Khúc Yên nhăn mày lại, giọng nói ngã ngỡn lại tuyệt tình :''Quay lại với bạn gái cũ không được nên đâm ra tìm tôi đến sao? Đâu phải tôi chưa từng
nói, một khi đã chia tay thì sẽ không có chuyện quay lại. Huống chi là
tôi phát hiện cậu lừa dối tôi. Không cần đến cậu phản bội là tôi cũng đã kinh tởm cậu rồi!''
Nói xong cô cũng lười nói thêm với cậu ta, càng nhìn cô lại cảm thấy buồn nôn cùng chán ghét thêm bội phần.
Khúc Yên quay sang nói với anh, giọng điệu so với khi nãy càng ôn nhu, dịu
dàng như hay thái cực khác nhau :''Mình đi thôi anh.''
Thẩm Tây
Thừa nhìn vào đôi mắt trong veo cô rõ ràng vẫn còn rất tức giận nhưng
vẫn không nói nặng lời với anh. Càng nhiều cách cô dứt khoát với tình cũ cũng làm cho anh vui sướng mà tâm tình trở nên tốt hơn.
Nhưng mà
anh vẫn không nhịn được mà nhíu mày nhìn chuyên chú cậu trai trẻ thấp
hơn anh tận một cái đầu, so với cô chiều cao cũng không chênh lệch cho
lắm. Cũng không thể hiểu được loại thiếu niên này có gì đáng để hấp dẫn
cô chứ.
Anh nắm tay cô rời đi.
Albert cuộn tay thành nắm
đấm, trong lòng khó chịu không chịu nổi. Rõ ràng..rõ ràng sự ôn nhu dịu
dàng đó trước kia cậu ta từng có được thế nhưng giờ cậu không còn được
đối xử như thế. Trong lòng dâng lên sự ghen tỵ cùng không cam tâm.
Thấy cô rời đi cậu ta xoay người lại nói thêm :''Tôi sẽ theo đuổi lại cậu.
Tôi sẽ không buông tay đâu! Khúc Yên, cậu nặng tình đến thế nào tôi hiểu rõ nhất. Không phải vì tôi là cậu quỵ luỵ mấy tuần liền sao? Tôi không
tin cậu đã buông bỏ hết tình cảm giữa tôi vào cậu.''
Giọng cậu ấy
đủ lớn để những người xung quanh nghe được, thế nhưng vì cậu ta nói
Tiếng Anh nên họ không thể nắm nội dung cuộc trò chuyện nhưng vẫn theo
dõi diễn biến bên này.
Khúc Yên càng nghe càng khó chịu, quyết
định cùng cậu ta giải quyết một thể. Cảm thấy mọi người xung quanh đang
chú ý đến động tĩnh bên này cô lại càng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nắm tay anh đi tới đứng trước mặt cậu ta, cô lạnh giọng nói. Lời sắc như
dao vô cùng tuyệt tình :''Cậu nghĩ cậu là gì? Cậu đủ tư cách khiến tôi
bận tâm hả? Đm, yêu không nghiêm túc thì cút, một thằng tồi như cậu tôi
cũng không cảm thấy tiếc gì đâu. Chia tay xong còn đăng bài đá xéo tôi
trên mạng thì cậu nghĩ xem..một thằng con trai như cậu tôi có gì phải
tiếc mà bỏ một người tốt hơn cậu gấp một trăm lần để đâm đầu lại vào một tên đểu, tôi bị ngu à?''
''Sẵn nói luôn, bạn trai hiện tại của
tôi rất tốt. Cái gì cũng ưu tú không khuyết điểm, cậu nghĩ tôi bị điên
sao mà đi yêu lại thằng con trai chỉ biết làm bạn gái buồn. Một bãi ói
tôi đã nôn ra thì có chết tôi cũng không nhét lại vào người.''
Khúc Yên nói rất nhanh, giọng lanh lảnh vô cùng sắc bén như dân giang hồ.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tây Thừa nghe cô nói tục, cũng là lần đầu
thấy cô chửi người mà làm người khác không dám ngóc đầu lên thế này.
Bộ dạng thường ngày của cô quá ngoan, anh cũng không ngờ một khi cô nóng
giận lên lại thành như thế này. Bức quá thì cũng có nhắc đến anh trước
tình cũ cô vài câu, thôi thì cũng miễn cưỡng cho qua.
Albert nghe
cô mắng lại tức đến đỏ mặt, đôi mắt cậu ta nhìn Thẩm Tây Thừa sau đó
nhìn xuống Khúc Yên. Anh mặt áo sơ mi đen cùng quần âu đen làm nổi bật
dáng người cao quý lạnh lùng của anh, muốn bao nhiêu phong độ liền có
bấy nhiêu phong độ. Vừa nhìn là biết là người giàu có, trên tay còn đeo
đồng hồ thương hiệu đắc đỏ của thế giới.
Cậu ta càng cảm thấy mình thua kém rất nhiều so với bạn trai hiện tại của cô. Đến cả vé máy bay
cậu ta cũng chần chừ rất lâu mới thực hiện.
Cậu ta gằn giọng nói :''Vì anh ta đẹp hơn tôi, phong độ hơn tôi, nhiều tiền hơn tôi mà cậu bỏ tôi sao?''
