Chuyện yêu đương giữa Thượng Quan Diệp An và Cảnh Vân Trình đã được
Thượng Quan Tịch Mộng và Lâm Quân Nhi nói khắp nơi, người vui mừng nhất
chắc hẳn là Liễu Đào Nguyên, bà ấy vốn đã ưng ý cô con dâu này từ lần
đâu tiên gặp mặt, bà ấy còn sợ thằng con trai vô tích sự này sẽ dọa cho
con dâu tốt chạy mất, nhưng không ngờ cậu con trai của bà ấy cũng được
quá đấy chứ, có thể đưa được nàng về dinh rồi, như vậy thì Liễu Đào
Nguyên cũng yên tâm rồi.
Tuy nhiên, ở Cảnh gia thì vui vẻ rồi, riêng Cảnh Vân Trình thì đã khổ sở Thượng Quan gia để tham gia cái gọi là “Đại thử thách”.
Với vòng thử thách đầu tiên, thì Thượng Quan Tịch Mộng đã chuẩn bị cho anh
một cây xẻng và một cái cuốc, nói với anh phải trồng loài hoa mà Thượng
Quan Diệp An thích ở khu vườn này, nhưng Cảnh Vân Trình lại ngạc nhiên
vì cái gọi là “khu vườn bé” ở đây, cái này… Là bé dữ chưa?
Nhưng
vì đại sự có thể lấy được vợ nên Cảnh Vân Trình đã xắn tay áo lên để bắt đầu làm, còn Thượng Quan Tịch Mộng vì sợ em gái vì xót bạn trai mà ra
phụ giúp nên cô ấy đã bắt ghế ngồi ở đây để canh trừng. Mặc dù hiện tại
Thượng Quan Tịch Mộng đang mang thai, cả Bạch Quán Tông và Tịch Huyên
đều khuyên cô ấy nên vào nhà nhưng Tịch Mộng đã từ chối.
Cơm ăn thì có người bón, nước cũng có người rót, công việc của cô ấy hiện tại chính là giám sát hai người này.
Cảnh Vân Trình cũng chỉ biết nhún vai, sau một loạt thao tác cơ bản là cuốc
đất thì anh cũng đã hoàn thành được cả mảnh vườn lớn, sau đó thì cũng đi đến tìm lấy hạt giống hoa mà Thượng Quan Diệp An thích, nhìn cô có vẻ
mạnh mẽ kiên cường, nhưng loài hoa Thượng Quan Diệp An thích lại khá đơn giản… Chính là giống hoa tulip, và với thời tiết này thì rất dễ để
trồng.
Đặt củ giống xuống đất thì Cảnh Vân Trình cũng nhanh chóng lấp đất lại, rồi còn không quên tươi nước và bón phân cho hoa, nói
chung thì mọi thứ anh làm đều khá bài bản và tỉ mỉ. Nhưng vì cả vườn thì quá lớn nên anh làm tốn khá nhiều thời gian, mãi cho đến khi xong việc
thì trời cũng đã chiều muộn rồi. Thượng Quan Tịch Mộng nhìn thấy thật
thà như vậy thì cũng gật đầu, rồi tuyên bố là anh đã vượt qua thử thách
thứ nhất.
Cực nhọc cả một ngày dài đến nỗi không có thời
gian ăn cơm, bữa tối này Cảnh Vân Trình phải ăn vội để còn có thời gian
nghỉ ngơi. Nhưng Thượng Quan Diệp An ở bên cạnh lại đưa tay lau đi vết
bẩn trên môi của anh, nói:
- Ăn chậm thôi, cũng đâu có ai giành ăn với anh.
- Ngày mai vẫn còn thử thách, anh không thể lãng phí thời gian được.
- Nhưng anh ăn nhanh như vậy sẽ đau dạ dày đấy, chậm thôi.
Cảnh Vân Trình cũng nhìn cô, sau đó thì anh cũng chỉ nở một nụ cười ngây
ngô, nhìn vào biểu hiện này của anh thì ai sẽ nghĩ anh là Cảnh nhị thiếu nhà Cảnh gia chứ? Bây giờ thì nhìn Cảnh Vân Trình chẳng khác nào là
người vô gia cư lang thang ngoài đường nhiều ngày, và hôm nay đã có một
bữa no bụng.
Ăn cơm xong, thì Cảnh Vân Trình cũng rất tự giác mà
rửa bát rồi còn cả đổ rác nữa, đợi khi mọi chuyện đã xong xuôi thì anh
mới về phòng để nghỉ ngơi. Vốn dĩ anh còn đang chuẩn bị để gọi cho Phó
Thiên Sắt để giao một ít việc, nhưng anh còn chưa kịp làm gì thì Thượng
Quan Diệp An đến trước cửa phòng rồi.
Đi vào thì trên tay của cô
còn có một ly nước cam, đưa cho anh thì anh lại nhíu mày, bất chợt
Thượng Quan Diệp An lại nhìn xuống ly nước cam trên tay, nói:.
- Mắt của anh có ý gì vậy?
- Không có gì, chỉ là anh có chút sợ…
- Anh sợ cái gì?
- Sợ em hạ độc anh.
Thượng Quan Diệp An ngay lập tức liền lườm nguýt anh một cái, sau đó còn cố ý
quay lưng lại và có ý định rời đi, cũng không quên bỏ lại một câu, nói:
- Đúng rồi, em bỏ độc cho anh đó, vậy anh đừng có uống.
Nhưng ngay lập tức Cảnh Vân Trình đã đi đến phía trước của cô, giành lấy ly
nước cam trên tay của bạn gái rồi uống một hớp, tiếp đó thì lại ngậm
trong miệng thêm một ít, rồi trực tiếp hôn lên môi của cô. Đem toàn bộ
nước cam trong miệng truyền qua cho cô, sau đó còn vô sỉ nói:
- Như vậy thì mới gọi là sống chết có nhau.
- Cảnh Vân Trình, không ngờ anh lại muốn em chết như vậy!
- Không, là chết cùng nhau đấy.
Thượng Quan Diệp An cũng bó tay với tên đàn ông này, rõ ràng là rất trưởng
thành, nhưng tại sao biểu hiện hiện tại của anh lại chẳng khác gì một
đứa trẻ cả.
Ngay lập tức thì Cảnh Vân Trình lại ngồi bệch xuống
sàn nhà, hành động của anh làm cho cô có chút giật mình, anh liền bắt
đầu mè nheo, nói:
- Quần quật từ sáng đến giờ, chân tay của anh đã mỏi nhừ rồi.
- Vậy anh muốn gì đây?
Ngay lúc này thì Cảnh Vân Trình liền duỗi thẳng tay và chân ra trước, nói:
- Giúp anh xoa bóp một chút đi.
Mặc dù không nguyện ý lắm, nhưng Thượng Quan Diệp An phải thở dài rồi ngồi
xổm xuống giúp anh đấm bóp vài cái. Nhưng khi cô vừa ngồi xuống thì Cảnh Vân Trình đã hôn ngay lên má của cô, nói: