Bỗng lúc này ánh mắt của Diệp Ngọc đột nhiên thay đổi, giống như đã nhìn thấy cái gì đó rồi bất ngờ đập nát chiếc bình thủy tinh sau đó giả vờ
trượt chân ngã xuống đất, còn cố tình để cánh tay va phải các mảnh thủy
tinh cho chảy máu.
Thiến Vy hoảng hốt lui về sau mấy bước không
dám đến gần, đang không biết vì sao cô ấy lại làm như vậy thì Dịch Thừa
Phong đã từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn thấy Diệp Ngọc nằm ở trên nền
gạch máu thịt lẫn lộn liền không khỏi chạy nhanh đến đỡ cô ngồi dậy,
nghe cô khóc lóc đau đớn mà lòng anh cũng lo lắng đau xót theo.
"Tiểu Ngọc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại bị thương, mau nói cho tôi nghe."
Người nọ làm bộ đáng thương, yếu đuối tựa vào lòng anh, uất ức nức nở, nói:
"Lúc nãy em có nói chuyện với vợ của anh, em chỉ là muốn làm bạn với cô
ấy thôi, vì ở đây em không có ai để nói chuyện, nhưng mà cô ấy lại nổi
giận sỉ nhục em, nói em là hồ ly tinh cướp anh khỏi cô ấy, còn muốn đuổi em ra khỏi đây, sau đó đẩy em ngã xuống đất, rồi ném luôn chiếc bình
thủy tinh vào người em, em đau lắm, hức hức..."
"Cái gì?" Dịch
Thừa Phong đột nhiên thay đổi sắc mặt, từ từ ngước lên nhìn Thiến Vy như thể muốn ăn tươi nuốt sống, cô sợ hãi nhìn anh lắc đầu liên tục, đến
giọng nói cũng run:
"Tôi không có...không phải tôi..."
Anh đã không muốn đụng đụng tới con đàn bà này nữa rồi, không ngờ cô ta vẫn muốn kiếm chuyện, chắc chắn là lần trước anh hại cô ta cho nên lần này
cô ta mới trút giận lên người Diệp Ngọc để trả thù.
Dịch Thừa
Phong tạm thời buông người nọ ra, anh đứng lên bước dần đến trước mặt
Thiến Vy, không e dè liền vung tay đánh thẳng vào mặt cô một cái bốp,
cái tát lần này không hề nương tay khiến cô choáng váng xoay một vòng
rồi ngã xuống đất.
Một bên mặt đã đỏ lên, cô đưa tay sờ lên vừa
đau vừa rát, còn có chút nóng hừng hực, Thiến Vy không khóc, mà cô cũng
không muốn khóc nhưng lại không hiểu sao nước mắt cứ rơi xuống từng giọt từng giọt không ngừng.
Diệp Ngọc ngồi ở phía sau cũng khiếp sợ đến mức phải hít một hơi khí lạnh.
Đánh xong cái tát này cả bàn tay anh cũng đau, nén tức giận lại rồi nhìn cô bằng cặp mắt sắp giết người.
"Họ Lâm kia! Hôm nay cô ăn gan
trời rồi phải không? Tới nữ nhân của tôi mà cô cũng dám đụng, cô lấy tư
cách gì mắng cô ấy là hồ ly tinh? Lấy tư cách gì sỉ nhục cô ấy? Lấy tư
cách gì mà đuổi cô ấy ra khỏi đây? Cô thật sự tưởng mình là nữ chủ nhân
của ngôi nhà này nên muốn làm gì thì làm à? Diệp Ngọc chỉ muốn trò
chuyện làm bạn với cô vậy mà cô lại đối xử như vậy với cô ấy, tại sao
trên đời này lại có loại đàn bà xấu xa độc ác rắn rết như cô chứ? Lâm
Thiến Vy, tôi nguyền rủa cô nhất định sẽ chết không được tử tế!"
Mắng xong anh quay lại bế Diệp Ngọc đi lên lầu, thật ra lúc nãy cô ấy không
phải cố ý muốn làm như vậy với cô, chỉ là cô ấy bị Lăng Thiên Trì bắt ép nên mới làm như vậy. Mà nghĩ lại cô cũng thật yếu đuối, bị hiểu lầm chỉ im lặng ngồi khóc chứ không biện hộ.
Mà anh cũng quá dễ tin, chỉ nghe lời từ một phía rồi ra tay đánh cô, cũng không thèm kiểm tra
camera xem sự thật ra sao, một mực tin lời của cô mà oan uổng Thiến Vy
một cái tát, đây chính là những gì mà Lăng Thiên Trì muốn nhìn thấy ư?
Thiến Vy vẫn ngồi một chỗ, cô khóc không thành tiếng, nước mắt hóa thành hai
hàng lệ quang chảy dài trên đôi má, rơi xuống đất từng giọt như viên
trân châu trong suốt rồi vỡ tan ra.
Tôi nguyền rủa cô nhất định sẽ chết không được tử tế.
Câu nói cuối cùng lúc nãy của Dịch Thừa Phong cứ mãi lập đi lập lại trong
đầu cô, vì sao câu nói đó lại có sức ảnh hưởng lớn đến trái tim cô như
vậy? Chết không được tử tế là sẽ chết như thế nào đây?
Thiến Vy
áp bàn tay vào lòng ngực, lắng nghe và cảm nhận âm thanh thình thịch của chính trái tim mình, nó vẫn đập rất điều đặn, nhưng tại sao cô cứ cảm
thấy thật khó thở, giống như bây giờ đang có một ngọn lửa đốt cháy bên
trong lòng ngực cô, tàn nhẫn mà đốt, tàn nhẫn mà thiêu, thứ cuối cùng
còn lại chỉ là đống tro tàn.
Cảm giác này cô không thể nói rõ
được cũng không thể diễn tả được, trái tim thì quặng lại thành một khối, thống khổ đến không thể nói thành lời, nỗi đau vô hình này thật đáng
sợ, nó còn đau hơn gấp ngàn vạn lần những nổi đau thể xác thông thường,
không có cảm giác đau, nhưng lại giày vò đến xé nát tâm can.
Đau
đớn như thế này cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi, nhưng không
chịu nổi thì có thể làm được gì, mọi chuyện đều là do cô tự mình chuốc
lấy hết cả mà, cô có tư cách gì ngồi đây than trời trách đất, càng không có tư cách để kể khổ, hai chữ quả báo cô cũng đã sớm đón nhận rồi, còn
gì muốn đày đọa cô nữa thì cứ tới hết đi.