[Vong Tiện] Yến Uyển Lương Thì
Hoàng hôn bao phủ, trăng khuyết như móc câu, gió hiu hiu thổi cành lá
đung đưa, phát ra tiếng vang nhỏ. Trong phòng đã sớm thắp đèn lên, Lam
Vong Cơ rũ mắt ngồi bên cạnh cái bàn nhỏ bên cửa sổ đọc sách, ánh nến
vàng ấm áp khẽ lay động, cùng theo làn gió nhẹ, ánh nến lúc sáng lúc
tối, y ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, thấy trăng sáng treo cao, sắc trời đã tối, liền buông sách trong tay xuống, đứng dậy đóng lại
cánh cửa sổ đang khép hờ.
Y xoay người đang định thu dọn sách,
bỗng nghe được phía sau tấm bình phong cách đó không xa "rào rào" tiếng
nước, Lam Vong Cơ đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy hơi nước bốc lên phía sau
tấm bình phong bằng vải lụa trắng, lớp vải lụa thêu hoa mẫu đơn phản
chiếu ra một bóng người mờ ảo, sau khi bóng người nọ đứng lên chỉ hơi di chuyển một chút liền dừng lại, cúi đầu nhìn xuống tựa như đang cân nhắc điều gì đó, Lam Vong Cơ đang định đi qua, chợt nghe thấy người nọ khẽ
gọi tên y, nghe tiếng kêu này, Lam Vong Cơ lập tức đi tới.
Vòng
qua tấm bình phong, liền nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đứng trong thùng tắm. Da thịt của người mới tắm xong đều bao phủ một màu hồng nhạt, mái tóc ướt
sũng xõa tung sau đầu, trong đó có mấy lọn tóc rủ xuống trước người, còn đang nhỏ nước, những giọt nước dính trên người trong suốt như pha lê,
từng giọt từng giọt từ trên rơi xuống vào mặt nước, Ngụy Vô Tiện một tay úp lên bụng, một tay vịn vào thành thùng tắm, thấy y đi vào, vươn một
tay về phía y nói: "Lam Trạm, đỡ ta một chút, thùng này cao quá, ta hơi
khó bước ra."
Không phải chưa từng thấy qua dáng vẻ Ngụy Vô Tiện
tắm rửa, thậm chí có thể nói là thường xuyên, trước kia khi hai người
điên loan đảo phượng, mây mưa giao hoà, thông thường là Lam Vong Cơ ôm
Ngụy Vô Tiện đi tẩy rửa, đáng lẽ là không đến mức cảm thấy hiếm lạ, chỉ
là hôm nay không biết thế nào, chỉ nhìn thoáng qua, Lam Vong Cơ đã cảm
thấy cổ họng có chút căng thẳng, giống như có một ngọn lửa xông lên, y
vội vàng dời tầm mắt, âm thầm đè xuống cơn kích động trong lòng, đưa tay đỡ cánh tay Ngụy Vô Tiện vẫn đang đưa ra chờ y.
Nói là muốn đỡ,
nhưng không kéo cánh tay Ngụy Vô Tiện giơ ra, mà là vòng xuống dưới nách hắn, một bộ muốn ôm hắn, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy, vội vàng đẩy y ra,
nói: "Ai da Lam Trạm, cả người ta đều ướt, đừng làm ướt thêm quần áo của ngươi, ngươi đỡ ta một chút là được rồi, không cần ôm. "
Lam
Vong Cơ chỉ cúi đầu trả lời hắn một tiếng "Không sao", rồi chặn ngang ôm hắn ra khỏi thùng nước, đi thẳng đến bên giường, toàn bộ người Ngụy Vô
Tiện nằm trong lòng y, ngược lại không cảm thấy lạnh, thấy quần áo y bị
dính ướt một mảng lớn, ngoài miệng nói không tốt, nhưng trong lòng vẫn
không nhịn được cảm thấy ngọt ngào. Chờ Lam Vong Cơ đặt hắn lên giường,
lại dùng chăn nhỏ quấn lại, sau đó giơ tay nắm lấy bàn tay y đang định
lau tóc giúp mình, mỉm cười nói với y, "Được rồi Nhị ca ca, ngươi mau đi tắm đi, quần áo ướt hết rồi, ta tự mình làm là được."
