Trước khi cắt thịt, những miếng khoai tây chiên được Cẩn Du vén qua một
bên. Mà hành động này Vĩ Thành đã nhìn thấy, vì anh hiểu rất rõ Thiên Kỳ bị dị ứng với khoai tây.
Anh đột nhiên hỏi bóng gió: “ Đại diện Ngô hình như không thích ăn khoai tây chiên… Là không thích hay bị dị ứng vậy?”
“ Tôi bình thường rất ít ăn đồ chiên rán, nó không mấy tốt cho sức khỏe”.
Vĩ Thành đắc ý: “ Là vậy sao? Tôi cứ nghĩ cô bị dị ứng với nó”.
Ngay lập tức cô nhận ra thói quen của mình bị phát hiện, liền đưa một miếng
vào miệng nhai kỹ và nuốt xuống. Diệc Thần ngồi bên cạnh mà trong lòng
rất lo lắng, sợ cô bị dị ứng mà ngứa ngáy.
Miếng khoai đã xuống
cổ họng rồi, Cẩn Du phải nhanh chóng làm gì đó, nếu không vài phút sau
sẽ phát ban đỏ ngứa sẽ không hay. Cô lịch sự xin phép: “ Tôi muốn đi vệ
sinh một lát”.
Cô xách túi đứng lên đi về phía hành lang dẫn đến
phòng vệ sinh. Vừa vào bên trong, cô lập tức lấy trong túi ra một hộp
thuốc, bỏ hai viên vào miệng và nuốt xuống. Cũng may là xử lý kịp thời,
không thì sẽ có chuyện mất.
“ Hà Vĩ Thành, anh đúng là ác nhân mà”, cô bực mình vì anh suýt nữa là hại cô.
Sau vài phút xác định bản thân không gặp vấn đề gì, cô quyết định đi ra ngoài.
Vừa đến hành lang, Vĩ Thành cũng đang bước đến. Cô muốn làm lơ mà đi ngang qua nhưng anh lại gọi: “ Đại diện Ngô!”.
Cô quay người lại vui vẻ hỏi: “ Anh có việc gì sao Hà tổng?”
“ Nhìn cô có vẻ không được khoẻ, không sao chứ?”, anh nhìn vẻ mặt cô nhợt nhạt hỏi thăm.
Cẩn Du trách thầm trong lòng: Không phải là do anh hại em ra nông nỗi này sao?
“ Ưm~ có sao ạ?”, cô gượng cười vén tóc qua tai.
Khi này anh bước đến gần, đưa tay sờ lên trán cô. Cẩn Du không phản bác mà đứng yên cho anh kiểm tra.
“ Người không nóng, nhưng… sao cô lại đỏ mặt vậy?”, anh trêu chọc.
Biết bản thân không kiểm soát được tim đập mạnh, cô chủ động tiến đến chạm
ngón tay lên bờ môi anh trả đũa: “ Môi anh khô quá, là không được chăm
sóc thường xuyên à?”
Ánh mắt trao anh đầy hàm ý như muốn hỏi rằng anh có thường thân mật với vợ hay không ấy mà. Vĩ Thành biết chứ, biết
cô đang cà khịa mình.
Đã thế thì anh sẽ chơi tới cùng: “ Tôi vốn không biết cách chăm sóc da môi, cô chỉ tôi có được không?”
Được rồi, nhân cơ hội này thì cô đánh úp một phát cho anh không còn đường tiến luôn.
“ Hà tổng phận là người đứng đầu công ty mỹ phẩm lại nói là không biết
cách chăm sóc da môi, khó tin quá… Vậy để tôi chỉ anh nhé”.
Nói xong cô lập tức tiến sát vào người anh, tay đặt lên bờ vai nói nhỏ: “ Một lần thôi đó”.
