Ý Hương ngồi trên máy bay, hướng mắt ra cửa sổ chỉ thấy mỗi hình bóng của Huy Hoàng, nàng đau khổ nhắm chặt mắt, dù cho bị phản bội nhưng cô vẫn
không hối hận vì đã gặp được anh
Đến một lúc nào đó, cô chắc chắn sẽ xóa khỏi hình bóng của anh ra khỏi đầu
mình, thời điểm mà hạt cát trong mắt cô không còn cay nữa.
Thấm thoát cũng tới đất nước Anh, cô sang chảnh kéo chiếc vali đi tới chổ
đón xe, phía trước mặt bu đông kín mít, chẳng biết đang xảy ra chuyện gì
Càng ngày càng thêm náo nhiệt, đến khi xuất hiện cả chục thanh niên trai
tráng mặc đồ đen, tay cầm thêm vài khẩu súng. Ý Hương ngộ ra có chuyện
chẳng lành nên rất giữ khoảng cách, đến khi chúng nổ súng bắn người
trước mặt thì đám du khách chạy tán loạn vào hướng sân bay
Đối diện với cái chết, con người ta luôn cố gắng dành giựt với sự sống, họ
cắm đầu cắm cổ tông vào chổ Ý Hương đang đứng khiến cô ngã lăn ra đất mà sợ hãi, chứng kiến những người vô tội đều bị bắn chết!
Cô cứ nghĩ số phận của mình đều sẽ giống họ, cuộc đời cô không thể chấm
dứt tại nơi này, từ đâu lại xuất hiện thêm một chàng trai kéo cô đứng
vực dậy, nắm tay cô chạy khỏi nơi nguy hiểm.
Thay vì cảm kích thì cô lại rất ngạc nhiên, vì sao người đó lại là anh?
"Em không bị thương ở đâu chứ?" Huy Hoàng đưa tay vuốt mặt Ý Hương một cách lo lắng
"Anh đi theo tôi làm gì?" Nàng cảm động khi suốt chặng đường cô không ở một mình và được anh bảo vệ.
"Em giận dỗi lâu như vậy, anh đương nhiên phải đi tìm em rồi, ai mà biết ở đây đang bạo loạn chứ."
"Sống chết của tôi đều không liên quan tới anh, nếu thấy thổ thẹn thì tự biến khỏi mắt tôi."
"Anh và cô ta không có gì thật mà, em ghen quá nên hồ đồ rồi!"
"Bằng chứng rõ ràng… anh còn nói không phải."
"Em phải tin anh, cô ta bịa chuyện để ly gián chúng ta đấy! Bọn anh là đối
tác được cũng lâu, đêm đó anh đi tiếp rượu với khách hàng thì va phải
một người, đồ anh đều bị bẩn nên mới vào phòng thay đồ, cô ta từ đâu
xuất hiện liền đi tới ôm anh, anh còn chưa hiểu chuyện gì thì em đã
tới."
"Đủ rồi!"
Chuyện anh nói thật sự khó tin, cô nam quả nữ ở chung phòng ôm ôm ấp ấp, anh
thì không mặc áo, cô ta thì ăn mặt phong phanh, chiếc đầm ren dài qua
mông phô bày cơ thể đầy đặn và đôi chân trắng nuột nà, vòng một căng
tròn áp sát lưng người đàn ông cấm dục.
Hỏi thử có đối tác nào giống như các người không, nếu cô không tới… e là bọn họ không chỉ dừng lại ở đó
"Ý Hương!"
"Hôm nay cảm ơn anh đã cứu tôi, ở đây vẫn rất nguy hiểm. Tôi xin phép về khách sạn trước."
Chàng trai nhìn cô bước đi có cảm giác tiếc nuối, dường như bọn họ không còn
khả năng nữa, cô vốn không tin vào những gì anh nói, cô chỉ tin vào
những gì mình thấy.
...****************...
"Dạo này anh thấy em cứ liên tục làm việc, dành một chút thời gian để nghỉ
ngơi đi." Giọng chàng trai trầm ấm khuyên nhủ, thấy cô chịu khổ cực, anh cũng không vui.
"Đêm qua anh về trễ vậy?" Mỹ Thanh ngẩn đầu nhìn Duy hỏi
"Tên nhóc Mục Xuyên lại bày trò rồi, đột nhiên muốn mời anh đi uống rượu với nó. Thật khiến người khác đau đầu mà!"
"Tài nguyên của Kiều Việt Sâm đều bị anh chia ba sẻ bảy, những người quyền
cao chức trọng khác cũng dần công nhận năng lực của anh, cậu ta không
nghi ngờ mới lạ đấy!"
"Em cứ
yên tâm, chỉ cần anh ngày càng đúng vững ở nơi này, thì sẽ không có kẻ
nào bén mảng đụng tới anh, nó muốn làm gì thì làm, dù sao cũng là thằng
nhóc vô dụng, không làm ảnh hưởng tới chúng ta được!"