Trầm Khinh Trạch im lặng trong phút chốc, trong những ánh mắt mang theo
hàm ý đang bao lấy xung quanh mình, y bất đắc dĩ mím môi, quả thật là
một chủ tế đáng thương "đối mặt với cường quyền chịu đựng sự chèn ép
nhưng cũng đành chịu đấm ăn xôi."
Y chậm chạp đứng dậy từ chỗ ngồi:
"Xin lỗi, tôi đi thay quần áo, xin được vắng mặt một lát."
Cuộc nói chuyện không đầu đuôi của hai người thật sự khiến người khác chẳng
tài nào hiểu nổi, khách quý dò xét đoán mò thông qua vẻ mặt của cả hai,
nhướng mày một cái, cảm thấy rõ rằng việc này chẳng hề đơn giản.
Nghe nói rằng mọi việc lớn nhỏ trong thành Uyên Lưu đều được chủ tế lo liệu
trong tay, thành chủ thì ngoài vệ đội ra thì từ trước đến nay chưa từng
hỏi qua những việc khác. Thế nhưng xem lại tình hình như hôm nay, dường
như thành chủ thành Uyên Lưu khá là bất mãn với việc có tiếng mà không
có miếng này.
Thành chủ thành Uyên Lưu rõ ràng là đang bày ra ý
đồ muốn ép danh tiếng của chủ tế xuống, kiềm chế việc có những thế lực
khác muốn hợp tác qua lại với đối phương, đây... chẳng phải là sự khởi
đầu của đấu đá quyền lợi của nội bộ thành Uyên Lưu ư?
Một phe là
thành chủ được kế thừa danh chính ngôn thuận, một phe là chủ tế thần bí
lấn áp thành công, nếu hai người này bắt đầu đấu đá với nhau thì ai sẽ
đạt được thắng lợi sau cùng đây?
Những sứ giả và quan khách đến
từ các ngôi thành khác khe khẽ rỉ tai nhau, nhanh chóng đạt được sự
thống nhất --- cho dù ai là người chiến thắng sau cùng thì tình thế
thành Uyên Lưu đang nổi dậy cũng sẽ bị ảnh hưởng, đối với họ mà nói thì
chuyện này luôn là việc có lợi!
Nghĩ đến đấy, mọi người trao đổi
ánh mắt ngầm hiểu mà không cần phải thốt nên lời với nhau, nội tâm đang
âm thầm nổi lên một chút vui mừng.
Xé đi, xé cho to thêm một chút nào!
Đế Á đánh mắt cho Hắc Ưng sau lưng mình, thấp giọng nói:
"Mấy ngày này, cậu chú ý đến hành tung của Trầm Khinh Trạch kỹ hơn chút, tìm một cơ hội, ta muốn gặp mặt hắn một mình."
Hắc Ưng:
"Thuộc hạ đã rõ."
Hắn âm thầm thở dài, có Đế Á đại nhân đích thân mở miệng mời gọi, hứa sẽ để lại vị trí phó thành chủ thành Minh Châu, Trầm Khinh Trạch hứng chịu sự chèn ép tại thành Uyên Lưu, đối mặt với sự cám dỗ này, y không lý nào
lại không đồng ý, đến lúc đó, thành Minh Châu đạt được một kẻ tài năng
đầy mình như đối phương, nhất định có thể thúc đẩy thành Minh Châu bước
lên được một tầng cao mới.
Đối diện với Đế Á, Tuyết Lai đang đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi của mình, trong lòng hắn lại đương nghĩ đến một chuyện khác.
Từ buổi tiệc tối nay, trong sự bất đồng của hai người, xem ra dường như
thành chủ Nhan Túy cố chấp đang chiếm được thế thượng phong, còn Trầm
Khinh Trạch thì vì một lý do nào đó mà không thể không bị người khác
chèn ép.
Dệt hoa trên gấm còn chẳng bằng đưa than sưởi ấm trong
ngày tuyết rơi. (ý giúp người ta khi đang khó khăn còn hơn là vật đang
đẹp còn làm cho nó đẹp hơn)
Nếu hiện tại ra tay, giúp đỡ Trầm
Khinh Trạch đạt được quyền lực của thành Uyên Lưu, đưa Nhan Túy xuống
khỏi vị trí thành chủ, lấy nó làm điều kiện trao đổi để tay chân của
Thương hội Bích Không có thể vươn đến được giai cấp quyền lực của thành
Uyên Lưu, thiết nghĩ Trầm Khinh Trạch sẽ không từ chối.
Nếu y có
dã tâm cùng với năng lực thống nhất đất bắc, với Thương hội Bích Không
đứng phía sau, vừa cung cấp kinh tế vừa cấp thêm sức lực, cùng nhau nắm
đất bắc trong tay, nhẽ nào lại chẳng phải là chuyện tốt hai bên cùng
thắng lợi ư?
Phía sau cặp kính mỏng, đôi mắt của Tuyết Lai hiện
lên một màu xanh lam rét lạnh, là một thương nhân, đầu tư vào lúc đối
tượng tiềm năng còn đang khó khăn tuy rằng nguy hiểm, thế nhưng lợi ích
đạt được là cực kỳ lớn.
Nhưng mà trước tiên, hắn cần phải nghĩ cách để gặp mặt Trầm Khinh Trạch một mình mới được.
Hắn cúi đầu múc một thìa canh nấm lên, chậm rãi thưởng thức, quả thật là vô cùng tươi ngon, không uổng công hắn đích thân đến đây một chuyến.
※ ※ ※
Phòng thay đồ chệch bên phía phòng yến tiệc.
Trầm Khinh Trạch đến đây đương nhiên không phải là vì thay đồ mà tới, y ngồi xuống cái sạp mềm, tự rót cho mình chén trà nóng, cầm nắp chén trà, nhẹ nhàng khảy những phiến lá trà trôi bồng bềnh sang bên, còn chưa kịp
thổi cho nguội bớt ---
Két một tiếng, cửa vừa mở đã đóng lại, có người đi vào.
"Thành chủ đại nhân, em đang chơi trò gì thế?"
Trầm Khinh Trạch vừa quay đầu lại thì một bóng người cao lớn, với điệu bộ không cho phép cự tuyệt, chui vào lòng mình.
Chén trà trên tay của Trầm Khinh Trạch suýt thì đổ hết xuống đất, y chỉ kịp
vươn tay còn lại ra bắt lấy eo của người nọ, nụ hôn sâu thô lỗ của Nhan
Túy đã không một lời giải thích mà đáp lên môi y.
Mãnh liệt, vội vàng, tựa như một vị quân chủ ngang ngược đang công thành chiếm đất.
Trầm Khinh Trạch siết chặt lấy cánh tay đang ôm cậu lại một cách mạnh mẽ,
ngón tay tóm lấy mái tóc dài của cậu, nhẹ nhàng kéo ra, ép cho chiếc cổ
của đối phương hiện lên một đường cong trắng ngần, yết hầu trượt lên
xuống xuất hiện rõ rệch.
Chẳng ai lên tiếng, răng môi và hơi thở
hòa vào nhau, trong không gian nhỏ xíu chỉ bằng một cánh tay, chẳng biết là từ trong chén trà hay từ nơi nào khác, nhẹ vang lên âm thanh của
nước như có như không.
Hai người ngã xuống chiếc ghế mềm, lưng
của Trầm Khinh Trạch đè sâu xuống miếng đệm tựa mềm mại, cảm giác tê dại như điện giật chạy ngược lên từ sống lưng.
Mỗi một sợi tóc, mỗi một ánh mắt, mỗi một âm thanh hít thở, bầu không khí bừng lên như muốn đốt người ta đến run hết cả da đầu.
Nhan Túy nặng nề thở hổn hển, ánh mắt rũ xuống nhìn chằm chằm lên đôi môi hơi khép hờ của đối phương, khàn giọng nói:
"Lễ hội ẩm thực gì chứ, càng ăn càng đói..."
Trầm Khinh Trạch hiếm có cười lên thành tiếng, ôm chặt lấy đối phương, vuốt lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp:
"Thế nên thành chủ đại nhân trên tiệc ăn không no, chạy đến đây ăn vụng?"
Nhan Túy đột nhiên hăng hái, híp mắt liếc xéo y:
"Rõ ràng là chủ tế đại nhân ra hiệu cho bổn thành chủ đến đây để hẹn hò chứ, đừng có mà chối."
Trầm Khinh Trạch cũng hết nói đối với cái lý lẽ đúng tình hợp lý của đối phương, đành chịu mà nhìn cậu:
"Vứt hết khách khứa bên ngoài như vậy cũng được hả?"
Nhan Túy chôn đầu trong hõm vai của y, bực bội mà phát ra giọng mũi:
"Mấy gã đó kẻ nào cũng một bụng nham hiểm, không muốn trông thấy
chúng...muốn thọc gậy bánh xe mà đào đến chỗ của bổn thành chủ đây, đúng là chán sống cả rồi!"
Trầm Khinh Trạch mỉm cười, đặt chén trà đã nguội lên bàn trà, hai tay ôm lấy cậu:
"Thế sao em lại cố tình tỏ ra là mình đang làm khó dễ tôi? Chẳng phải đấy là càng khuyến khích cho sự kiêu căng của chúng hay sao?"
Nhan Túy hừ lạnh một tiếng:
"Sau lưng lúc nào cũng có một đám không an phận hô mưa gọi gió, không cam
lòng chịu mất đi thân phận quý tộc của mình, bịa chuyện sinh sự, trữ
hàng mua đi bán lại Uyên Lưu tệ, bán rẻ lại tin tình báo trong thành ra
ngoài."
"Anh và tôi đều đã mở lưới tha cho chúng một con đường
sống, thế mà còn không biết quý trọng, nếu đã thế thì dứt khoát cho
chúng toại nguyện."
Trầm Khinh Trạch vươn một ngón tay ra gõ gõ lên mũi của đối phương:
"Thả cần câu câu cá hả?"
Nhan Túy cong khóe miệng lên cười:
"Câu nói này mới đấy."
Trầm Khinh Trạch:
"Thế thành chủ đại nhân tính làm gì?"
Nhan Túy nhướng mày:
"Cái gì anh cũng nghe theo tôi hết đúng không?"
Ánh mắt Trầm Khinh Trạch dịu dàng:
"Đương nhiên."
Nhan Túy liếm môi:
"Thế anh hôn một xíu trước đã."
Trầm Khinh Trạch: "..."
Ánh mắt của y hơi trầm xuống, xoay người đè đối phương xuống, hung hăng cắn lên đôi môi kia, hàm răng nhẹ nhàng cắn lên làn da mềm mại ấy.
Nhan Túy ôm lấy cổ y, nhắm mắt lại, say sưa hôn đáp lại, hàng mi cong vút khẽ động đậy.
Ngọn đèn mờ ảo chiếu sáng một góc chật chội trong gian phòng, khiến cho hai
chiếc bóng đang quấn lấy nhau của cả hai hắt lên tường, mờ ảo mà hợp lại thành một...
※ ※ ※
Chẳng bao lâu sau, những lời đồn về
việc thành chủ "mỉa mai" chủ tế trên buổi yến tiệc, thông qua đủ thể
loại lan truyền mà được vô tình cố ý truyền ra ngoài.
Có người
nói thành chủ và chủ tế hai người họ lợi dụng lẫn nhau, mà hiện tại Nhan thành chủ vắt chanh bỏ vỏ, muốn qua cầu rút ván; có người nói Trầm
Khinh Trạch chịu nhục nhã vì muốn lật đổ thành chủ, tự mình thượng vị;
có người nói sau này Trầm Khinh Trạch rời khỏi thành Uyên Lưu, bắt tay
với thành Minh Châu;
Có người còn nói, rằng mối quan hệ của chủ
tế và thành chủ đại nhân không bình thường, họ đã từng ngủ trên cùng một chiếc giường. Đương nhiên là mọi người đều dè bỉu đối với cách nghĩ
cuối cùng này, chỉ xem nó như một lời nói đùa, vốn chẳng có người nào
tin.
Hội ẩm thực kéo dài trong một tuần, vào đêm cuối cùng của
hội chợ triễn lãm sản phẩm mẫu đang nhận được sự quan tâm của các thương nhân, vào lúc đó, mọi người có đủ thời gian để dạo chơi, mua sắm, và
thăm dò tám đủ thứ chuyện trên đời trong khu mua bán.
Còn về
những tin đồn nhảm càng bàn càng sôi nổi kia, người dân của thành Uyên
Lưu vốn đã không tin ngay từ đầu, trong cái tư tưởng mộc mạc đơn giản
của họ, nhân phẩm của thành chủ và chủ tế đại nhân nhà bọn họ rất đáng
tin cậy, tuyệt đối không phải là những kẻ khốn hám lợi đen lòng không
nói đạo nghĩa! Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó.
