[Vong Tiện] Yến Uyển Lương Thì
Chuyện Giang Trừng hôm đó mang theo hai đứa nhỏ đi xem mắt cuối cùng
cũng không giấu được, để Ngu phu nhân biết, nổi cơn giận thật lớn, chỉ
là không biết hạ nhân bẩm báo thế nào, cơn giận kia lại không rơi lên
đầu Ngụy Vô Tiện một chút nào, chuyện này cũng không giống tác phong của Ngu phu nhân, Ngụy Vô Tiện cảm thán thật là kỳ lạ. Nhưng dù sao cũng
không gấp gáp để Ngu phu nhân mắng mình một trận, tuân theo lời dặn dò
của y sư, bây giờ hắn phải duy trì tâm trạng tốt đẹp, mới có thể sinh ra đứa nhỏ mũm mĩm xinh đẹp như Lam Nhị ca ca nhà hắn.
Bất quá
Giang Trừng bị phạt, hắn tóm lại vẫn phải đi thăm một chút, vì thế dùng
bữa sáng xong, hắn liền đi thẳng đến viện tử của Giang Trừng. Lúc Ngụy
Vô Tiện đến, Giang Trừng đang vô cùng ỉu xìu nằm sấp trên giường lật
sách, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện tiến vào, vứt bỏ cuốn sách trong tay hờ
hững lật người, nói: "Anh đến làm gì?"
"Để cho sư muội bị phạt, người làm sư huynh sao có thể không đến thăm."
Nghe được xưng hô này, Giang Trừng không vui trừng mắt nhìn hắn một cái, "Ai là sư muội của ngươi!"
Ngụy Vô Tiện nhíu mày, nói: "Nhìn ngươi như vậy, dường như bị phạt không nặng."
Giang Trừng hừ một tiếng, tỏ vẻ không muốn cùng hắn thảo luận đề tài này.
Ngụy Vô Tiện nở nụ cười một chút, biết điều đổi sang đề tài khác, hai
người nói chưa được vài câu, thì thấy y sư Giang gia từ nhỏ thường xuyên khám bệnh cho hai người đi vào, phía sau là một gia phó, nhìn thấy hai
người mỉm cười một cái, bưng một chén thuốc hơi đậm đặc từ trong tay gia phó, cười nói với Giang Trừng, "Uống rồi trị bách bệnh, bất kể là bệnh
trong đầu hay là trên thân thể đều có thể thuốc vào khỏi ngay." Ngữ khí
có chút không đứng đắn, chỉ là ông ấy xưa nay như vậy, hai người nhìn
thấy cũng không cảm thấy không quen.
Giang Trừng tiến lại gần nhìn nước thuốc nóng hổi lập tức trốn thật xa, che mũi vẻ mặt cự
tuyệt, "Thuốc gì khó ngửi như vậy, ta cũng không cảm thấy bị gì, vẫn
chưa đến mức phải uống thuốc chứ? "
Y sư đứng thẳng người cười cười, đáp: "Phu nhân cố ý dặn dò, nhất định phải uống."
Sắc mặt Giang Trừng cứng đờ, ánh mắt nhìn nước thuốc kia rất giống như đây
là một chén độc dược có thể lấy mạng y, do dự một lúc lâu vẫn tiếp nhận
chén thuốc nhắm mắt nhanh chóng uống xuống, sau khi uống xong khuôn mặt
nhăn nhó, che miệng làm như muốn nôn, nhìn thấy y sư bên cạnh vẻ mặt
thảm không nỡ nhìn, chỉ là Giang Trừng không nôn, Ngụy Vô Tiện ở bên
cạnh lại nhịn không được, rõ ràng chỉ là ngửi mùi thuốc, bây giờ xem ra
giống như hắn cũng uống theo vậy.
Giang y sư nhìn hắn nôn xong,
cũng không sốt ruột, liếc mắt nhìn bụng hắn đã phồng lên, cười khẽ một
tiếng nói, "Lần này phản ứng ngược lại lớn ghê, mấy tháng nay vẫn chưa
ổn sao, mới trở về mấy ngày, thấy mấy lần ngươi đều nôn mửa, Lam gia
không kê thuốc à?"
