Bắt đầu từ tối hôm qua thì mối quan hệ của họ cũng được xem là được tiến triển thêm một bước lớn.
Ngay buổi sáng ngày hôm sau thì Thượng Quan Diệp An đã đưa cho anh một tờ
giấy với ba việc cần làm trong tuần này. Cảnh Vân Trình nhận lấy tờ giấy xem xét thì cũng có chút bất ngờ, nhưng anh vẫn chấp nhận nghe lời của
cô nói. Vì vậy, theo như những gì được viết trên giấy thì sáng nay Cảnh
Vân Trình và Thượng Quan Diệp An sẽ đến tòa án.
Thật ra cô từng
có rất nhiều bạn bè, họ cũng yêu nhau rồi tiến đến kết hôn, nhưng hôn
nhân của họ cũng chẳng kéo dài quá lâu, yêu thương nhau đến mức chết đi
sống lại thì sao chứ? Nó chẳng bao giờ qua được cái gọi là “thời gian”.
Và họ luôn có nhiều lý do để ly hôn, nên Thượng Quan Diệp An muốn trước
khi tiến đến hôn nhân thì cô và người bạn đời của mình sẽ đến tòa án,
dành một buổi sáng để nhìn họ.
Đi đến tòa án, Thượng Quan Diệp An và Cảnh Vân Trình đã lựa chọn hàng ghế sau cùng để ngồi lại tự suy
ngẫm. Cả buổi sáng của họ thì có đã có năm cặp đôi muốn ly hôn.
[…]
Cặp đôi thứ nhất thì là vì chồng ngoại tình, người đàn ông trong gia đình
đã chán ngấy khi suốt ngày đối mặt với người vợ lôi thôi, nên anh ta đã
yêu cầy ly hôn khi người vợ tảo tần vẫn luôn cật lực với gia đình.
Nhìn vào họ, Thượng Quan Diệp An không nói gì cả, vì cô biết trong cuộc sống hôn nhân thì sẽ có người này người kia, tuy nhiên thì Cảnh Vân Trình
lại nắm chặt lấy tay của cô, sau đó thì nói nhỏ vào tai của cô.
- Ngoại trừ em ra thì anh chẳng thấy ai xinh đẹp cả.
Nghe vậy thì Thượng Quan Diệp An cũng chỉ mỉm cười mà không đáp, có lẽ cô không dám nói trước điều gì.
[…]
Đến cặp đôi thứ hai, họ là một đôi yêu nhau thắm thiết từ những năm trung
học, yêu ngay gần một thập kỷ, kết hôn cũng đã sắp ba năm, nhưng cuối
cùng thì họ cũng chẳng đến được bến bờ hạnh phúc. Lý do là vì người vợ
không thể sinh con, mà người chồng lại là con trai trưởng, cháu đích
tôn, nên gia đình chồng đã gây áp lực lớn đối với chị ấy, khiến chị ấy
không thể chịu nổi nữa và quyết định ly hôn.
Trong một cuộc hôn nhân thì con cái có lẽ là mối liên kết vô hình nhưng lại vô cùng cần thiết!
Mặc dù Cảnh Vân Trình cũng là kẻ rất thích con nít, nhưng anh luôn tôn
trọng quyết định của đối phương, dù sao thì việc sinh nở cũng không phải chuyện dễ dàng, nên anh không muốn ép buộc cô. Nếu như cô muốn sinh thì họ sẽ sinh, còn nếu như cô không muốn thì thôi, dù sao thì anh cũng
không phải trưởng tử, mà Cảnh gia cũng đã có cháu đích tôn rồi, nên anh
hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng nào cả, cho nên vợ của anh cũng như
vậy.
[…]
Trong số năm cặp vợ chồng đến ly hôn thì có một
cặp đôi là cô chú lớn tuổi, họ đã sống với nhau nửa đời người, cũng đã
có bốn người con chung. Tuy nhiên thì chú ấy lại là một kẻ vũ phu, tệ
bạc, lại còn rượu chè be bét, bác ấy đã chịu rất nhiều điều sỉ vả, đánh
đập mà lăng nhục từ chính người đầu ấp tay gối với mình suốt bao nhiêu
năm qua… Vì con, vì đạo làm vợ, làm dâu, làm mẹ nên bác ấy đã không ly
hôn.
Mãi cho đến khi những đứa con của bác ấy lớn lên, họ cũng
nhận thức được việc mà cha mình đã gây ra với mẹ mình, nên cả bốn người
con đều đồng ý để mẹ ly hôn. Sống trong địa ngục trần gian hơn ba thập
kỷ, cuối cùng thì bác ấy cũng đã được tự do rồi, nụ cười trên gương mặt
của bác ấy rất nhẹ nhõm.
Yêu rồi kết hôn, nhưng sau đó lại phát
hiện người bạn đời của mình lại không giống họ trước khi kết hôn. Đây
được gọi là vỡ mộng trong hôn nhân!
[…]
Cặp đôi thứ tư ly hôn là vì không còn tình cảm nữa.
Nhìn vào hai bạn ấy thì có lẽ vẫn còn khá trẻ, tuổi trẻ bồng bột nên đã lỡ
mang thai và tiến đến hôn nhân trong giai đoạn cả hai đều chưa đủ trưởng thành và chín chắc.
Bạn nam kia thì tố giác bạn nữ làm quá lên,
cậu ta cũng chỉ là hay đi chơi đêm nhiều một chút, ăn nhậu với bạn bè
nhiều một chút, về trễ một chút, nhưng cũng không hề có ý định ngoại
tình hay ăn bánh trả tiền.
Nhưng nam nhân đâu biết rằng, thứ giết chết tình cảm đâu phải chỉ là những việc nhỏ nhặt đó kia chứ! Và thứ
bạn nữ cần là sự quan tâm từ chồng mình, sự chia sẻ của cậu ấy… Nhưng
rồi thứ bạn nữ nhận lại là gì? Là hai từ “làm quá” của chồng mình.
[…]
Cặp đôi cuối cùng có lẽ là cặp đôi bình yên, ít tranh cãi nhất. Có lẽ bao
nhiêu thất vọng đều đã gôm đủ rồi, nên họ chỉ lặng lẳng nhìn nhau, rồi
chấp nhận ly hôn.
Trước khi rời khỏi tòa án thì hai người họ còn
ôm nhau, chụp hình cùng cậu con trai, rồi mới chia tay nhau. Đứa bé là
do cha nuôi dưỡng và mẹ sẽ được gặp bé khi mẹ muốn gặp.
[…]
Trong hôn nhân, đâu phải chỉ có cãi cọ rồi mới ly hôn, trong những chuyện nhỏ nhặt, từng ngày góp nhặt một chút thất vọng thì đến một lúc nào đó… Tức nước vỡ bờ thì giọt nước sẽ tràn ly, đến lúc đó thì muốn cứu vãn cũng
chẳng còn cách nào cứu vãn được.
Rời khỏi tòa án, năm ngón tay
của Thượng Quan Diệp An vẫn còn đan chặt trong tay của Cảnh Vân Trình,
anh bất chợt lại dừng lại, nhìn cô, nói:
- Anh không biết tương lai chúng ta thế nào. Nhưng anh sẽ tôn trọng quyết định của em.
- Cảnh Vân Trình, liệu chúng ta sẽ như họ chứ?
- Ý em là ai?
- Cặp đôi cuối cùng, em thấy trong mắt của họ vẫn còn tình cảm dành cho
nhau, nhưng họ vẫn lựa chọn ly hôn… Liệu chúng ta sẽ như họ chứ?
Anh liền lắc đầu, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói: