Chín năm sau, ngoại ô thành Artemis, phía tây Đế quốc.
Trăng tròn vành vạnh trên bầu trời. Một chiếc xe bò chạy băng băng trên đường đất. Hai bên đường là những cánh đồng lúa mạch đã chín, tuy đã vào đêm, sắc
vàng của chúng bị bóng tối bao trùm nhưng nhờ vào ánh trăng dịu nhẹ,
những bông lúa nặng trĩu vẫn có thể được quan sát thấy.
Không
gian thanh vắng, chỉ có tiếng bánh xe nện lên mặt đường và tiếng côn
trùng xào xạc trong bụi cỏ. Mới vào đêm nhưng nơi này đã không một bóng
người. Màn đêm giống như một con quái vật há to miệng chực chờ con mồi
tiến vào.
Một cơn gió thổi qua. Tuy đã vào hạ nhưng Albert lại
thấy lưng mình lạnh toát. Cậu bất chợt nghĩ đến những lời đồn đại về con đường này. Nghe đâu có vài người đã chết vì bị quỷ tấn công khi đi
ngang qua đây vào buổi tối. Albert rùng mình, cố gắng trấn tĩnh, siết
dây cương trong tay thật chặt, khiến xe tăng tốc độ, xốc nẩy mạnh hơn.
"Này nhóc, chậm... chậm lại một chút!"
Từ dưới đám rơm phủ trên thùng xe, một cánh tay trắng toát vươn ra. Lát
sau một thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày thanh
tú, dáng người thấp bé cũng nhoài người lên.
"Ọe..."
Mặt mũi thiếu niên trắng bệch do say xe. Cậu ta lôi khăn giấy được xếp gọn gàng trong người ra rồi nhẹ nhàng vệ sinh khóe miệng.
Albert hơi áy náy nhưng cậu cần phải về nhà gấp. Trong thư có nói em gái bệnh
nguy kịch, nếu không nhanh sợ là không kịp. Nếu không như vậy cậu cũng
chẳng chọn con đường nguy hiểm như thế này. Vì nó là con đường ngắn nhất nối giữa thành Artemis và làng Quạ.
"Em xin lỗi, nhưng nhà đang có việc gấp, anh ráng nhịn một chút thôi ạ!"
Thiếu niên kia vươn tay, muốn xua tay ý bảo không sao. Nhưng vừa nâng lên,
cảm giác là lạ dưới cuống họng lại xông ra, cậu ta vội vàng bám vào
thành xe, rướn người ra bên ngoài nôn thốc nôn tháo. Xong xuôi thì ngồi
bệch lên sàn thùng xe, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"July ơi là July, dù gì cũng là một trong mười hai Kỵ sĩ Mèo Đen, nhìn bộ
dạng hiện tại của ngươi xem... chậc... chậc..." Giọng nói lười biếng
vang lên ngay bên cạnh.
July cũng chính là thiếu niên nôn mửa thì đã ngồi dựa vào thành xe, liếc nhìn người vừa lên tiếng.
"Dù sao người ta cũng là tiểu thư Hầu tước, không biết mặt mũi ra sao nhưng chắc cũng không đến nỗi ma chê quỷ hờn. Cậu chủ làm gì phải trốn tránh
người ta đến nhường này chứ!"
"Ai nói với ngươi là ta trốn tránh nàng ta?" Giọng cậu chủ mang theo chút hài hước giống như đang hỏi
chuyện ai đó chứ chẳng phải của mình.
"Cần gì ai nói, chẳng phải ngài vừa nghe vị tiểu thư kia sắp đến Đế đô nhập học thì vội rời nhà trốn đi à?" July lầm bầm.
Cậu chủ cười cười: "Cái tốt không học, mấy thứ lung tung thì nắm bắt nhanh
quá nhỉ? Hay ngươi muốn xuống kéo xe chung với mấy con bò?"
Vẫn
là giọng nói mang cười nhưng July lại thấy lưng lạnh toát. Nụ cười kia
giấu giếm dao găm. Tốt hơn hết là không nên nhắc đến chủ đề này trước
mặt cậu chủ nữa. Nhưng cứ thế mà tịt ngòi thì cũng quá mức nhát gan.
Thế là July ho khan hai tiếng, đổi chủ đề.
"Nếu không phải cậu chủ ngài tiêu xài phung phí, chúng ta làm gì tới nỗi phải đi nhờ xe bò thế này."
Cậu chủ thì vẫn rất thảnh thơi ngắm nhìn sao trời. Nhìn dáng vẻ nhàn nhã
như đang nằm trên chiếc giường làm từ gỗ sồi với chăn ấm nệm êm chứ chả
phải xe bò xung quanh toàn rơm với rạ.
"Oán trách đấy à. Hỏi cặp
dao phay bên hông ngươi xem chúng đã làm gỏi bao nhiêu thứ sơn hào hải
vị. Ta thấy ngươi cũng rất vui sướng lúc chạm vào đám nguyên liệu nấu ăn ta mua đấy chứ."
July ngậm miệng, đúng thật là tiền đi đường của bọn họ đều tiêu vào mấy thứ nguyên liệu nấu ăn đắt cắt cổ thật. Và với
một đầu bếp như July thì càng nhìn thấy nhiều nguyên liệu mới lạ, cậu
càng hưng phấn. Cậu chủ thì khỏi nói, cuộc sống giàu sang đã biến ngài
thành một công tử bột chính hiệu, mười ngón tay không dính chút nước. Tổ hợp hai người chẳng có ai biết quán xuyến tiền bạc, kết quả là mới rời
nhà được vài ngày, toàn bộ số tiền đã hết sạch.
July thở dài, bắt đầu quan ngại sâu sắc với cái tiền đồ đen tối đang chờ mình phía trước.
"Xem ra chúng ta sắp phải tiếp đón vài vị khách không mời mà đến rồi." Cái giọng lười biếng của cậu chủ lại vang lên.
"Khách nào?"
Vừa dứt lời thì xe bò đã dừng lại đột ngột. Quán tính khiến cả người cậu ta nhào về phía trước, mặt đâm sầm vào thành xe rồi trượt xuống.
"Xong đời, xong đời, khuôn mặt chim sa cá nhảy, nghiêng thùng đổ nước của
ta... Á... Á... Á..." July vừa bụm mặt vừa gào lên. Không gian tĩnh lặng bị tiếng gào tru tréo của cậu ta làm cho có sinh khí hơn hẳn.
Cậu chủ đã ngồi dậy, lắc đầu ngao ngán: "Hồi nhỏ ta cũng cho ngươi học hành đàng hoàng, làm sao lại trở nên dốt nát thế này. Phải là chim sa cá
lặn, nghiêng nước nghiêng thành mới đúng. Mà cái mặt của ngươi thì chả
xứng với những mỹ từ kia tý nào."
July chỉ biết gãi tai cười trừ.
Albert đã nhanh lẹ lộn một vòng, rúc vào phía sau hai người, bả vai thì run
lên bần bật. Lúc này July mới kịp quan sát cái vị "khách" kia.
Má ơi! khách đâu mà khách, rõ ràng là một đám rậm rạp quỷ châu chấu. Tuy
có hình dạng như châu chấu nhưng lại thèm khát máu thịt con người. Rơi
vào tay bọn chúng thì xác định chỉ còn mỗi bộ xương.
"Cậu chủ
đừng lo. Tôi nhất định sẽ bảo vệ ngài an toàn." July đã rút đôi dao phay bên hông ra, nắm chặt trong tay, hai mắt khóa chặt đám quỷ trước mặt.
"Anh có thể đánh bại bọn chúng ạ?" Hai mắt Albert lóe lên tia sáng hy vọng.
"Không!"
Nói xong xoay lưng bỏ chạy.
Albert: "..."
Cậu chủ thì trông vẫn rất bình tĩnh, đang dùng hai tay phủi đám rơm dính
trên áo. Hai mắt Albert lại tràn ngập hy vọng. Dù sao hai người này
trông rất thần bí, biết đâu có khả năng đặc biệt nào đó thì sao?
"Ngài có cách ạ?"
Cậu chủ cười cười rất tự tin rồi gật đầu.
"Chạy!"
Nói xong cũng vắt chân lên cổ mà tẩu thoát.
Albert: "..."
Thấy đám quỷ sắp sửa tiến gần, Albert do dự mãi. Hai con bò kéo xe không
phải của cậu, là hàng mượn của ông chủ quán ăn trong thành. Ông ấy đã
tốt bụng cho mượn để cậu về nhà nhanh hơn. Để chúng lại thì chẳng khác
nào dâng tận mồm cho lũ quỷ, nhưng sẽ kéo dài được chút ít thời gian.
Cuối cùng nỗi sợ hãi cái chết chiến thắng.
Mạng sống cũng không còn thì làm được gì nữa. Nghĩ như thế, Albert cũng quyết đoán nhảy khỏi xe, đuổi theo hai người kia.
Trên đường đất giữa những cánh đồng lúa mạch, ba bóng người lao nhanh vun
vút, phía sau là hằng hà sa số những con quỷ châu chấu. Những tiếng "rè
rè" phát ra từ cặp răng nhọn hoắc lóe sáng dưới ánh trăng của chúng
khiến cả ba sởn gai ốc.
Albert mới có mười tuổi, chạy một đoạn đã thở hồng hộc không ra hơi.
July cũng đã mệt lử, gào lên: "Đá ma pháp! Cậu chủ ơi, mau dùng đá ma pháp hệ hỏa đốt chúng!"
"Ba ngày trước đã dùng toàn bộ để nướng mực."
"Thế còn đá ma pháp hệ phong. Thổi chúng đi cũng được vậy."
"Cũng đã dùng hết để tạo gió cho mát rồi!"
July tuyệt vọng, vấp phải cục đá dưới chân, cả người lảo đảo rồi lộn nhào
một vòng dưới đất. Thấy hai người còn lại sắp vượt qua mình, cậu ta bất
chấp nhào tới ôm lấy hai chân cậu chủ chặt cứng.
"Hu... hu...
hu... Cậu chủ ơi, July chưa muốn chết, thuộc hạ mới có mười bảy tuổi,
còn chưa bao giờ được nắm tay con gái lần nào. Nhưng không sao! tôi nhất định sẽ bảo vệ ngài."
Nói thì nói thế chứ hai tay cậu ta vẫn dính lấy người kia cứng ngắc.
"Bỏ ra!" Cậu chủ ra sức vung vẩy hai chân nhưng chẳng có tác dụng.
"Rè... rè... rè...", âm thanh đòi mạng của lũ quỷ đã gần sát bên tai. July cảm thấy máu trong người mình như đã bị ngưng đọng, tim cũng gia tốc hết
cỡ, tưởng chừng như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu ta nhắm tịt hai mắt lại, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Một giây, hai giây, ba giây.
July từ từ hé mắt, bắt gặp ánh nhìn cười cợt của cậu chủ.
"Ta thấy sau này không nên gọi ngươi là July nữa, nhường cái tên đó lại cho Dec là được rồi."
Không, không, không! July hoảng hồn buông hai tay ra. Cậu tốn năm năm mới leo
lên được vị trí thứ bảy, giờ mà rớt xuống hạng bét thì mặt mũi gác chỗ
nào. Tuy đội Kỵ sĩ Mèo Đen chỉ là tổ hợp mười hai kẻ ăn không ngồi rồi,
suốt ngày theo sau cậu chủ trêu mèo chọc chó nhưng lương thưởng rất là
hậu hĩnh. Cấp bậc càng cao thì chế độ đãi ngộ càng tốt.
July đã
thề sẽ đạp đổ toàn bộ những kẻ cản đường rồi ngồi lên vị trí của
January. Lần này cậu cũng đã phải trải qua một cuộc chiến đẫm máu mới
giành được một vé ra ngoài cùng cậu chủ. Vậy mà thăng cấp chưa thấy
nhưng tương lai khố rách áo ôm thì đã hiện lên trước mặt. Sao mà chịu
được!
Nghĩ như thế, cậu ta lại càng ra sức gào khóc.
"Im miệng! Gào to lên cho lũ quỷ chú ý đúng không. Ngươi muốn ta chết sớm chứ gì?"
Tiếng gào im bặt. Cậu chủ thì lại tập trung nhìn về hướng lũ quỷ. July cũng
nhìn theo. Albert cũng đã mon men trở về, đứng bên cạnh hai người.
Nơi đó, có một người đội mũ beret, không rõ mặt mũi đang xoay chuyển linh
hoạt giữa đàn quỷ. Trên tay cầm một thanh kiếm sáng như gương. Mỗi lần
vung tay, bóng kiếm xoẹt qua là một đám quỷ mất mạng.
"Người đó là ai vậy ạ?" July hỏi.
Cậu chủ lắc đầu. Ban nãy, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cậu cũng
đã chuẩn bị tung đòn tuyệt chiêu thì người kia xuất hiện. Vết kiếm lạnh
lẽo lướt qua, không kịp quan sát tàn ảnh. Cậu chủ cũng rất tò mò vị ân
nhân trước mặt là ai.
Quỷ châu chấu tuy chỉ là một chủng cấp thấp nhưng chúng lại sống theo bầy đàn. Một con thì chẳng đáng bận tâm nhưng một đàn trăm ngàn con thì lại là một câu chuyện khác. Chỉ cần bị hàm
răng sắc bén của chúng cắt đứt da, độc quỷ tràn vào cơ thể, nếu không
được chữa trị kịp thời thì khả năng mất mạng là rất cao. Nơi khỉ ho cò
gáy này chắc tám phần là chẳng có ai đủ khả năng chữa độc quỷ.
