Anh ở trong phòng họp hơn ba mươi phút để bàn về kế hoạch cần thi công, sau đó mới rời phòng họp, những người còn lại vẫn không ai rời khỏi chỗ
ngồi của mình mà ngồi bất động bên trong.
Phó Văn ngồi ở phòng chờ lo lắng đợi cả tiếng đồng hồ, cả người như ngồi trên đống lửa, thấy
Tổng Giám Đốc Thẩm đi ra liền nhận lấy công văn từ trên tay anh, sau đó
quan sát sắc mặt lãnh đạm của anh một hồi, dè dặt hỏi :''Tổng Giám Đốc
Thẩm, chuyện đó..thế nào rồi?''
Thẩm Tây Thừa không nói gì, đến khi ngồi vào ghế ngồi phía sau mới lạnh lùng nói :''Cứ như trước đó mà làm.''
Phó Văn nuốt một ngụm nước bọt, thật sự là anh ta có chút nghi ngờ là mình
có chút thua kém anh hay là vì con người như tảng băng này quá tài giỏi. Anh ta không biết chạy đi chạy lại bao nhiêu lần đều không thể nào đàm
phán thành công, nổ lực khuyên giải cũng khongai lung lay, thế mà anh
chỉ cần một lần ra mặt là liền làm mọi thứ ổn thoả như ban đầu.
Phó Văn lái con xe ra đường cao tốc, nhìn vào kính chiếu hậu :''Tổng Giám Đốc Thẩm, anh tính trở về Trung Hoa hay ở lại đây?''
Cảnh vật ở ngoài cứ lướt nhanh qua, giờ là tháng mười rất oi bức nóng nực,
ánh mắt như thiêu như đốt mà chiếu xuống làm cho người khác liền bực bội vì cái nắng này, duy chỉ có Thẩm Tây Thừa lại như không bị ảnh hưởng.
Ánh mắt lãnh đạm như thường :''Đến Tập đoàn.''
Phó Văn biết tính cách Thẩm Tây Thừa âm trầm khó đoán, không nói gì là chuyên tâm lái xe.
.
Công việc của Tập Đoàn vì chuyện đàm phán mà cả tuần nay rất nhiều tài liệu
chưa được xử lý. Lục Thành khóc không ra nước mắt, nhìn tài liệu trên
bàn nhiều đến mức chất thành chồng cao cũng chỉ biết làm cho nhanh nhất
có thể.
Đến khi phòng bên cạnh có tiếng mở cửa thì Lục Thành mới
rời mắt khỏi xấp tài liệu của bản đề xuất ý tưởng đầu tư, Lục Thành đứng dậy ra ngoài gõ cửa phòng Tổng Giám Đốc.
Đến khi bên trong vang
ra tiếng nói, thì Lục Thành mới bước vào. Thẩm Tây Thừa đang uy nghiêm
ngồi ở bàn làm việc, Phó Văn thì ngồi ở ghế đối diện xem hợp đồng trong
tay.
Lục Thành đi tới nhạy bén phát hiện bàn tay Phó Văn có chút
run rẩy, cúi đầu nhìn xuống bàn hợp đồng đã được thông duyệt. Phó Văn
không kiềm chế được nói :''Bọn đó bắt đầu thi công về Sân Vận Động nằm ở Phía Bắc Luân Đôn, giờ lại đang bắt đầu chuyển mùa, đầu tháng sau là đã có tuyết rơi thế mà lại một mực muốn xây dựng. Đây là xem thường sức
khoẻ người khác sao?''
Thẩm Tây Thừa nghe nhưng không đáp.
Lục Thành nhíu mày hỏi :''Thẩm Tổng, vậy tôi sẽ sắp xếp chỉn chu cho dự án, chuẩn bị sẵn vài phương án kế hoạch cho anh nhá?''
Anh không ngẩn đầu mà giải quyết các tài liệu trong máy tính :''Giao cho cậu và Phó Văn.''
Lục Thành và Phó Văn nhìn nhau, sau đó cũng không nói gì thêm.
Lúc yên tĩnh thế này thì điện thoại anh đột nhiên có tin nhắn, di động anh
để trên bàn làm việc hiện thị tin nhắn, nhưng thứ đáng chú ý hơn đó
chính là ảnh nền đã không còn mặc định như trước đó, thay vào đó là ảnh
tự chụp của một cô gái.
Phó Văn lơ đễnh ngước lên nhìn sau đó quay phắt đầu lại, trợn mắt nhìn anh :''Tổng Giám Đốc Thẩm, anh có bạn gái rồi sao?''
Lúc này Lục Thành đang ngồi đối diện Phó Văn ở bàn làm việc anh, nghe thế
lỗ tai nhảy nhảy liên tục, ngước lên nhìn anh như không tin.
Anh
cầm di động xem, xem tin nhắn sau đó lạnh lùng quét mắt nhìn họ, không
phản bác cũng không trả lời mà hỏi ngược lại :''Có vấn đề gì à?''
Cả hai mở to mắt.
Thừa nhận…
Thừa nhận rồi!
.
Sau hôm đầu tiên anh đáp chuyến bay đã có nhắn tin cho Khúc Yên báo bình
an, nhưng lúc đó cô đang còn trong tiết không có intenet nên không biết, đến gần tối cô mới nhắn lại cũng là lúc anh đang cùng làm việc với nhóm Lục Thành.
''Về sẽ tặng anh huy chương vàng.''
''Môn gì?'' Thẩm Tây Thừa đáp lại.
Khúc Yên :''Tiếng Anh, em phải lấy le với cô dạy Anh Văn, cầm huy chương
vàng lắc trước mặt bà ấy. Xem sau này còn khinh em nữa không!''
Thẩm Tây Thừa :''Được, đợi tin vui từ em.''
Khúc Yên :''Anh đang làm gì vậy?''
''Đang nhớ em.''
Khúc Yên :''Thường ngày chả nghe được mấy câu này, có phải đang làm gì xấu xa sau lưng em nên mới chột dạ đúng không?''
Thẩm Tây Thừa gửi một bức ảnh chụp bàn làm việc, không nói gì chờ cô trả lời.
Khúc Yên :''Chả tin đâu.''
Khúc Yên :''Em vào tiết rồi, tạm biệt.''
Thẩm Tây Thừa :''Được.''
.
Chênh lệch múi giờ cả hai hiếm khi nhắn tin với nhau, cô lại bận giải đề
Tiếng Anh nâng cao, hôm ấy có một phần cô cảm thấy rất khó hiểu như là
cô Tạ đã in lỗi vậy, nhưng mà vẫn nên đi hỏi cho chắc. Khúc Yên đến
phòng giáo viên muốn hỏi thì thấy vài bạn học bên trong đợi cô Tạ. Nhìn
giống như là anh chị khối trên, nam nữ đều có đầy đủ tầm khoảng năm
người.
''Em làm gì ở đây vậy?''
Khúc Yên giật thoát tim
nhìn về phía sau chỗ vừa phát ra tiếng động, nhóm người phía trong nghe
động tĩnh bên ngoài cũng quay đầu nhìn. Khúc Yên nhìn cô Tạ, cười nhẹ
:''Có phần em không hiểu ạ.''
Cô Tạ nhìn mẫu giấy trong tay cô, nói :''Vào trong đi, đừng lén lút ở ngoài.'' Nói xong cô cũng tiến vào trong phòng giáo viên.
Những học sinh kia nhường cho cô Tạ một lối đi, khi ngồi vào bàn làm việc, cô Tạ hỏi :''Các em kiếm cô để lấy thêm đề luyện thi sao?''
Cả nhóm
học sinh ấy đều gật đầu, có vài người còn ''Vâng, dạ''. Cô Tạ mở ngăn
kéo từ tủ ra, đưa cho một người trong số đó :''Trong đó có ba mã đề, mỗi em lấy ba đề đi.''
Cả nhóm bắt đầu kéo nhau tới chỗ trống, chia ra mỗi người ba đề.
Lúc này chỗ cô Tạ đã trống, cô im lặng đứng phía sau cũng đi tới trước bàn
cô Tạ. Đưa đề mình cho cô xem :''Cô ơi, nguyên văn câu này cô không đánh lỗi ạ?''
Cô Tạ đeo mắt kính vào, nhìn chỗ cô vừa chỉ đọc một hồi
bật cười ái ngại :''Xin lỗi em nhá, cô đánh lỗi nên chắc em không thể
làm được. Sau này cô sẽ cẩn thẩn trong lúc đánh máy hơn.''
''Vậy em có biết từ “Bat'' thay bằng từ nào không?'' Cô Tạ ngước lên nhìn cô.
Cô híp mắt lại, hàng mi đen nhánh càng thêm đen láy :''Là từ “Pat” ạ.''
Cô Tạ lại cười hài lòng :''Đúng vậy.'' Cô Tạ rất thích Khúc Yên, ngày đầu
thì có lẽ là khinh thường nhưng giờ cô ấy thật sự không thể phủ nhận
thành tích tháng vừa rồi của cô, cũng khá ưu ái cho Khúc Yên.
Khi
nhìn thấy tên cô trong danh sách thi học sinh giỏi Tiếng Anh là cô đã đã rất bất ngờ kèm vui mừng, vì chuyện đó mà cô Tạ đã vui mừng đến mấy
ngày liền.
Cô ấy nhìn một lượt bài làm của Khúc Yên, sau đó gật đầu hài lòng.
''Rất tốt, học không tệ. Nếu được thì em cứ dạy kèm vài bạn lớp mình đi, có
em dạy chắc không thua kém cô đâu. Phần nói là điểm mạnh của em, nên
cùng bạn bè tạo nhóm rồi học đi.''
Khúc Yên gật đầu, cô Tạ nhớ
mình đưa cho cô khá nhiều đề nên chắc cô vẫn chưa làm xong. Cô ấy lại
nhìn nhóm học sinh bên kia vẫn đang bận rộn, cô Tạ lại xem giờ :''Sắp
không kịp rồi, một lát em lấy đề còn lấy để vào ngăn kéo bàn cô nhá?''
Nói xong cô Tạ liền rời đi, Khúc Yên cũng thấy mình không gấp nên cũng nán lại vài phút chờ nhóm người kia.
Nhóm người ấy nhận đề xong thì có nhìn qua một lượt, gương mặt thất thần
:''Thật không quả cô Tạ, đề nào đề nấy đều như địa ngục.''
Cô nàng đó vừa hậm hự vì đề quá dài lại lơ đễnh thấy Khúc Yên đứng cách đó
không xa, cô ấy nghiêng đầu nhìn cô :''Em gái, em là Khúc Yên lớp 11 Ban A đúng không?''
Khúc Yên ngước mặt nên, hồi sau trả lời :''Là em ạ.''
Cô gái khi nảy nghe xong trả lời, nhìn gương mặt xinh đẹp của Khúc Yên
không hỏi rung rinh trong lòng. Đời này cô ấy chưa từng gặp ai xinh đẹp
đến mức thế này. Chính là loại xinh đẹp mà ai nhìn cũng sẽ không cưỡng
lại được mà muốn tiếp cận.
Cô gái ấy vẫy tay bảo cô lại gần, Khúc Yên chớp mắt sau đó cũng đi tới :''Sao vậy ạ?''
Cô gái ấy nở nụ cười tươi, giới thiệu :''Chị tên Niệm Chân, lớp 12 Ban A,
em xem giúp phần trắc nghiệm này với, đọc mãi chả hiểu gì!'' Nói xong cô ấy liền đưa tới trước mặt cô, Khúc Yên nhìn một lúc rồi trả lời :''Chọn C ạ.''
Đàn chị chớp mắt, còn nghĩ cô trả lời bừa để cho qua loa yêu cầu của mình :''Vì sao?''
''Chị nhìn xem..'' Khúc Yên dùng ngón tay thon dài chỉ đến câu hỏi, cả nhóm trong đó nhìn nhau sau đó chen nhau đến xem.
''Câu này có từ gợi ý là “be going to” là nói về một dự định đã được quyết
định trước thời điểm nói. Chọn C, vì nguyên văn “I can't make it on
Sunday. I'm going to help my parents around the house” dùng để nói về
việc đã quyết định trong quá khứ.''
Vừa dứt lời tiếng trống vào buổi tự học tối bắt đầu, Khúc Yên sau đó nhận lấy đề còn dư cho vào ngăn kéo rồi cũng rời đi.
Cả đám trong đó ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cũng nhìn theo bóng dáng của cô đã sớm biến mất.