Lúc này
Lam Vong Cơ cũng không tranh giành với hắn nữa, nghe lời buông tay ra,
nói một câu nhanh chóng lau khô đừng để lạnh rồi xoay người đi ra ngoài. Khi Lam Vong Cơ quay lại chỉ mặc trung y, khoác hờ cái áo bên ngoài,
tóc lau khô một nửa, phản chiếu ánh nến mờ ảo, lộ ra một cỗ khí tức
thoải mái thư thái, Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua, trong lòng liền âm
thầm đắc ý, mọi người đều nói dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân, dưới ánh trăng
nhìn quân tử, Lam Nhị ca ca nhà hắn tư thế như tùng bách, dung mạo tuyệt trần, thật đúng là chiếm hết cả hai thứ này.
Ngụy Vô
Tiện nằm dựa trên giường, chờ Lam Vong Cơ cởi áo khoác nằm trên giường,
liền trực tiếp dựa vào, sau đó đã được người ta ôm vào lòng cùng với
chăn mền, hắn tựa vào trước ngực Lam Vong Cơ ngửa đầu nhìn một lát, bỗng nhiên trong lòng xúc động, khẽ cười một tiếng, rồi ngẩng đầu hôn lên.
Hắn bởi vì vừa rồi lau tóc xong trộm lười biếng, cũng không mặc trung y đã
chuẩn bị sẵn, mà là không một mảnh vải trực tiếp chui vào trong chăn,
cho nên lúc này Lam Vong Cơ ôm hắn, liền tiếp xúc trực tiếp với da thịt
mềm mại ấm áp. Cũng không biết có phải là ảo giác của y hay không, từ
khi trong bụng Ngụy Vô Tiện có một đứa nhỏ, cứ luôn cảm thấy làn da của
hắn trở nên càng mềm mại hơn, tay sờ vào cảm giác cực tốt, thậm chí mơ
hồ có chút yêu thích không nỡ rời tay, mà hiện tại một nụ hôn sâu này,
càng khơi lên lại ngọn lửa mới vừa rồi y đè nén xuống, khoảng trống giữa những nụ hôn liếc nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, đáy mắt Lam Vong Cơ không
khỏi hơi ửng đỏ lên, nhẹ nhàng xoay người Ngụy Vô Tiện lại, lập tức đè
cả người mình lên.
Nến bạc lay động, chiếu ra khắp nơi, tình ý
sâu đậm say đắm, trước đèn thì thầm, lòng người ngọt ngào, buông màn
cùng có một đêm đẹp. Cảnh xuân trong màn, trăng rọi khắp phòng, hai tấm
thân ướt đẫm mồ hôi, từng trận gió xuân thổi xuyên qua bình ngọc, lông
mày nhíu lại, môi đỏ ấm áp, nhạo xứ sơ thông nghênh nhận kiếm, chiết cơ
lưu chuyển tẩu bàn châu....
(cả đoạn này chắc là thơ thẩn gì đó, hai câu cuối không hiểu nghĩa!)
Mây mưa vừa xong, Ngụy Vô Tiện híp mắt nằm trong ngực Lam Vong Cơ, môi khẽ
hé mở, còn có chút thở dốc, không đợi hắn hoàn toàn bình phục, Lam Vong
Cơ lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn hắn, hắn liền theo bản năng ngẩng đầu lên
chào đón. Không ngờ mới hôn một cái, Ngụy Vô Tiện đột nhiên kêu đau một
tiếng và nhíu mày, Lam Vong Cơ vội vàng tách ra khỏi hắn, cùng hắn cúi
đầu nhìn cái bụng tròn vo kia. Bàn tay Ngụy Vô Tiện úp trên bụng khẽ
vuốt ve vài cái, rồi mới ngước mắt cười nói với Lam Vong Cơ, "Nhị ca ca, vừa rồi chúng ta không cẩn thận chen đến tiểu bằng hữu, tiểu bằng hữu
mất hứng, muốn chúng ta xin lỗi nó. "
Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn
thoáng qua, rồi cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên bụng Ngụy Vô Tiện, sau đó dịu dàng nói một tiếng "Xin lỗi" với cái bụng tròn trịa kia. Rõ ràng chỉ là đùa giỡn một chút, không ngờ Lam Vong Cơ lại thật sự xin lỗi đứa nhỏ còn chưa biết gì, Ngụy Vô Tiện nhịn không được khẽ cười rộ lên,
nhìn lam Vong Cơ cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt hoàn toàn không giống đùa
giỡn, trong lòng lại nhất thời mềm nhũn thành một mảnh, ngửa đầu hôn lên khóe môi Lam Vong Cơ một cái, nhẹ giọng nói: "Tiểu bằng hữu nói phải sờ nó, sờ rồi thì nó sẽ không giận".
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt tươi cười
nhìn y, sau đó không ngoài dự liệu, nhìn thấy Lam Vong Cơ đang ôm mình
nghe lời vươn tay ra, phủ lên bụng hắn, dịu dàng vuốt ve vài cái, tiểu
bằng hữu trong bụng khẽ chuyển động, Ngụy Vô Tiện cười rộ lên, nhẹ giọng nói với cái bụng: "Là phụ thân nha", vừa dứt lời, giống như để đáp lại
lời Ngụy Vô Tiện nói, tiểu bảo bối trong bụng lại chuyển động một cái,
trong mắt Ngụy Vô Tiện chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, tiếp theo liền cười
cong mắt, đan xen với bàn tay đang đặt trên bụng hắn của Lam Vong Cơ.
Trong giọng nói khó nén sự hưng phấn nhưng lại có chút không dám xác
định, nói: "Lam Trạm, có phải nó nghe hiểu hay không?"
Trong mắt
Lam Vong Cơ lộ ra một chút kinh ngạc, cũng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng "Ừm"
một tiếng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Ngụy Vô Tiện vài cái, kéo chăn đắp
lên người của hai người, Ngụy Vô Tiện vùi mặt vào trong ngực Lam Vong
Cơ, cọ cọ mấy cái, nói: "Lam Trạm, ta cảm thấy ta rất vui á.".
Lam Vong Cơ khẽ vuốt ve lưng hắn, nghe vậy cúi đầu đáp lại hắn một tiếng,
đợi một hồi không nghe Ngụy Vô Tiện nói tiếp, cúi đầu nhìn, mới phát
hiện người nọ đã ngủ thiếp đi, y ôm hắn nằm thêm một lát, rồi mới ẵm
người đi tẩy rửa.
***
Vốn tưởng rằng có thể một giấc an an ổn ổn ngủ đến bình minh, không ngờ nửa đêm đột nhiên xảy ra chuyện.
Ngụy Vô Tiện bị tiếng ồn ào bên ngoài phòng đánh thức, trong lúc tâm trí mê man hình như nghe thấy có người gọi Hàm Quang Quân, cảm nhận được
động tác ngồi dậy của Lam Vong Cơ ở bên cạnh, hắn nhắm mắt mơ mơ màng
màng gọi một tiếng Lam Trạm, đưa tay túm lấy góc áo Lam Vong Cơ, sau đó
nghe được người nọ cúi người xuống dỗ dành hắn, nói không có việc gì,
kêu hắn tiếp tục ngủ là được, lúc này hắn mới yên tâm, buông góc áo Lam
Vong Cơ ra để y đứng dậy xuống giường.
Lam Vong Cơ mở cửa, người
tới mặc trang phục đệ tử Lam thị, bộ dáng ước chừng mười hai mười ba
tuổi, thần sắc thoạt nhìn có chút hoảng hốt, nhìn thấy Lam Vong Cơ,
không quan tâm hành lễ, vội vội vàng vàng kể lại chuyện xảy ra ở viện tử kế bên, đứa nhỏ đó có lẽ là có chút bị dọa sợ, nói không rõ ràng lắm.
Nói là có yêu vật trà trộn vào trong các đệ tử đến dự thi, đi khắp nơi hấp
thu tinh khí linh lực của mọi người, đại khái là có đạo hạnh nhất định,
lại tinh thông hóa hình mê hoặc, vẫn chưa bị phát hiện, cho đến đêm nay
một đệ tử Kim gia phát hiện người đi cùng có hành vi khác thường, phá vỡ yêu thuật của yêu vật kia, mới phát hiện ra việc này, nhưng yêu vật đó
sau khi bị nhìn thấu liền nhanh chóng chạy thoát, bởi vì lúc ấy còn chưa kịp thông báo cho các gia tộc, thì lại có mấy đệ tử của các gia tộc
khác bị thương. Lam Vong Cơ nghe xong đại khái, bảo đệ tử kia ở ngoài
cửa chờ một chút, tự mình trở về phòng tìm Ngụy Vô Tiện.
Đi vào
phòng bên trong, đã thấy Ngụy Vô Tiện khoác áo ngồi dậy, có lẽ lời nói
của tiểu đệ tử kia đã bị hắn nghe được, thấy Lam Vong Cơ đi vào, liền
ngáp ngắn ngáp dài nói muốn cùng Lam Vong Cơ đi xem. Lam Vong Cơ nhìn
cái bụng đã có chút tròn trịa ở trước người Ngụy Vô Tiện, lắc đầu, chỉ
nói hắn cứ ở trong phòng nghỉ ngơi là được.
Lúc Lam Vong Cơ đi
theo tiểu đệ tử nọ chạy tới nơi, mấy tên đệ tử bị thương đã được y sư
khám qua, ngoại trừ mấy người đã ở chung với yêu vật kia mấy ngày cần
quan sát thêm vài ngày nữa, những người còn lại cũng không có gì đáng
ngại. Kim Tử Hiên với tư cách là gia chủ Kim gia, lại tổ chức kỳ thi đấu lần này, cũng đã chạy tới đây trước Lam Vong Cơ, nhìn thấy người đứng
đầu các đội đều đã có mặt, liền đem sự việc giải thích một lần.
Lần này làm loạn là hồ yêu trong vùng núi gần đó, không phải hành động một
mình, sau khi sự việc xảy ra đã bắt được hai con, còn một con chạy thoát ra ngoài, vẫn đang điều tra. Nói là hồ yêu, nhưng cũng không hoàn toàn
chính xác, chính xác mà nói, hẳn là hồ tộc đã tu luyện một thời gian,
sau đó chết oan, dựa vào chấp niệm mạnh mẽ giữ lại được tu vi và hồn
phách, còn ngưng tụ thành thực thể, nhưng cần hấp thu tinh khí để tăng
cường công lực, cũng không phải có gan gì mà dám nhắm vào đệ tử tiên
môn, chỉ là nương theo lượng người đông đúc của kỳ thi đấu này để trà
trộn vào.
Chắc là đã sớm dùng các loại thân phận để trà trộn vào
trong các đệ tử của các gia tộc, nhờ vào năng lực hóa hình siêu mạnh của hồ tộc không ngừng biến hóa thân phận, để hút tinh khí con người. Vì
lần này nhiều tiên môn tham gia thi đấu, hạng mục thi đấu cũng nhiều,
lực chú ý của các nhà đều tập trung vào cuộc thi, nên càng thuận tiện
cho chúng nó hành động, và đối với bọn chúng mà nói, tinh khí đương
nhiên càng thuần khiết càng tốt, đặc biệt thích xuống tay với người còn
nhỏ tuổi, cho nên đệ tử bị thương gần như đều là mấy người nhỏ tuổi nhất do các nhà mang đến...
Lam Vong Cơ ở một bên yên tĩnh nghe, lại
cảm thấy có chút bất an, nghe đến đây, trong lòng y đột nhiên cả kinh,
nghĩ đến Ngụy Vô Tiện một mình ở trong phòng, không nói nhiều lời, liền
vội vội vàng vàng chạy về phía trước, Kim Tử Hiên ngơ ngác một hồi, nghĩ đến lời mình vừa nói, nhất thời cũng hoảng sợ, vội vàng dẫn người chạy
theo.
Lam Vong Cơ đi tới cửa viện, quả nhiên nhìn thấy cửa phòng y và Ngụy Vô Tiện đang mở toang. Thời tiết hiện giờ vẫn hơi lạnh, chứ
đừng nói là canh giờ này, Ngụy Vô Tiện tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mở cửa như vậy, trong lòng y bỗng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, đang
định vọt vào, thì chợt thấy một thứ gì đó bị ném ra từ trong phòng,
"bịch" một tiếng nện xuống mặt đất trước cửa, sau đó thấy Ngụy Vô Tiện
chậm rãi từ bên trong thong thả đi ra, nói với thứ này: "Chỉ như ngươi,
còn chưa chịu nổi một cước của ta, còn dám đến trêu chọc ta.." Nói được
một nửa hắn bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn, thấy Lam Vong Cơ đứng
cách đó không xa, lập tức hưng phấn kêu lên một tiếng "Lam Trạm."
Lam Vong Cơ đi vài bước đến bên cạnh hắn, đánh giá từ trên xuống dưới một
vòng, mới hỏi: "Có bị thương không?" Ngụy Vô Tiện mỉm cười lắc đầu với
y, nhéo nhéo tay y, hơi hạ thấp giọng nói, trả lời: "Ta không sao, tiểu
bằng hữu cũng ổn." Hắn nói xong, nhìn Kim Tử Hiên và đệ tử hai nhà chạy
tới theo sau Lam Vong Cơ, lại liếc mắt nhìn cái thứ bị hắn ném ra, sau
đó nói với Lam Vong Cơ, "Hồ yêu này hóa thành hình dạng của ngươi để dụ
dỗ ta, bị ta nhìn thấu, ta dán phù chú cho nó, mới làm cho nó hiện
nguyên hình."
