Cuối cùng thì Thượng Quan Diệp An cũng đã kết thúc những ngày tháng ở
Ung Thành, nhưng ngay sau khi rời khỏi Ung Thành thì cô đã ngay lập tức
đến Tuệ Thành để tiếp tục công việc của mình.
Ngày hôm đó, sau
khi Cảnh Vân Trình tiễn Thượng Quan Diệp An xong thì hai người họ cũng
không trao đổi thêm vài thủ tục giữa hai người. Và như thông lệ hằng
ngày thì mỗi buổi sáng, trước khi Cảnh Vân Trình đi làm thì anh sẽ nhắn
tin cho cô, như vậy thì cho dù cha mẹ có phát hiện thì cũng sẽ không
nghĩ ngợi nhiều.
[ Vân Trình ]: Chào buổi sáng, bạn gái của tôi.
Ở bên kia thì Thượng Quan Diệp An cũng đã dậy từ sớm, hiện tại cô đang
tập yoga nên cũng không mảy may quan tâm đến. Nhưng một lúc sau, Cảnh
Vân Trình ở bên này đã không chờ được mà tiếp tục nhắn.
[ Vân Trình ]: Vẫn còn chưa dậy sao?
[ Vân Trình ]: Thôi nào, dậy thôi.
Tiếng tin nhắn đã làm cho cô cảm thấy rất bực dọc, cô chẳng thể hiểu nổi
nhưng người yêu nhau cả ngày nói cái gì với nhau mà nhắn tin suốt, lâu
lâu còn cười khúc khích trông vô cùng đần độn. Còn cô chỉ là mối quan hệ hợp đồng thôi mà cô đã thấy phiền muốn chết rồi. Thượng Quan Diệp An
hít một hơi thật sâu, sau đó liền cầm điện thoại lên, hồi đáp lại tin
nhắn.
[ Diệp An ]: Đã dậy rồi, anh đừng phiền tôi nữa có được không? Không có gì làm à!
Nhận được tin nhắn thì Cảnh Vân Trình cũng chỉ mỉm cười, anh lập tức soạn
một tin nhắn, nhưng tin còn chưa kịp gửi đi thì ở bên ngoài đã vang lên
gõ cửa.
Theo nguyên tắc thì Cảnh Vân Trình liền đặt điện thoại xuống, sau đó nhìn ra ngoài cửa, nói:
- Vào đi.
Đẩy cửa đi vào là vóc dáng thanh thoát của Quản Ngọc Tú, cô ấy đang được
nghỉ đông nên cũng tranh thủ quay về Ung Thành để thăm gia đình, nhìn
thấy Cảnh Vân Trình vẫn còn khỏe mạnh thì cô ấy cũng thấy hài lòng. Chỉ
vừa mới đi vào mà Quản Ngọc Tú đã không ngừng cảm thán, nói:
- Chủ tịch Cảnh đúng là bận trăm công nghìn việc nhỉ?
Cảnh Vân Trình nhìn thấy người đi vào là Quản Ngọc Tú thì cũng chỉ mỉm cười, sau đó anh liền cầm điện thoại lên vào gửi đoạn tin nhắn kia cho Thượng Quan Diệp An, nội dung đại khái là nhắc nhở cô nên ăn uống đầy đủ, chỉ
khi như vậy thì mới có đủ sức khỏe để tiếp tục công việc của bản thân.
Ngồi ở trên sofa, Quản Ngọc Tú nhìn anh, nói:
- Cảnh Vân Trình, cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả nhỉ?
- Bác sĩ đại tài của tôi ơi, cậu còn muốn gì nữa đây? Không sợ bạn trai cậu sẽ ghen tuông à?
Quản Ngọc Tú cũng chỉ nhún vai, sau đó thì đi đến bàn làm việc của anh, đặt thiệp mời màu đỏ chói lên bàn, nói:
- Ngại quá, hôn phu của tớ biết rõ hôm nay tớ đến đây làm gì, nên chẳng có gì phải ghen tuông cả.
Cầm thấy thiếp mời trên tay, Cảnh Vân Trình có liền mỉm cười, xem ra tốc độ của Từ Kính Dâng cũng không phải chậm nhỉ. Chỉ mới ba năm mà đã có thể
chinh phục được trái tim của bác sĩ đại tài Quản Ngọc Tú rồi.
Không sai đâu, ngay khi Quản Ngọc Tú rời khỏi Ung Thành để ra nước ngoài tu
nghiệp thì bác sĩ Từ Kính Dâng cũng nhanh chóng thu dọn quần áo rồi đi
cùng người ta. Năm đầu tiên ở nước ngoài thì hai người họ vẫn giữ mối
quan hệ bạn bè, nhưng đến năm thứ hai thì Từ Kính Dâng đã tỏ tình với
Quản Ngọc Tú trong một trường hợp khá đặc biệt.
Đó là ngày tròn
một năm cô rời khỏi quê hương để đến một đất nước xa lạ để tu nghiệp.
Nhưng Quản Ngọc Tú lúc bấy giờ vẫn chưa thể nào quên được hình bóng của
Cảnh Vân Trình, nên cô ấy đã từ chối.
Một lần, hai lần,
năm lần rồi mười lần. Từ Kính Dâng đã bị Quản Ngọc Tú từ chối lời tỏ
tình rất nhiều lần sau đó, nhưng cậu ta vẫn không bỏ cuộc, ngày ngày ở
bên cạnh, chăm sóc khi cô đau ốm, ở bên cạnh khi cô nhớ nhà, dần dần thì Quản Ngọc Tú cũng đã chấp nhận mở lòng với cậu ta.
Hiện tại, hai người họ đang chuẩn bị cho việc đính hôn, đợi khi Quản Ngọc Tú hoàn
thành xong khóa học Thạc sĩ thì sẽ chính thức kết hôn.
- Còn cậu thì sao? Tớ nghe Quân Quân nói là cậu đang có ý muốn kết hôn với tiểu thư Thượng Quan gia sao?
- Tin tức của cậu cũng nhanh đấy.
- Ngoại trừ cái tên phụ tình là cậu thì mối quan hệ của tớ với Cảnh gia hơi bị thân thiết đấy nhá.
Cảnh Vân Trình biết rõ hiện tại cô ấy đối với anh chỉ là bạn thôi, cho dù có nhắc lại chuyện cũ hay không thì bây giờ Quản Ngọc Tú cũng sắp là vợ
người ta rồi.
- Phải rồi Cảnh Vân Trình, cậu có nghe nói về một cô gái kỳ lạ nào đó chưa?
- Kỳ lạ?
- Cậu chưa nghe sao?
Cảnh Vân Trình cũng thật thà lắc đầu.
Ngay sau đó Quản Ngọc Tú đã đưa điện thoại cho anh xem, bên trên là một tin
tức về một cô gái họ Ngọc ở Yên Thành. Trước kia cô ấy là hôn thê của
Hoành tổng, nhưng do một vụ tai nạn đắm tàu nên cô ấy đã rơi vào trạng
thái hôn mê sâu.
Sau hơn một năm điều trị trong vô vọng, vốn Ngọc gia đã định từ bỏ và để cô ấy ra đi trong thanh thản, nhưng phép màu đã xảy ra. Vào một ngày trời mưa lớn, sấm chớp đùng đùng, bầu trời chỉ còn lại một màn trắng xóa vì mưa, thì đột nhiên cô gái học Ngọc đó đột ngột tỉnh dậy.
Nhưng khi hỏi ra thì cô ấy vẫn luôn chối rằng mình không phải học Ngọc, mà là họ Hàng!
Sau đó, cô ấy cùng với vị hôn phu Hoành Tuân đã đến Italy để tìm kiếm cái
gọi là "nhà" nhưng lúc đó thì gia chủ Hàng gia đang có chút chuyện buồn
nên đã không tiếp được. Ngay khi chuyện kì quái đó xảy ra thì Ngọc gia
và Hoành tổng đã nhanh chóng đưa cô ấy đi khám bệnh, nhưng mọi thứ hiện
thị đều bình thường.
Nghe Quản Ngọc Tú kể lại thì Cảnh Vân Trình
cũng chỉ nhíu mày, chẳng lẽ những gì Thượng Quan Diệp An nói là sự thật? Trên đời này thật sự là có chuyện nhập hồn hoàn sinh?
- Cậu đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì. Vậy hiện tại cô ấy thế nào rồi?
- Nghe bảo là sắp kết hôn rồi. Vị hôn phu Hoành tổng rất yêu cô ấy, nên
cho dù cô ấy không nhớ anh ta thì anh ta vẫn chấp nhận, anh ta hứa là sẽ chờ.
Cảnh Vân Trình nghe như vậy thì cũng chỉ gật gù, nếu thật
sự vị Ngọc tiểu thư đó là Hàng Nhan Đình, thì anh cũng yên tâm rồi. Ít
nhất thì người cô ấy sắp cưới là một người yêu cô ấy hết lòng.
- Ấy chết, quên mất! Đi thôi.
- Đi đâu?
- Quân Quân nói đang chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ ở Dinh Trạch để chào đón
tớ quay về. Nên tớ mới đích thân đến đây để gọi cậu mà! Đi nhanh lên,
bụng tớ đói rã rời rồi!