Hắn không ngờ cô lại đáp hắn bằng một câu như vậy, tuy nhiên đứng trước
một người phụ nữ tay yếu chân mềm như cô, hắn không sợ không làm gì
được.
“Thiếu phu nhân, tôi biết cô đang nghĩ gì về tôi, tôi đã
theo thiếu gia lâu như vậy, đối với cậu ấy chỉ có trung thành, cô không
cần sợ tôi sẽ làm chuyện bất lợi cho cậu ấy.”
“Nếu vậy, sao lại giấu anh ta về con người của anh?”
“Đây không phải là chuyện mà thiếu phu nhân cô nên hỏi, bây giờ thiếu gia
đang ở bên ngoài, cô tranh thủ đi nói chuyện với cậu ấy đi!”
“Ngày mai được không? Tôi thấy ngày mai cũng không có muộn, dù gì tôi cũng
cần chuẩn bị tâm lý để đối mặt với anh ta, hơn nữa hồi trưa anh nói để
mai cũng không thành vấn đề mà.”
“Tôi đổi ý rồi, đêm dài lắm
mộng, tôi muốn cô đi ngay bây giờ, kêu cô đi nói chuyện chứ đâu phải kêu cô đi nộp mạng, cần cái gì mà chuẩn bị tâm lý?”
Thiến Vy thở dài một tiếng ngán ngẩm. “Thôi được! Bây giờ tôi sẽ đi!” Cô miễn cưỡng cất
bước đi qua người hắn, Phương Tử Cầm nào muốn làm khó cô, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ muốn biết kết quả sớm hơn mà thôi, nhưng linh
cảm lại mách bảo hắn, sắp có chuyện không lành xảy ra.
Ngoài
vườn, cỏ cây hoa lá lặng im như đã chìm vào giấc ngủ, bóng tối mờ mịt
bao trùm khắp nơi, không trung xuất hiện những đóm nhỏ lung linh màu
vàng phát ra ánh sáng không ngừng di chuyển, trên những cành cây cao và
trong các bụi hoa, đều lắp lánh ánh vàng của đom đóm.
Cô nhìn
thấy hình ảnh Dịch Thừa Phong đang ngồi trên chiếc xích đu màu trắng,
ánh mắt cao lãnh nhìn về phía đang tỏa ra hào quang trên bầu trời đêm xa thăm thẳm. Càng vào khuya ánh sáng của trăng càng trở nên rực rỡ, khoác lên mình vẻ đẹp dịu dàng làm cho hàng triệu vì sao xung quanh đua nhau
phát sáng, tô đẹp lấp lánh cả một vùng trời.
Thiến Vy hít sâu một hơi, dẹp bỏ mọi căng thẳng, bước gần đế chỗ anh, gió lồng lộng thổi
lên, anh chợt nhìn thấy một chiếc bóng màu đen nhỏ nhắn, từ xa lủi thủi
chạm đến chân ghế, anh dọc theo chiếc bóng nhìn lên, người phụ nữ mà anh ghét nhất bây giờ đang đứng trước mặt anh, thân hình cô gầy ốm, ngũ
quan hoài hòa, tô lên vẻ đẹp mộc mạc, đơn giản hiếm có.
Nhưng
trong mắt của Dịch Thừa Phong vẻ đẹp bình dị đó chỉ là giả tạo, trước
kia thấy cô ngây thơ thuần khiết, anh đã có cảm tình rất tốt, kết quả cô vụn trộm có thai ở bên ngoài, anh không thể nào chấp nhận được, trong
người lại đang bực bội, nhìn thấy cô không khác nào nhìn thấy một bãi
rác hôi thối, chỉ thêm chán ghét.
“Dẹp ngay cái bản mặt này của cô cho tôi, cô làm như vậy là đang muốn trù ẻo cái nhà này sao?”
Cô vốn không muốn nói chuyện với anh, cứ nhìn thấy cái thái độ này của anh là cô lại nản, nhưng đã hứa giúp Phương Tử Cầm rồi, đành liều mạng mặc
kệ anh có giở tính khí bổn thiếu gia với cô.
“Có phải anh đang cạnh tranh với Lưu Minh Lãng để lấy lại vị trí tổng giám đốc không?”
“Thì sao?” Dịch Thừa Phong lười truy vấn.
“Lần trước tôi gặp anh ta trong nhà hàng, lúc đó anh ta có ngỏ lời mời tôi hợp tác với anh ta!”
“Vậy thì liên quan gì tới tôi? Cô nói với tôi chuyện này, chẳng lẽ là muốn giúp cho anh ta đối đầu với tôi sao?”
“Không phải! Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn giúp anh!”
“Cô mới nói gì?” Dịch Thừa Phong vừa rồi có vẻ không tập trung, nghe câu
cuối thấy mơ mơ hồ hồ, nên bèn hỏi một câu xác định lại.
“Tôi nói, nếu như chiếc ghế tổng giám đốc đó quan trọng với anh như vậy, tôi sẽ làm người mẫu cho anh, giúp anh lấy lại!”
Dịch Thừa Phong sau câu nói đó liền đứng lên, đi một vòng quanh người cô,
liếc ngang liếc dọc, ánh mắt nhìn đâu cũng thấy khinh bỉ, rồi ghé ngay
mặt cô phun ra một tia nước bọt. Mặt của Thiến Vy bị nước bọt trơn bóng
nhầy nhụa của anh văng vào ướt nhẹp vẫn rất bình thản. Anh ta đang sỉ
nhục cô ư?
Anh khoanh tay lại, cười mỉa mai. “Thật ngại quá! Tại
tôi nhìn cái bản mặt của cô đây dính cái gì đó thối nát như một bãi rác, nên nhổ nước bọt vào giúp cô rửa sạch ấy mà!”
Thiến Vy nghe xong bỗng khẽ cười, nói: “Vậy sao, nhưng cái mặt này của tôi vốn rất bẩn,
tôi dùng nước rửa bao nhiêu lần cũng không sạch, e rằng đã làm lãng phí
nước bọt tinh khiết của anh rồi.”
“Cũng phải, cái bản mặt dơ bẩn
này của cô đã sớm không còn loại nước nào có thể rửa sạch được, mà có
rửa sạch đi chăng nữa cũng không thể giấu đi bộ mặt thật đê tiện bên
trong, tôi nói có đúng không, đồ đàn bà dâ.m đã.ng?”
“Dịch Thừa Phong! Anh có cần phải quá đáng như vậy không? Tôi…”
Bốp!!
Cô còn chưa nói hết, anh đã đánh thẳng một cái vào mặt cô, cú này có vẻ
nương tay, xét kỹ cũng chỉ có 5, 6 phần lực, nếu mà đánh thẳng thì mặt
của cô đã sưng lên luôn rồi.