Nói xong một câu như vậy dục vọng trong người anh cũng bắt đầu dâng lên, tầm mắt rơi vào khe ngực trong chiếc cổ áo dài hình chữ V, rồi thản
nhiên đưa tay ra sau lưng Khả Doanh mò tìm khóa áo kéo xuống.
“Cậu chủ!” Khả Doanh bất ngờ sửng sốt, nhưng không dám ngăn cản anh.
Reng! Reng!..
Tiếng chuông điện thoại của Dịch Thừa Phong reo lên, vô tình phá hỏng chuyện
tốt của anh, bên trong thập phần bực bội nhưng nén lại không muốn tức
giận, anh lấy ra xem danh bạ trước mắt là Phương Tử Cầm, đột nhiên lại
gọi cho anh chẳng lẽ đã tìm được người mẫu rồi?
“Tôi nghe đây!
cậu lại có chuyện gì?” Dịch Thừa Phong không hề e dè có sự hiện diện của Khả Doanh mà tự nhiên nói, còn cô tranh thủ kéo lại khóa áo.
“Thiếu gia có chuyện lớn rồi!”
Nghe tới cái câu này anh chỉ ngán ngẩm. “Lại là chuyện lớn gì nữa, trời vẫn chưa có sập đâu!”
“Trời thì chưa sập, nhưng chuyện thì còn lớn hơn trời sập nữa đó, cậu có gặp
thiếu phu nhân không? Nhã Hân gọi cho tôi nói khi hai người họ đi chơi ở khu vui chơi Tân Dương thì lạc mất nhau, thiếu phu nhân mất tích rồi.”
Dịch Thừa Phong sắc mặt vẫn không thay đổi, mất tích? chẳng lẽ là bị Lăng Thiên Trì bắt?
Anh một tay nghe điện thoại một tay cầm đũa gấp miếng cà tím đúc cho Khả
Doanh ăn, rất thản nhiên nói: “Chuyện này ba tôi đã biết chưa?”
“Trời ơi, tôi biết tính khí của lão gia cho nên tôi vẫn chưa nói gì.”
“Được rồi, cậu không cần lo, tôi biết cô ta đang ở đâu.”
“Cậu biết? Vậy thiếu phu nhân đang ở đâu vậy?”
“Bớt hỏi nhiều đi, lo tìm kiếm người mẫu cho tôi!” Nói xong liền tắc máy vứt sang một bên, đúng là thứ đàn bà phiền phức!
Khả Doanh với khoảng cách gần như vậy cô cũng có thể nghe rõ được âm thanh ở trong điện thoại nói gì, có chút tò mò nhút nhát cất ra một câu.
“Cậu chủ có vợ rồi sao?”
Dịch Thừa Phong khẽ vuốt ve mái tóc của Khả Doanh, nói: “Anh không có vợ, vợ của anh đã chết từ lâu rồi.”
Anh nói tới đây, vành mắt không khỏi đỏ lên, mang một chút cay cay ở hai bên khóe mắt, tựa như đang muốn khóc vậy.
Khả Doanh thấy vậy thật áy náy thầm tự trách bản thân ngàn vạn lần nhiều
chuyện, cô vươn tay sờ lên gò má mềm mại của anh dỗ dành nói:
“Cậu chủ đừng khóc, là Khả Doanh không tốt, không nên nhiều chuyện.”
Anh nắm lấy tay của Khả Doanh, cố gắng gượng cười. “Ngốc quá! không phải lỗi của của em, đừng tự trách mình nữa.”
“Vậy cậu chủ đừng khóc nữa được không?”
“Sao vậy? Khả Doanh sợ anh khóc à?”
Cô nhóc không trả lời chỉ vùi đầu vào ngực anh che đậy xấu hổ, anh lại
thấy cảm giác này rất quen thuộc, giống như Tiểu Ngọc vẫn còn đang ở bên cạnh anh vậy. Không kiềm lòng được mà giống như nhiều năm trước vươn
tay ra xoa đầu cô nhóc.
Từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên Khả
Doanh có một cảm giác hạnh phúc khó nói nên lời như vậy, tiếng nhịp tim
đang đập trong ngực của Dịch Thừa Phong nghe vừa ấm áp lại vừa dịu dàng, cả đời này cô chưa từng thấy một người con trai nào ôn nhu tao nhã như
vậy.
Trong phút chốc tim cô lại trở nên mềm nhũn, chỉ muốn nằm
trong lòng của người đàn ông này cả đời cả kiếp, vĩnh viễn cũng không
muốn rời khỏi sự ấm áp vô hình này.
“Khả Doanh!” Dịch Thừa Phong nhẹ nhàng gọi.
Cô nhóc ngước nhìn lên anh, vừa ngây thơ vừa vô tội. “Cậu chủ anh muốn nói gì?”
Anh nhìn đôi mắt cô nhóc chăm chú, nó tròn xoe và long lanh như một viên
ngọc trai ngũ sắc, cánh môi mỏng có chút ửng hồng làm anh khó lòng kiềm
chế mà hôn vào. Khả Doanh đờ đẫn trợn to mắt, hóa ra ngọt ngào hơn đường mật mà người ta hay nói chính là như vậy.
Cô nhắm mắt lại, đắm
chìm trong nụ hôn đầy dịu dàng của anh, mộng đẹp trước mắt chẳng muốn
thức tỉnh, trong đầu cô nhóc tràn ngập những vầng sáng tinh tú, lấp lánh ảo huyền, cảm giác cả người nhẹ bổng như những cánh hoa bay lượn trong
gió vừa tự do vừa phóng khoáng.
Nụ hôn của cậu chủ ngọt ngào vô
cùng, rồi mang theo một luồng khí ấm lan tỏa khắp cơ thể cô, Khả Doanh
bây giờ ngay cả một chút sức lực cũng không có, lưỡi của anh nhẹ nhàng
lướt qua cánh môi mỏng của cô vừa trơn vừa mềm tức thì cả người cô hoàn
toàn mềm nhũn.
Thời gian như dừng lại, thế giới trong nháy mắt
cũng trở nên thật vắng vẻ, Khả Doanh không ảo tưởng cũng không mơ mộng,
vì cô đủ biết trong trái tim cậu chủ lúc nào cũng có hình bóng về một
người con gái mà anh mãi mãi cũng không bao giờ gặp lại được.
Trong tim anh bây giờ không còn thấy cảm giác lạnh lẽo nữa, bao nhiêu năm giá buốt cay đắng vậy mà lại vì một nụ hôn mà trở nên ấm áp thêm lần nữa.
Đắm chìm hồi lâu Dịch Thừa Phong cũng chịu rời môi cô, anh ôm chặt lấy Khả
Doanh, đối với tiểu nha đầu anh chỉ có một loại tình cảm, trôi nổi bao
nhiêu năm qua cuối cùng cũng gặp được một người hiểu anh, nếu có thể kết tri kỷ thì thật là quá tốt.