Sau khi mọi người ăn uống xong liền tiếp tục lên đường, một khúc nhạc
đêm này khiến những khách mời càng thêm thân thiết với nhau hơn. Kỳ Anh
cũng không ngờ kiến thức về sinh tồn nơi hoang dã của cô khá tốt, khi
hai người nói chuyện với nhau cảm thấy cực kỳ phù hợp, từ khi quay
chương trình này hắn chưa từng gặp khách mời nào có thể học tập những
kiến thức sinh tồn như thế này, điều này càng khiến cho khuôn mặt của
hắn cảm thấy đau nhức nhưng đau đớn trong sự vui mừng thế này cũng khá
tốt.
Nhóm chuyên gia tiếp tục dẫn đầu mà đi vào trong, bọn họ sẽ ở lại khu rừng rậm này trong ba ngày vì vậy trước khi trời tối phải tìm
được nơi tương đối an toàn để có thể dựng lều. Tuy đã được kiểm nghiệm
là không có động vật nguy hiểm nhưng bên trong rừng gậm thì ngoại trừ
động vật thì có rất nhiều thứ gây nguy hiểm khác như rắn rết cùng vài
loại bò sát có chất độc thấp.
Không những vậy hiện tại phía sau
bọn họ còn làm một nhóm diễn viên, mà những người làm trong nghệ thuật
này luôn chú trọng vẻ bề ngoài một khi nhiễm phải chút nộc độc nhẹ khiến làn da mẫn đỏ hoặc ngứa ngáy khắp người thì đó cũng là một loại nguy
hiểm đối với nghề nghiệp của bọn họ.
Nhóm chuyên gia tuy cảm thấy phiền phức cùng khó chịu nhưng bởi vì số tiền được tài trợ mà không thể không chấp nhận chú ý kỹ lưỡng cho nhóm khách mời này.
“Đường này sao mà khó đi vậy.” La Ninh đang bước đi lại bị lún chân xuống mặt
đất, nơi này đất mềm rất dễ bị lún dướng như ở đâu đó quanh đây là một
cái đầm lầy.
“Dơ hết giày của em rồi.” Vinh Hoàng phòng mặt cầu
nhầu, đôi giày này của hắn cũng phải trên mười triệu, hiện tại dơ hết
rồi còn có mùi kinh khủng nữa không biết khi trở về còn mang được hay
không.
An Túc ghét bỏ nhìn người bên cạnh, tham gia chương trình
sinh tồn mà lại màng mấy thứ đắc tiền làm gì để khoe mẽ à. Tuy lúc đầu
hắn ta cũng muốn mang đôi giày hiệu nhưng người đại diện lại không cho
thế là chỉ có một đôi giày vài trăm nghìn mà thôi, hắn ta lúc đầu thực
sự rất bất mãn nhưng hiện tại cảm thấy đúng là may mắn.
Những
người khách mời khác tuy cau mày khó chịu nhưng cũng không cằn nhằn dù
sao cái chương trình này luôn hố khách mời, từ trước đến nay chẳng một
ai có thể giữ được hình tượng của mình khi tham gia chương trình này.
Với lại bọn họ cũng biết người gặp khó khăn khi di chuyển nhất không
phải bọn họ mà là trợ lý của mình. Tuy trong số trợ lý đi theo thì chỉ
có trợ lý của Châu Kỳ là nữ nhưng hành lý bọn họ mang theo thì cho dù là trợ lý nam cũng khó lòng mà xách lên một cách nhẹ nhàng.
Mộng Y
Băng cùng Nguyễn My An di chuyển phía sau cùng với đoàn phim, bởi vì hai người không có trợ lý đi theo cũng không muốn làm phiền nhân viên trong đòn phim quá nên tự mình cầm lấy vali của bản thân. Cô xách cả vali
mình cùng vali của cô ấy rồi chậm rãi đi theo đoàn người.
Nguyễn My An lo lắng đi bên cạnh cô không ngừng nói: “Băng nhi hay tớ tự mang vali đi, cậu mang cả hai cái thế này nặng lắm đó.”
“Không sao, tôi làm được, cậu đến bên chị Mỹ giúp chị ấy đi.” Mộng Y Băng thở
dài nói, thật sự với sức nặng này đối với cô không có gì, kiếm trước bởi vì đóng phim mà cô phải luyện tập gất nhiều, không những vậy những
chương trình vận động khi vừa mới vào nghề cũng khiến cô có thêm rất
nhiều thể chất, cộng với khi còn nhỏ cô đã thử qua rất nhiều môn võ
thuật, hiện tại tuy sức khỏe không bằng khi xưa nhưng chỉ với hai cái
vali không có bao nhiêu đồ cô vẫn rất thông thả.
Tuy cô lọt bên
dưới cùng đoàn phim để người khác tưởng rằng bởi vì hơi nặng nên tốc độ
của cô mới chậm như vậy nhưng thực ra cô làm như vậy để mình không quá
nổi bật, ít nhất hiện tại đi cùng đoàn phim cô cũng né tránh được một
ảnh đế quá mức nhiệt tình, một ca vương tuy trầm lặng nhưng luôn bám
theo ảnh đế, còn một vị vừa gặp như đã quen cảm thấy cô cùng anh ta có
lý tưởng chung Kỳ Anh.
Ở cạnh ba vị tiếng tâm lừng lẫy đó áp lực
của cô thực sự rất lớn đó, tuy cô muốn một lần nữa bước trên đỉnh cao
nhưng đó là khi cô từng bước tiến lên chứ không phải nhờ lăng xê hay
hưởng ké danh tiếng của người khác.
Nguyễn My An nghe cô nói vậy
tuy vẫn rất lo lắng nhưng cũng gật đầu ngoan ngoãn đi lại giúp Mỹ Mỹ
xách những cái túi nhỏ đựng mỹ phẩm của Châu Kỳ. Ảnh đế luôn có đồ vật
cá nhân riêng, không chỉ phòng nghĩ mỗi khi đóng phimn mà cả vật mỹ phẩm cũng sẽ sử dụng riêng.
“Cảm ơn em.” Mỹ Mỹ giảm bớt áp lực liền
thở phào, nãy giờ cô xém làm rớt túi mỹ phẩm với giá trên trời này mấy
lần, nếu thật sự hư hao thì không biết cô phải làm sao nữa.
“Không có gì ạ.” Nguyễn Mỹ An mỉm cười nói, sau đó nhanh chóng chạy đến bên
cạnh cô. Bởi vì Mỹ Mỹ không thể vào trong ghi hình nên cô ấy không rủ
chị ấy cùng đi.
Mộng Y Băng nhìn cô ấy rồi mỉm cười, hai cô bước chân vững vàng chậm rãi đi theo nhịp độ của đoàn quay phim.