Người trước mặt động tác rất linh hoạt, giống như đã quen đối chiến với quỷ. Kiếm ý sắc bén, ắt hẳn là một kiếm sĩ.
Chỉ trong vòng vài phút, nguyên đàn quỷ châu chấu đã bị xử gọn. Cơ thể của
chúng bị kiếm ý cắt đứt, nhanh chóng tan biến, để lại quỷ khí lan tràn
trong không khí như sương mù.
Chờ cho quỷ khí tan hết, hình bóng
của người kia cũng xuất hiện. Giới tính nữ, dáng người thon gầy, chiều
cao tầm July, tay cầm kiếm, đầu đội mũ beret, chầm chậm tiến về phía ba
người.
July vội tiến lên trước một bước, vẻ mặt ân cần.
"Cảm tạ dũng sĩ ra tay cứu giúp. Ân cứu mạng không có gì báo đáp, tạm thời xin hãy chấp nhận lời cảm ơn này trước ạ!"
Người kia xoa nhẹ nơi cổ tay qua lớp vải áo, bước đến trước mặt cậu chủ rồi
ngẩng đầu. Dưới ánh trăng, mái tóc đen ngắn ẩn dưới lớp mũ ánh lên tia
sáng kỳ dị, khuôn mặt thanh tú đáng yêu trái ngược với khí chất thể hiện ra bên ngoài và đôi mắt xám tro lạnh nhạt giống như đã từng quen biết.
Cậu chủ hơi nhíu mày, cậu hình như đã gặp người này ở đâu đó.
"Dũng sĩ" cũng âm thầm đánh giá vị thiếu niên xinh đẹp không giống người
thường trước mặt. Mái tóc bạch kim dài ngang vai, một lọn tóc được buộc
gọn bên thái dương bằng nơ con bướm. Đôi mắt tím rạng rỡ và môi lúc nào
cũng hơi nhếch lên giống như đang cười. Thiếu niên mang đến cảm giác
giống như cậu nhóc trong miền ký ức xa xôi, nơi có ngọn đồi và căn nhà
gỗ.
"Vậy để ta đi theo đi." Dũng sĩ nói.
Hả?
July muốn gào lên một tiếng ông trời bất công. Vì sao toàn bộ con gái khi
nhìn thấy cậu chủ đều mê mệt như vậy? Khuôn mặt quan trọng đến thế à?
Khuôn mặt quan trong đến thế ư?
Miệng Albert thì đã mở to đến mức nhét vừa một quả trứng vịt. Tuy vị thiếu gia kia trông cũng đẹp trai
thật nhưng... nhưng... mới lần đầu gặp mặt đã trực tiếp thế này... không tốt lắm đâu.
Cậu chủ lại bình tĩnh hơn nhiều, giống như đã quen. Nụ cười thoáng hiện bên môi rồi nói:
"Ta rất cảm kích hành động của ngài nhưng ở nhà đã có một vị hôn thê đang
chờ. Tuy nàng xấu xí nhưng ta đã tự hứa với lòng là sẽ đối xử với nàng
thật tốt, e là phải khiến dũng sĩ thất vọng rồi!"
"Ngươi hiểu lầm." Giọng nói không cao cũng không thấp, trầm tĩnh giống như chủ nhân của nó.
Cậu chủ cũng không sốt sắng, chỉ khẽ mỉm cười chờ giải thích.
"Ngươi giao an nguy của bản thân cho ta. Ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn trong suốt quãng đường còn lại."
Lần này thì cậu chủ có hơi kinh ngạc: "Dũng sĩ biết ta sẽ đi đâu sao?"
Người kia lắc đầu: "Ngươi đi đến đâu ta sẽ theo đó."
July: ăn vạ, chắc chắn là ăn vạ.
Albert: Vì tình yêu mà phấn đấu không ngừng. Dũng sĩ cố lên!
"Ta không có tiền."
"Không sao."
Cậu chủ cười thật tươi, lóa mắt đến mức nhật nguyệt ảm đảm.
"Vậy được. Ta tên là Titus Arden, 17 tuổi, không biết tên của dũng sĩ là..."
Lông mi dũng sĩ hơi run rẩy, môi giật giật mấy cái nhưng rồi cũng quy về bình tĩnh.
"Vừa hay, ta chính là vị hôn thê xấu xí của ngươi."
Từng câu từng chữ giống như rít ra từ trong kẽ răng.