Và cuối cùng, Dịch Thừa Phong đưa Thiến Vy đến Lâu Đài Tử Tinh sau đó
biến mất? Khi hắn theo lời hẹn trong tin nhắn đến đó chỉ còn 5 phút nữa
là đúng 8 giờ, lúc thuốc phát tác cũng vừa đúng 8 giờ, sao mọi chuyện cứ như là được sắp đặt sẵn vậy?
Khoan đã!
Trong tin nhắn
Thiến Vy hẹn hắn đúng 8 giờ gặp mặt ở Lâu Đài Tử Tinh, còn nói là sẽ đến trước đợi. Lúc đó hắn còn không hiểu vì sao Thiến Vy lại hẹn hắn đến
một nơi như vậy nhưng bây giờ thì hiểu rồi.
Nếu cô đã nói cô không hề nhắn tin hẹn hắn đến Lâu Đài Tử Tinh thì chỉ có duy nhất một kết luận.
Đó là tối hôm qua Dịch Thừa Phong hack vào điện thoại của Thiến Vy lấy tài khoản của cô nhắn tin với hắn, đến sáng hôm sau lén lút bỏ thuốc vào
sữa rồi mang lên cho cô uống, tiếp sau đó thì đưa cô đến Lâu Đài, đi đến địa điểm xích đu như đã hẹn trong tin nhắn rồi bỏ cô ở lại đó đợi hắn
tới, đúng 8 giờ thì thuốc phát tác.
Ngoài giả thuyết đó ra thì
không còn giả thuyết nào hợp lý hơn, sữa là do anh ta mang lên, không
phải do anh ta hạ thuốc thì chẳng lẽ là người hầu, mà nếu là người hầu
hạ thuốc thì được lợi gì? Hơn nữa, với tính cách của Dịch Thừa Phong mà
nói, anh ta dù có rảnh rỗi cũng không rảnh để mang sữa lên cho cô, trừ
phi là có ý đồ.
Thiến Vy không khỏi thấy ớn lạnh khi nhận ra tất cả mọi chuyện, cảm giác gặp
ma rồi mới biết khiến cho cô rất lâu cũng chưa thể hoàn hồn lại được. Vì sao? Dịch Thừa Phong sao anh ta lại có thể đáng sợ như vậy, rốt cuộc là anh ta muốn hủy hoại danh dự của Nghiêm Thần, hay là muốn hủy hoại
thanh danh của cô đây?
Cô nhất thời vẫn không thể tin được đây là sự thật, Dịch Thừa Phong trước kia mà cô quen biết vì sao bây giờ lại
trở nên như vậy? Nghiêm Thần đủ thông minh để có thể hiểu rõ được mục
đích của anh ta là gì, Dịch Thừa Phong làm một được lợi mười, vụ làm ăn
này đối với anh ta mà nói chỉ có lợi chứ không hề có hại, khá lắm!
"Nghiêm Thần!"
"Vy Nhi, tôi biết cô muốn nói cái gì, trắng đen mọi chuyện tôi tự biết sẽ
không đổ oan cho người vô tội, cho nên, cô không cần biện hộ cho anh
ta."
Lời được thốt ra từ miệng Nghiêm Thần hờ hững như băng trôi, lạnh lùng như gió đông, khi nghe vào tai đã biến thành một nỗi lo sợ.
Thiến Vy biết lần này cô đã hại hắn, cô thật sự đã hại hắn.
"Không! Nghiêm Thần, anh hãy nghe tôi nói, tôi không phải muốn biện hộ cho Dịch Thừa Phong, tôi chỉ muốn nói chúng ta hãy mau rời khỏi đây."
"Không kịp nữa rồi, chúng ta không thoát được đâu, nếu Dịch Thừa Phong đã có
âm mưu thì anh ta đã tính toán sẵn tất cả từ trước rồi, trong căn phòng
này đã được lắp camera, dù bây giờ có chạy cũng không thể thoát được."
Thiến Vy bất giác nhìn lại xung quanh, cô không biết camera được gắn ở chỗ
nào, nhưng cô biết lúc mà Dịch Thừa Phong đạt được mục đích thì cũng là
lúc mà cô và Nghiêm Thần rơi vào vạn kiếp bất phục. "Chúng ta sẽ chết
dưới âm mưu của anh ta thật sao?"
"Chết, cô nghĩ quá nghiêm trọng rồi, chúng ta sẽ không chết, tôi chỉ bị anh ta hại cho thân bại danh
liệt, còn cô cùng lắm chỉ bị thiên hạ gán cho cái tội lăng nhăng ngoại
tình, chỉ bị ly hôn rồi đuổi ra khỏi nhà thôi."
Hắn nói đến đây Thiến Vy mới hiểu ra sự việc nghiêm trọng đến mức nào,
nhưng tất cả đã muộn rồi, hai người đều đang nằm trong bẫy của Dịch Thừa Phong, bây giờ có làm gì cũng không còn kịp nữa, hắn thấy cô im lặng
rất lâu không nói thêm gì, bèn hỏi: "Cô sợ à?"
"Không có." Thiến Vy lắc đầu mà lòng đầy hỗn loạn, cô không hề quan tâm bản thân sẽ như
thế nào, chỉ lo cho Nghiêm Thần sẽ bị luyên lụy, nếu không may bị mọi
người hiểu lầm thì hắn chỉ có mất hết tất cả.
Reng!...Reng!...Reng!...
Tình hình này mà lại có người gọi điện đến, đúng là tức chết mà! Nghiêm Thần không vui lấy chiếc điện thoại ra mở máy nghe.
"Tôi nghe đây, có chuyện gì?"
"Sếp đang ở đâu vậy, Lệ gia và Camy tiểu thư đang đợi sếp ở công ty, sếp mau đến đi nếu không tôi e sẽ có chuyện đó!"
Lệ gia đang ở công ty? Nghiêm Thần bỗng có linh cảm sắp xảy ra đại họa,
thầm hồi hộp nhỏ giọng, nói: "Được rồi! Bảo với ông ấy đợi tôi thêm một
chút, tôi đang trên đường đến!"
"Vậy sếp đến nhanh nha! Tôi chống đỡ sắp hết nổi rồi!"
Tút!...
Chỉ là một cuộc gọi vậy mà sắc mặc của Nghiêm Thần lại thay đổi nhanh đến
mức khó coi như vậy? Thiến Vy thầm nghĩ bụng chắc chắn đã có chuyện rồi.
"Là ai gọi cho anh vậy?"
Hắn vội vàng cất điện thoại vào, vì để không làm cô lo lắng nên giả bộ nói: "Công ty có chuyện, bây giờ tôi phải đến đó một chuyến."
"Thật không?"
"Cô yên tâm đi, dù có thế nào tôi cũng sẽ tự giải quyết được, cô đừng quá
lo, bây giờ tôi phải đi rồi, cô cũng mau sớm rời khỏi đây đi, tuyệt đối
không được về Dịch gia, vì những người ở đó bây giờ đang chờ đợi thẩm
vấn cô đó."
Nói xong lời cuối cùng, hắn vội vã xoay người rời đi không hề quay đầu nhìn lại.