tỳ tay, nắm lấy cà vạt
anh kéo mạnh:''Thẩm Tây Thừa, tên đàn ông đáng ghét nhà anh! Em còn chưa đi xa mà anh đã dang dang díu díu cùng nữ nhân khác. Còn ngay trước mặt em có quan hệ ngoài luồng. Anh chính là cảm thấy em quá ngu ngốc không
nhận ra cô ta thật sự rất thích anh có đúng không?''
Khúc Yên thật sự giận anh, trước đó cô đã cố tình nhắc khéo anh vài lần về
việc đã bước vào mối quan hệ với cô, cũng đã xác định yêu đương không
muốn anh mập mờ cùng người phụ nữ nào khác.
Cô cũng đã bảo anh là người phụ nữ đó có vấn đề, có tâm tư tình cảm với anh. Cô đã cảnh báo
đến mức muốn nói quạch tẹt ra thế mà anh còn xem nhẹ, cô đúng là càng im lặng anh lại càng phớt lờ. Đã thế cô ta nắm cánh tay anh mà anh còn
không hề muốn buông ra, hình như còn nói cái gì đó.
Nói gì nhỉ? Nói là thứ ngu ngốc như cô vẫn còn bên ngoài, nào vào phòng rồi hả nắm sao?
Hay..
Em nóng lòng làm gì, dù sao anh cũng là người đàn ông của em..
Tại sao cô càng nghĩ đầu lại càng hoảng loạn, càng nghĩ đại não như muốn nổ tung.
Thẩm Tây Thừa quan sát gương mặt lúc cau có, lúc phức tạp của cô liền biết
cô lại nghĩ linh tinh về anh, anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô.
''Tiểu Yên..''
Lời còn chưa nói xong anh đã bị nụ hôn của cô làm cho không thể nói thể
thêm một câu gì, chính là Thẩm Tổng Tập đoàn Thừa Thiên một trong những
người đàn ông có vị địa rất cao, trên người luôn mang đến một sự lạnh
lùng khó gần ngay chính thời khắc này..lại bị cưỡng hôn vô cùng cường
thế. Khúc Yên leo người quỳ kẹp đùi thon dài của anh, cánh tay nhỏ câu
lấy cổ anh mà tiến công vào khoang miệng anh. Lời nói đến cổ họng cũng
bị nụ hôn ấy ngăn chặn.
Lục Thành ở ghế lái chỉ biết há hốc mồm, tay cầm vô lăng vừa run vừa tiết mồ hôi.
Thẩm Tổng của cậu thế mà lại thật sự có một ngày bị một nữ nhân cưỡng hôn,
còn có một ngày vinh hạnh được chứng kiến lời nói của Thẩm Tổng trở nên
kém giá trị, dám ngăn lời nói của Thẩm Tổng mà không một chút sợ hãi.
Đang trong lúc suy nghĩ đột nhiên Lục Thành cảm nhận luồng sát khí ở sau
gáy, cậu ta liếc vào gương chiếu hậu nhìn rồi nhanh chóng lia mắt đi. Sợ tới mức chỉ muốn biến mình vào không khí trong suốt.
Tại sao trong lúc Thẩm Tổng ân ái cùng bạn gái nhỏ thì cậu ra lại ngồi ở đây chứ?
Đến khi Khúc Yên chợt nhận ra có gì đó khác thường, đầu óc tuy nóng nảy
nhưng vẫn kịp thông suốt. Tại sao anh lại ném cô vào ghế sau chứ, cô
ngồi ghế sau, anh cũng ngồi ghế sau. Vậy..ghế lái..
Khúc Yên đột nhiên ngừng hành động nhìn về phía ghế lái, toàn thân bất giác
cứng đờ. Nhanh chóng tách ra liền ngồi lại ghế của mình.
Khúc
Yên một hồi sau vành tai hơi đỏ lên, không phải vì ngại hôn anh, chỉ là
ngại khi bị người ta bắt gặp lúc hôn anh. Dù vì cũng là chuyện riêng tư, bị người khác nhìn thấy vẫn không khống chế được mà xấu hổ.
Thế
nhưng người bị cưỡng hôn lại không có suy nghĩ xấu hổ gì, lại còn cúi
đầu liếm liếm vành môi của mình. Ánh mắt có gì đó rất..hưởng thụ.
Cậu ta không nhìn lầm chứ? Cái quái gì..hưởng thú á? Thẩm Tổng muốn bị đè hôn á? Không không, là cậu tự ảo mộng mà thôi.
Nhiệt độ trong xe vừa đủ thoải mái, thế nhưng trán cậu ta lấm tấm mồ hôi.
Anh lạnh nhạt ra lệnh:''Lái xe, đến Ôn Gia.''
Chiếc xe khởi động lên, từ từ chuyển động.
Anh khẽ liếc qua cô gái nhỏ vừa làm chuyện xấu, làm xong liền cúi đầu xấu hổ vì phát hiện trong xe có nhiều hơn hai người.
Biết da mặt cô mỏng, lại sợ chọc cô lại khóc nên anh không nói gì đến chuyện vừa rồi. Ánh mắt anh khẽ nhìn Lục Thành, thấy cậu ta chuyên tâm lái xe
anh mới thâm trầm lên tiếng:''Âu Cẩn Y thời còn học cấp ba đã là nghi
can số một vì liên quan đến một vụ án mạng trong gia đình, nhưng với một bằng chứng nào đó đã hoàn hảo thoát được tội. Sau đó tốt nghiệp liền ra nước ngoài sinh sống. Đột ngột trở về lại muốn tìm mối làm ăn là anh
nên anh có chút không an tâm, anh không rõ mục đích của cô ta nên không
muốn em quá dính dáng vào vì thế không nói với em, sợ em gặp nguy hiểm.
Cô ta rất giỏi việc thao túng người khác để khiến họ làm theo mục đích
của cô ta. Nhiều lần anh không muốn nói sâu vào vấn đề này cũng là không muốn em dính vào một dạng người mưu mô như cô ta.''
Khúc Yên
nhìn cảnh vật đang chạy ngược ngoài ô cửa sổ, im lặng một lúc rồi cười
nhạt:''Anh hiểu rất rõ cô ấy quá nhỉ? Rõ tới mức em còn cảm thấy hai
người thật sự rất giống như yêu của nhau.''
Khúc Yên rất nhạy
cảm, vấn đề tình cảm cô lại càng nhạy cảm hơn. Chắc mấy tháng nay cô
cũng đã cảm thấy có gì đó khác thường từ anh nên tính khí mới đột nhiên
nóng nảy đến thế.
Tất cả đều là do anh không cho cô đủ sự an toàn. Là anh không thu xếp mọi thứ ổn thoả.
Buổi hẹn nhau đi ăn cuối cùng lại vì Âu Cẩn Y mà bầu không khí trở nên căng thẳng, thật sự rất nặng nề.
Anh lãnh đạm nhìn cô, biết rõ đây chỉ là một góc nhỏ trong hàng ngàn suy
nghĩ của cô. Anh bình tĩnh đáp, nghe giọng cô muốn tự biến mình thành bà Mai tác hợp cho anh và cô ta lại lạnh lẽo đi vài phần:''Một mình em đủ
làm anh mệt rồi.''
Khúc Yên nhìn anh, phát hiện giọng anh lạnh
xuống rất nhiều, liền nghĩ mình đã đoán đúng một phần, chắc là vì cô
nhắc Âu Cẩn Y quá nhiều khiến anh bất an về cô nên mới lạnh lùng đến
thế.
Cô nhìn lại cửa kính xe:''Sợ em gây khó dễ với người ta thì
cứ nói, em cũng không phải người không biết nặng nhẹ. Cũng sẽ không gây
phiền đến anh, kẻo sau này thành lý do chia tay.''
Đây là..gia đình lục đục rồi sao?
Lục Thành cố gắng đem bản thân như sắp tan biến, thế nhưng mỗi câu mỗi chữ cậu nghe vô cùng rõ ràng.
Thẩm Tây Thừa nhíu mày, trong đôi mắt anh vẫn tĩnh mịch thâm thuý. Thấy càng nói cô càng suy diễn lệch hướng. Bất quá anh nghe cô nói thế tâm trạng
cũng trở nên khó chịu, cũng không muốn cùng cô nói chuyện mà nhắm mắt
lại nghĩ ngơi.
Bây giờ cô vẫn còn tức giận, đợi cơn giận cô lắng xuống anh sẽ cùng cô nói chuyện lại. Tính cách cô đơn giản, nghĩ gì nói đó, đôi khi vì nóng giận mà lời nói sẽ mất khống chế. Còn anh đã quen
với sự thâm trầm, biết kiểm soát mọi thứ thành thói quen, nên cũng đã
đặt nhẹ cảm xúc của cô.
Cả hai đều vẫn dính vào khúc mắc của riêng mình, vẫn là suy nghĩ kỹ lưỡng rồi tiếp tục nói chuyện lại.
Không khí trong xe cứ vậy mà im lặng không một tiếng động, rất có cảm giác bị sự lạnh lẽo này đóng băng trong tức khắc.
Không khí trong xe đột nhiên rơi xuống trầm trọng, cả hai đều chiến tranh lạnh với nhau. Không ai chịu làm lành trước.