Ngụy Vô Tiện ho vài tiếng, đơn giản súc miệng, lại tiếp nhận khăn tay gia phó đưa tới lau miệng, chỉ lắc đầu nói vô
dụng, y sư liền muốn hắn đưa tay, vừa bắt mạch vừa lẩm bẩm, "Người trẻ
tuổi chính là tinh lực quá tràn đầy, cả ngày nhàn rỗi không có việc gì
cứ muốn sinh con, cũng còn trẻ đừng quá sốt ruột, hết lần này đến lần
khác, thân thể tốt cũng không phải chơi như vậy", Ngụy Vô Tiện nghe vậy
lập tức ho mạnh vài tiếng, sặc đến sắc mặt đỏ bừng, Giang y sư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cười: "Càng sống da mặt càng mỏng đi, nói cũng
không thể nói được. Loại chuyện này chẳng phải đều là lần một xảy ra lần hai quen, lần ba lần bốn đi ngang sao? "
Bên cạnh truyền đến một tiếng ho mạnh, Ngụy Vô Tiện lần này thật sự đỏ mặt, hắn dù có da mặt
dày thế nào, cũng xấu hổ khi nói mấy chuyện này trước mặt Giang Trừng,
cũng may y sư đúng lúc buông tha cho hắn, vẻ mặt vui vẻ đuổi người đi,
"Được rồi thăm rồi thì đi đi, bên này còn phải bôi thuốc, tránh lát nữa
ngửi mùi thuốc lại muốn nôn, thuốc sẽ đưa đến chỗ cô gia, để y nhìn
ngươi uống."
***
Lúc Ngụy Vô Tiện trở lại tiểu viện đang ở không nhìn thấy Lam Vong Cơ, hai đứa nhỏ cũng không có ở đây, hắn hiếm
khi có được sự thanh tịnh, vốn định tìm chút việc để làm, nhưng không
ngờ ngồi xuống không bao lâu đã dựa vào gối mềm ngủ thiếp đi, lúc tỉnh
lại là bị đói tỉnh, Lam Vong Cơ đã bưng cơm trở về, chỉ là hai đứa nhỏ
vẫn không thấy bóng dáng, hỏi qua mới biết là được mấy sư đệ mang đi ra
ngoài.
Hai người ăn cơm xong, lại đi dạo chung quanh, cơm chiều
cũng là ăn ở bên ngoài, nhưng vừa trở về, Lam Vong Cơ đã nhận được thư
Lam thị truyền đến, bọn họ vốn cũng không có ý định ở lại Vân Mộng lâu,
hiện giờ Lam Vong Cơ được phái đi làm nhiệm vụ, nên càng không ở thêm
được.
Lam Vong Cơ muốn Ngụy Vô Tiện ở lại Vân Mộng thêm vài ngày
hoặc là về Lam gia trước, Ngụy Vô Tiện không đồng ý, tắm rửa đi ra, mới
nói "Ta đi cùng ngươi."
Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn cái bụng đã hơi đội lớp vải áo lên một chút, lắc đầu nói, "Đi lần này có lẽ có nguy hiểm."
Ngụy Vô Tiện dựa lưng vào Lam Vong Cơ, nắm tay Lam Vong Cơ chơi đùa, nghe
vậy nhẹ nhàng gãi vài cái ở lòng bàn tay y, mới nói: "Có thể nguy hiểm
thế nào, hơn nữa, đến lúc đó ta ở trong khách điếm, không đi điều tra vụ án cùng các ngươi, không phải sẽ rất an toàn sao, hơn nữa nói như vậy,
Lam Trạm ngươi mỗi ngày trở về, còn có thể nói chuyện với ta, như vậy
chẳng phải rất tốt sao? "
Lam Vong Cơ có chút do dự.
Ngụy
Vô Tiện nhìn y, bỗng nhiên cười rộ lên, chống người lên chạm vào môi Lam Vong Cơ, nói, "Lam Nhị ca ca chẳng lẽ đã quên, lần trước, lúc vừa mới
có Minh nhi, ngươi đến Vân Mộng tìm ta, trở về đã bị thúc phụ phạt. "
Lam Vong Cơ nửa dựa vào giường, con ngươi màu hổ phách chợt lóe lên, giơ
tay giữ chặt ót Ngụy Vô Tiện, cắn môi hắn một cái, giọng nói khàn khàn,
mang theo chút lên án, nói: "Là ngươi chạy loạn."
Ngụy Vô Tiện
cười khẽ một tiếng, thân thể trượt xuống một chút, nhẹ nhàng cắn lên
xương quai xanh nhô ra của Lam Vong Cơ, giơ tay chậm rãi kéo mạt ngạch
trên trán Lam Vong Cơ xuống từng chút từng chút một, nói: "Ai bảo Nhị ca ca ngươi nói không muốn Minh nhi."