Cô đưa môi gần sát với môi anh, sau đó lại cười nhẹ đưa ngón tay vuốt môi
mình lấy ít son tha ngược lại nhẹ nhàng vào môi anh. Hành động gạ gẫm
bất ngờ này khiến anh ngơ ngẩn luôn rồi.
Làm xong rồi cô lui chân lại, trước khi đi còn nói một câu hững hờ: “ Vừa nãy đánh son dưỡng có
hơi nhiều, chia cho anh đấy” rồi quay lưng rời đi.
Còn anh vẫn đứng ngơ ngẩn, tim đập thình thịch vì cô gái dám cả gan đùa với lửa.
Trước mặt Ninh Hinh thì ngưỡng mộ hạnh phúc gia đình, vài phút sau đã thả
thính chồng người ta. Xem ra Cẩn Du không phải đến Hà Thị chỉ vì công
việc mà còn có một lý do khác nữa. Tuy nhiên đó là gì thì Vĩ Thành không thể nghĩ ra được.
Quay trở lại bàn ăn, cả hai làm như không có chuyện gì vẫn bình thường dùng món.
Có vẻ như Ninh Hinh rất thích Cẩn Du, cả hai nói chuyện rất vui vẻ và hợp
gu khiến Vĩ Thành không khỏi tò mò mục đích thật sự của cô là gì.
…
Trên đường lái xe đưa Cẩn Du về công ty, Diệc Thần nói một số thông tin anh điều tra được từ Ninh Hinh.
“ Sáng nay anh đã biết được một vài chuyện ở quá khứ của Lâm Ninh Hinh…
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô ta đã đến Mỹ du học ở một ngôi trường
khá có tiếng nhưng được một năm thì bị trường đuổi học vì phát hiện cô
ta nghiện rượu nặng gây ra tai nạn giao thông. Vợ chồng ông Lâm đã âm
thầm dùng tiền chôn kín vụ này và đưa con gái họ về nước”.
Anh
tiếp tục kể: “ Sau một tháng bị nhốt trong nhà, cô ta giả vờ ngoan ngoãn nghe lời… Chưa đầy 3 tháng lại sa đọa tụ tập những người bạn ăn chơi
trác táng. Một trong số người bạn đó có một người là bạn trai của cô ta, điều kỳ lạ là một thời gian sau anh ta lại đi đâu mất tâm không ai
biết…”.
Cô nghi ngờ: “ Nhất định là đã có uẩn khúc gì đó rồi? Người đàn ông đó anh có danh tính gì không ạ?”
“ Những gì liên quan đến anh ta đều tan biến không dấu tích… Kể từ đó thì Lâm Ninh Hinh cũng chỉ ở nhà, rất hiếm bước chân ra ngoài. Còn lý do
gặp và kết hôn với Hà Vĩ Thành thì anh vẫn chưa biết”.
“ Những
thông tin này đúng thật là thú vị mà, không ngờ Lâm Ninh Hinh lại có một quá khứ tệ hại như vậy… Cảm ơn anh Diệc Thần! Vì em mà anh đã vất vả
nhiều rồi”, cô cảm thấy rất biết ơn người anh này.
Anh đáp lại: “ Em không cần phải khách sáo đâu, anh muốn giúp em mà”.
Cẩn Du tập trung suy nghĩ: “ Em sẽ tìm ra người đàn ông biến mất năm đó, chắc chắn anh ta biết đã biết gì đó”.
Nhìn thấy cô một lúc phải lo cho ba việc, anh xót xa đề nghị: “ Em cứ tập
trung cho công việc ở đây, còn người đàn ông đó để anh giúp em. Anh
không muốn thấy em kiệt sức đâu”.
Dù là vậy nhưng cô vẫn muốn tự làm: “ Không vấn đề gì đâu anh, em đã phiền anh nhiều rồi, cứ để em”.
Biết là cô quyết định thì không thay đổi, anh chỉ biết âm thầm giúp đỡ: “
Được rồi, nhưng nếu gặp khó khăn gì thì nhớ gọi cho anh”.