Mọi
người tha thiết hy vọng rằng hai người có thể cùng nhau xuất hiện để làm sáng tỏ lời đồn, thế nhưng những tin đồn xấu càng lúc càng tệ hơn kia
dường như đã mất đi sự khống chế, truyền đi khắp nơi, rồi dần dần có
người cũng bắt đầu lung lay.
"...tôi không tin đâu, nhất định là có kẻ tiểu nhân gây chuyện!"
"Cô ngây thơ quá, nào có kẻ thượng vị nào lại có thể dễ dàng phân quyền ra
ngoài được chứ? Tôi có người chú làm việc tại phủ thành chủ, tôi nghe
ông ấy nói là thường trông thấy thành chủ và chủ tế đại nhân sau mỗi lần gặp riêng nhau là mặt ai cũng kỳ kỳ hết."
"Thật hả?"
Trong quán rượu nhỏ, thứ mà các tửu khách bàn luận nhiều nhất chẳng việc nào
là vượt qua được chuyện hai vị đại nhân không hòa hợp với nhau.
Một bàn tửu khách trong góc lại không bàn tán sôi nổi giống như những người khác, có một kẻ trong số đó đang cẩn thận quan sát xung quanh, hắn lấy
một tráp gỗ được bọc trong một miếng vải đen đưa qua cho kẻ còn lại.
Kẻ đó nhỏ giọng nói:
"Chính là thứ này, chúng tôi đã phải bỏ ra một số tiền lớn, đem từ chợ đen của thành Minh Châu về, cơ hội hiếm có, tuyệt đối phải cẩn thận!"
Kẻ đối diện híp đôi mắt hẹp dài, kiêu ngạo liếc xuống cái tráp, thế nhưng lại không vươn tay ra nhận:
"Ngươi nên biết, rằng đại nhân nhà ta tuy nói là người có tài thuyết phục, thế nhưng cũng là phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn. Nếu chẳng phải ngài
vốn có quan hệ nho nhỏ với Nhan phu nhân thì chúng ta cũng không dám
tiếp tay cho việc này."
Kẻ kia dường như đã có tính toán từ trước, lại lấy ra một bao giấy, lộ ra một góc của chồng tiền giấy thật dày:
"Đương nhiên, đương nhiên rồi, đây là một phần tấm lòng nho nhỏ đầu tiên của
tôi, chỉ cần có thể thành công, thủ tiêu được kẻ họ Trầm kia, tôi nhất
định sẽ làm trâu làm ngựa cho đại nhân của ngài!"
※ ※ ※
Trong chớp mắt, hội chợ ẩm thực của lễ vụ thu chỉ còn lại khoảng thời gian hai ngày cuối cùng.
Trầm Khinh Trạch luôn trải qua những ngày ru rú trong nhà, tận chức tận
trách mà đóng vai của một chủ tế bị "thất sủng", thế cho nên Đế Á và
Tuyết Lai mãi cũng không có cách nào mà qua mắt được tai mắt của Nhan
Túy để gặp gỡ riêng với y được.
Trời về đêm, phủ thành chủ.
Phủ thành chủ đêm nay đón chào một vị khách mà khiến cho Nhan Túy không ngờ đến -- Phương Vũ, người cháu bên gia tộc Phương Thị bên mẹ của mình.
Tuổi của Phương Vũ và Nhan Túy xấp xỉ nhau, thế nhưng thân phận lại khác nhau một trời một vực.
Lúc mẹ của Nhan Túy gả cho lão thành chủ, gia cảnh của Phương Thị đã sa
sút, đặc biệt là vào khoảng thời gian tế điển màn đêm vĩnh cữu năm đó,
Phương Thị chẳng những không nhận được bất cứ sự đối đãi đặc biệt nào từ lão thành chủ, mà ngược lại còn phải tiễn đi hai vị người già, từ đó,
Phương Thị ghi hận trong lòng, đến chết cũng không muốn qua lại với lão
Nhan gia.
Dựa trên mối quan hệ đầy khó xử ấy, Phương Thị phải
hứng chịu sự xa lánh trong các mối quan hệ với các quý tộc khác, vì
tránh bị người khác bắt được nhược điểm, Phương gia luôn thành thật nộp
thuế đầy đủ, an phận thủ thường.
Cũng chính vì sự an phận thủ
thường ấy mà sau khi những quý tộc cũ khác mà đã bị Nhan Túy và Trầm
Khinh Trạch cùng nhau lật đổ, Phương Thị thế nhưng lại chẳng hề chịu bất cứ một tổn hại nào mà vẫn tiếp tục tồn tại, khôi phục lại vài phần khí
thế của một tân quý tộc.