"Ta không nói" Bàn tay Lam
Vong Cơ đặt trên thắt lưng Ngụy Vô Tiện hơi dùng chút lực, liền làm cho
người nọ ngã xuống người mình. Ngụy Vô Tiện che bụng ngã trên người Lam
Vong Cơ. Hai người đều rên lên một tiếng, Ngụy Vô Tiện lại lộ ra nụ
cười: "Ừm, là ta xuyên tạc ý tứ của Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân làm
sao có thể làm ra hành vi vứt vợ bỏ con như vậy?" Hắn nói xong, lại sờ
lên mặt Lam Vong Cơ, "Nói như vậy, ngược lại lỗi của ta không phải nhiều hơn một chút sao, lại hại Hàm Quang Quân bị phạt, thật sự là lỗi đặc
biệt lớn, đêm nay sẽ bồi thường cho Nhị ca ca được không."
Ngụy
Vô Tiện nói xong, liền hôn mạnh lên ngực Lam Vong Cơ một cái, thấy ánh
mắt Lam Vong Cơ càng lúc càng tối, lại nói: "Chỉ là, nếu để thúc phụ
nhìn thấy một mình ta bụng to trở về, lại không cẩn thận có chút hiểu
lầm nhỏ, nói không chừng lại sẽ giống như lần trước nói ngươi không chăm sóc tốt cho đạo lữ, muốn ngươi đến trước đá quy huấn phạt quỳ suy nghĩ, rồi chép mấy lần gia quy, như vậy làm sao tốt được?"
"Lần này
không giống" nhịp thở Lam Vong Cơ hơi hỗn loạn, đè lại bàn tay đang đi
lung tung của Ngụy Vô Tiện, lại nói: "Thúc phụ cũng không phải là người
không thông tình đạt lý như thế."
"Ừm ừm, ta biết, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất nha, kỳ thật phạt cũng không có gì, chỉ là ta
vẫn luôn đau lòng cho Lam Nhị công tử nhà ta, nhìn ngươi bị phạt chịu
không nổi, đến lúc đó ăn không ngon ngủ không yên, để cho đứa bé trong
bụng này bị ảnh hưởng, chẳng phải lại bị phạt, cứ phạt liên tục như vậy, ta cũng theo đó đau lòng mãi không nguôi, nói như vậy, hay là chúng ta
cùng nhau trở về tương đối thích hợp, ngươi nói xem, Lam Nhị ca ca?"
Hắn tràn đầy ý cười muốn nhìn Lam Vong Cơ, lại bị người nọ nhào lên một cái đẩy ngã xuống giường, lập tức kinh hô một tiếng nói: "Úi chà, Lam Trạm
ngươi nhẹ một chút, ta còn đang mang con của ngươi, nếu đụng phải xui
rủi gì đó, cuối cùng, còn không phải là Nhị ca ca ngươi đau lòng hay
sao".
Lam Vong Cơ không trả lời, chỉ cúi đầu hung hăng chặn miệng hắn lại, hai người vô cùng nồng nhiệt hôn sâu một chặp, lúc tách ra,
bên môi dắt ra một sợi tơ bạc, hai má Ngụy Vô Tiện nổi lên một chút ửng
hồng, thở hổn hển vài tiếng rồi hơi nâng cơ thể lên hôn khóe môi Lam
Vong Cơ, thuận tiện kéo áo lót trên người mình đã sớm lộn xộn tản ra,
cười khẽ: "Không nói chuyện khác, đêm nay hai tiểu công tử kia đến chỗ
sư tỷ không trở về, Nhị ca ca, nhanh chóng nhân cơ hội này yêu thương ta đi."
Tiếng rên rỉ khe khẽ trong bóng tối sau lớp màn lụa mong
manh, đôi môi mỏng dán vào nhau cọ xát liên tục, tóc dài quấn quýt,
hương tình quanh quẩn, da thịt lộ ra trong không khí lạnh hơi run rẩy,
tấm chăn dần dần trượt xuống lại được một bàn tay kéo mạnh lên, lập tức
che đi mọi phong cảnh kiều diễm, sợi mạt ngạch nhỏ bên gối sắp rơi xuống đất, không lâu sau lại bị cuốn vào trong những cơn sóng vỗ. Ngụy Vô
Tiện khẽ mở mắt thất thần ngửa đầu thở hổn hển, nước mắt tràn đầy dục
vọng từ từ chảy xuống, hơn nửa ngày trôi qua cuối cùng mới tìm được một
chút thanh âm, nhưng há miệng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, hồi lâu
sau, mới nghe hắn đứt quãng nói: "Nhị ca ca... ngươi vừa rồi... vẫn
chưa... trả lời ta... có đồng ý hay không?"