Khúc Yên cười khẩy :''Nếu tôi thật sự yêu một người vì điều kiện thì cậu đã
không có tư cách làm bạn trai của tôi rồi. Cậu nhìn xem mẹ tôi giàu thế
nào, cho tôi nhiều tiền thế nào mà tôi lại cần một người có điều kiện
sao? Tôi quen anh ấy là vì anh ấy tốt, chu đáo lại chững chạc. Cậu,
không có cái gì để hơn bạn trai tôi.''
Thẩm Tây Thừa im lặng từ đầu lạnh lùng nhìn xuống cậu ta.
Sát khí trên người anh càng cường đại bức người hơn :''Cậu muốn cướp cô ấy thì cũng phải xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh.''
Sau khi cô rời đi được một lúc cậu ta mới hồi thần lại, ngước lên nhìn cô
gái từng ở trong lòng tay mình giờ lại ở trong vòng tay người khác.
Cảm giác chua xót dâng lên tận cuống họng.
Sau khi cô rời xa cậu thì cậu ta mới bắt đầu ngộ nhận ra, sự hiện diện của
cô, cách cô kể rất nhiều chuyện khi ở cạnh mà trước đó cậu xem là phiền
phức đó, sự ôn nhu làm người khác phải ghen tỵ trong mắt những nam sinh
trong trường. Lúc đầu cậu ta cùng cô yêu đương rất ngọt ngào, nào ngờ
chưa bao lâu tất cả bạn học đều nói cậu ta chắc đã tu mấy kiếp mới quen
được cô, khi đó thành tích cậu ta so với cô không đáng nhắc tới, cô quá
nổi bật, tới mức cậu thấy bản thân mình bị thụt lùi. Từ lòng tự tôn mà
bắt đầu chán ghét cô, từ đó không ít lần làm cô buồn, cuối cùng là tình
cảm bắt đầu có giãn cách.
Lúc cảm thấy hối hận, cũng đã không còn là của cậu nữa.
Thật sự không còn là của cậu ta nữa.
.
Khi đến nhà hàng Thẩm Tây Thừa đặt một phòng vip, đưa Khúc Yên lên tầng cao nhất. Bên trong là một gian phòng rộng chính giữa là bàn tròn.
Không gian kín đáo ánh lên tia sáng của đèn chùm, nhiệt độ trong phòng cũng rất thoải mái.
Cả hai người xuống không bao lâu thì phục vụ đã đem thực đơn vào, Khúc Yên nhận lấy thực đơn gọi món rồi phục vụ cũng rời đi.
Họ ngồi bàn tròn, cũng không ngồi đối diện mà là ngồi cạnh nhau. Giữa bàn còn có nến thơm.
Lúc này anh chậm rãi hỏi cô :''Không định nói gì sao?''
Khúc Yên nhìn anh, cười cười rồi hôn lên mặt anh một cái :''Có chứ. Bạn trai em rất đẹp.''
Anh nheo mắt nhìn cô, thản nhiên hỏi :''Sao cậu ta biết em ở đây?''
Khúc Yên cũng cùng câu hỏi với anh, cô nhìn anh nhẹ giọng nói :''Thật ra em
cũng không biết. Em cũng chỉ nói là về Trung Quốc học, cũng không nói cụ thể với em. Em thật sự không biết gì hết, lại ghen à?''
Anh bình tĩnh nhìn cô :''Lại ghen? Em xem anh ấu trĩ thế sao?''
Khúc Yên gật đầu dỗ dành anh :''Được được. Là em ấu trĩ. Bạn trai em không ấu trĩ.''
Anh im lặng một lúc rồi nhìn cô, mặt lạnh bình tĩnh đáp :''Thật ra cũng có một chút.''
Khúc Yên mặt mày nhăn lại thành một đống. Cô khinh thường, bảo ấu trĩ thì tự ái.
Đồ ăn đưa đem lên không lâu sau, Thẩm Tây Thừa cắt phần bò bít tết cho cô. Khúc Yên thấy cảnh anh cắt đồ ăn thật sự rất đẹp trai, bèn lấy di động
ra quay lại, trong một khắc anh vừa cắt thịt vừa nhìn thẳng vào điện
thoại cô cong môi cười. Đẹp đến chết người.
.
Đến mùng mười
cô cũng trở lại trường đi học, vẫn còn trong mùa lạnh nên học sinh đều
mặt trên người những chiếc áo phông kín mít. Trên cổ choàng khăn, tay
thì mang bao giữ ấm.
Khúc Yên cảm thấy nhiệt độ bây giờ thật mát mẻ, vô cùng sảng khoái với thời tiết này.
Khúc Yên bắt đầu bước vào cuộc chiến khốc liệt của khối mười hai, lượng kiến thức chất chồng lên nhau. Cuộc thi Toán Toàn Quốc cũng đã sắp đến, từ
bàn học về đến tận nhà cô đều ôm vài chồng sách bài tập nâng cao.
Cả Thẩm Tây Thừa và Khúc Yên đều rất bận cho công việc của mình, nhiều lúc cô ngồi đọc sách văn học mà anh chị cùng lớp cho mượn để kham khảo, vì
là sách đã được bán hết sạch nên cô chỉ có thể mượn sách họ vài ngày,
sau đó phải trả lại cho họ kham khảo. Có hôm cô đọc đến tận đầu giờ
sáng, đọc nhiều tới đến mức mắt đều đỏ lên rồi cứ dụi dụi mà đọc tiếp,
đến khi anh nhịn không nổi đoạt lại sách cô mới rời đôi mắt ửng đỏ ra
khỏi sách mà nhìn anh.