Trong lúc sự kiện "đấu tranh quyền lực"
ngày càng nghiêm trọng giữa Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch diễn ra, Phương Thị cũng có một suy tính nhỏ của riêng mình.
Mọi người đều biết, rằng Trầm Khinh Trạch vốn xuất thân là một thợ rèn, đối với việc chỉnh
đốn các quý tộc này, y hoàn toàn không nương tay, Phương gia đối mặt với y thì rất nguy hiểm tựa như bước đi trên băng mỏng, e rằng chỉ một bước sơ ý thôi sẽ bị nuốt chửng ngay.
Thế nhưng Nhan Túy thì không giống như thế, họ dù sao cũng có một mối quan hệ huyết thống với nhau.
Vốn dĩ những ngày tháng mà Phương Thị trải qua cũng còn được xem là thoải
mái, chắng có dã tâm gì, thế nhưng cùng với độ phổ biến của các âm mưu
về thành chủ và chủ tế hiện nay, Phương Thị cũng đã nhận ra được sự nguy hiểm.
Nếu Nhan Túy là người chiến thắng cuối cùng thì chẳng sao, thế nhưng nhỡ
đâu Trầm Khinh Trạch thượng vị, thế thì nhất định y sẽ muốn xóa sạch tàn dư liên quan đến Nhan gia, thế thì Phương Thị chẳng phải sẽ gặp nguy
sao?
Tuy rằng trong tay Nhan Túy có vệ đội, thế nhưng một mình
Trầm Khinh Trạch cũng có thể chống lại được thiên quân vạn mã kia mà,
muốn đối phó y thì nói đương nhiên dễ hơn làm rồi?
Huống hồ là
lúc này, có một kẻ đại diện cho các quý tộc cũ, đưa đến một cái tráp gỗ, đồng thời hứa hẹn rất nhiều lợi ích. Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Thị
quyết định giúp Nhan Túy một tay.
"Đây...chính là lễ vật mà cậu dâng lên?"
Trong thư phòng, Nhan Túy ngắm nghía cái tráp gỗ đen nhánh kia, bên trong là
một đôi vòng đeo tay, màu sắc lạnh lẽo của kim loại, cầm lên tay khá
nặng.
Bị Nhan Túy nhìn xuống từ trên cao, Phương Vũ chỉ cảm thấy một cảm giác áp lực nặng nề đang đè trên đầu.
Hắn cười cứng ngắc:
"Thành chủ đại nhân, đôi vòng tay này thế nhưng không hề đơn giản, người đeo
nó có thể mất đi sức mạnh trong một khoảng thời gian, thủ đoạn hay võ
công nào cũng không thể thi triển được, chỉ có thể mặc cho kẻ khác muốn
làm gì thì làm."
Phương Vũ lại thêm vào một câu:
"Tôi
không hề có ý nào khác, chẳng qua chỉ là tình cờ có được món bảo vật như thế này, muốn dâng lên cho thành chủ đại nhân thưởng thức mà thôi."
Nhan Túy sâu xa cười cười:
"Thật sao?"
Cậu nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại:
"Bổn thành chủ nhận nó, cậu lui xuống đi."
Quả nhiên là có hy vọng!
Phương Vũ thở phào một hơi, lén nhìn trộm lên Nhan Túy, trong lòng mừng thầm,
thế nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ rệt, bước chân nhẹ hẫng rời
khỏi thư phòng.
Sau khi hắn đi, Nhan Túy cầm cái vòng tay màu
vàng tối đó, tỉ mỉ quan sát dưới ánh đèn, tiếng kim loại va vào nhau tạo nên một âm thanh lanh lảnh vui tai.
"Muốn làm gì thì làm à...chậc chậc, đúng là đồ tốt này."
Phía sau tấm bình phong buông lơi trên đất, Trầm Khinh Trạch ló nửa cái đầu
ra, ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên tay cậu, cảnh giác nhìn:
"Thành chủ đại nhân đang nghĩ đến chuyện kỳ quái gì thế?"
Nhan Túy cười cười quay đầu lại nhìn y:
"Tôi đang nghĩ, người nào đó luôn nghiêm chỉnh đoan trang, lúc mất khống chế thì sẽ có loại vẻ mặt gì?"