Lam Vong Cơ đáp lời hắn một tiếng, nhìn yêu vật bị
khống chế kia, gật đầu một cái ra hiệu với Kim Tử Hiên ở bên kia, quyết
đoán dẫn Ngụy Vô Tiện trở về phòng. Kim Tử Hiên vốn nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện, không biết Giang Yếm Ly lo lắng thành cái dạng gì, lúc này
thấy Ngụy Vô Tiện cũng không có gì đáng ngại, mới thở phào nhẹ nhõm,
phất tay sai người mang yêu vật bị Hồn Tiên Tỏa trói chặt đi, rồi xoay
người rời khỏi.
Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới hắn chỉ tiện tay bắt
được một yêu vật, liền gây ra rất nhiều lời bàn tán thế này. Cũng không
biết chuyện này truyền ra ngoài ra sao, cũng không rõ những người lan
truyền chuyện này làm thế nào, ngày hôm sau khi hắn và Lam Vong Cơ xuất
hiện ở sân thi đấu, ánh mắt của rất nhiều người nhìn hắn đều trở nên có
chút kỳ quái, ngay từ đầu hắn còn chưa cảm nhận được, qua mấy ngày, mới
rốt cục phát hiện ra chỗ kỳ quái, lặng lẽ hỏi Giang Yếm Ly, mới biết
được những lời đồn đãi hiện giờ ở bên ngoài đối với hắn.
Tuy rằng chuyện của hắn và Lam Vong Cơ truyền ra bên ngoài không ít, nhưng rất
nhiều người vẫn không đủ quen biết đối với bọn hắn, vì thế nói kiểu gì
cũng có, trong đó được nói nhiều nhất, chính là vốn tưởng rằng đạo lữ
của Lam nhị công tử là một lang quân mặt ngọc da phấn, thân thể mềm mại
khiến người ta yêu thương, ai ngờ lại dũng mãnh cường hãn như dạ xoa,
phục ma hàng yêu trong chớp mắt, người qua đường nghe qua đều nói, chưa
từng thấy qua thai phu nào mãnh liệt như vậy.
Thậm chí còn có
người lo lắng cho Lam Vong Cơ làm đạo lữ của Ngụy Vô Tiện, nói Lam gia
Nhị công tử kia bộ dạng nhã nhặn, làm sao chịu được đạo lữ dũng mãnh như thế. Ngụy Vô Tiện nghe xong cười khẩy một tiếng, nhận xét: "Chuyện bé
xé cho to, thiếu từng trải", nói xong tựa như cảm thấy chưa đủ, lại bắt
chước vị thư sinh chua ngoa kia ngâm một câu: "Thế nhân cười ta quá mãnh liệt, ta cười thế nhân nhìn không tỏ", sau đó liền ngửa mặt lên trời
cười to bước ra cửa.
Kết quả không nghĩ tới ra cửa lần này, lại
tạo nên một giai thoại dân gian khác. Ở Lan Lăng mấy ngày, Ngụy Vô Tiện
ngoại trừ đi Kim gia thì chỉ có đến sân thi đấu, hiếm hoi có được buổi
chiều hôm đó Lam Vong Cơ được rảnh rỗi, hắn liền nói muốn ra đường dạo
chơi, Lam Vong Cơ từ trước đến nay luôn nghe theo hắn, dặn dò đệ tử một
tiếng, rồi hai người cùng nhau ra đường, đợi đến khi sắc trời hơi muộn,
liền tìm một tửu lầu ăn cơm. Lúc chờ đồ ăn, Ngụy Vô Tiện bởi vì đột
nhiên thèm món đường nhân (đường nóng chảy tạo thành các hình dạng khác nhau) bán bên đường, nên kêu Lam Vong Cơ mua cho hắn một cái, ai ngờ sau khi
trở về, chợt nghe trên phố lại có người truyền ra: "Tiểu kiều thê hoán
quan nhân tiếu ngôn sàm tiên đường quan nhân. Si tâm lang niệm khanh
khanh tầm nhai tống mật tiện khanh khanh."
Ngụy Vô Tiện sợ ngây người.