Người Xấu
Chiêm Cẩm Dương ôm chặt cậu: “Không phải thương hại, Tô Hòa, anh yêu em. Nghĩ đến bởi vì thân thể của mình mà em phải chịu bao nhiêu tủi nhục,
anh hận không thể đi giết nó. Em không nên chịu đựng những thứ này, em
phải không buồn không lo, hạnh phúc vui vẻ mà lớn lên, cho dù không có
gặp được anh, cũng sẽ có một người ấm áp xuất hiện trong cuộc đời em,
hai người sẽ hạnh phúc mà sống hết một đời.”
Nếu không có Giang
Chấp, có lẽ cả đời này hắn sẽ không có bất kỳ liên quan nào đến Tô Hòa,
nhưng hắn tình nguyện bọn họ không có gặp gỡ lần đầu tiên đó.
Tô
Hòa ở trong lòng ngực hắn kìm nén nước mắt, tất cả nỗi đau trước đây cậu không có ai để tâm sự, không có chỗ trút ra ngoài, chỉ có thể yên lặng
tự mình gặm nhấm. Nhưng Chiêm Cẩm Dương đã giúp cậu tìm được lối thoát,
hắn sẽ an ủi cậu, nói cho cậu không phải lỗi của mình, sẽ dẫn cậu một
lần nữa tạo ra ký ức mới để che đi những ký ức cũ đầy tổn thương.
Cậu duỗi tay ôm lấy eo Chiêm Cẩm Dương: “Nhưng mà Chiêm Cẩm Dương, em muốn
gặp được anh. Chuyện vui vẻ nhất cuộc đời này chính là có thể gặp được
anh.”
Chiêm Cẩm Dương buông cậu ra một ít, dịu dàng hỏi cậu: “Thích anh?”
Tô Hòa e lệ gật đầu, nhưng cảm thấy giống như không đủ trịnh trọng, lại bổ sung nói: “Em Thích anh.”
Chiêm Cẩm Dương cho rằng, lấy tính cách Tô Hòa chắc sẽ lừa dối cho qua. Nhưng cậu không có, cậu không chỉ có gật đầu, còn chính miệng nói ra từ
thích!
Hắn giống như trúng hạng nhất giải thưởng lớn, vui sướng
truyền đến từng dây thần kinh trong đầu, hắn và Tô Hòa xích vào gần nhau hơn, nhìn vào mắt, nhìn chằm chằm vào môi cậu: “Anh có thể hôn em
không?”
Tô Hòa gắt gao ôm chặt hắn, lắc đầu.
“Không thể sao?”
Dục vọng trong mắt Chiêm Cẩm Dương khiến cho Tô Hòa hoảng sợ, nhưng trong
lòng lại khát khao tiếp xúc với hắn, cậu vẫn cứ lắc đầu: “Em không
biết.”
Chiêm Cẩm Dương cười cười, giọng nói triền miên: “Này có cái gì mà không biết.”
Hắn nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, Tô Hòa nhắm hai mắt lại, nhưng sau khi
Chiêm Cẩm Dương hôn cậu, cậu vô ý thức mà ngửa đầu đáp lại. Chiêm Cẩm
Dương nhịn không được lại hôn một lần, liếm môi cậu, Tô Hòa không thầy
dạy cũng hiểu mà hơi hơi hé miệng, lại ngẩng đầu mềm mại đuổi theo.
Cậu thật sự rất căng thẳng đến muốn chết, không biết phải làm như thế nào,
cậu chưa bao giờ coi những bộ phim kia, chứ đừng nói là để người khác
hôn mình. Cậu lén lút mở mắt, muốn nhìn bộ dáng Chiêm Cẩm Dương một
chút.
Chiêm Cẩm Dương nhìn đôi mắt ướt át của cậu, trong lòng
hoàn toàn hưng phấn, nhưng lại sợ sẽ dọa đến Tô Hòa, đầu lưỡi nhợt nhạt
liếm láp liền lui ra.
Tô Hòa cả người giống như bị điện giật, mềm mại yếu ớt, không biết như thế nào dựa vào cổ Chiêm Cẩm Dương, khi
Chiêm Cẩm Dương rời khỏi môi cậu, khó nhịn mà “hừ” một tiếng.
Chiêm Cẩm Dương cố gắng thế nào cũng không kiềm chế được, xoay người đè lên
cậu, lấp kín môi cậu, tùy ý mà khuấy đảo, liếm mút, áo đồng phục bị vén
lên một nửa, hắn cách áo len vuốt ve eo Tô Hòa.
Lỗ tai Tô Hòa nổi lên một tầng hồng nhạt, cậu đã quên mất chính mình là ai, quên mất hiện tại ở đâu, chỉ biết người trước mắt là Chiêm Cẩm Dương, người này thích cậu, Chiêm Cẩm Dương đối xử với cậu rất tốt.
“Đinhhhh ——” tiếng chuông nghỉ trưa kết thúc đột nhiên vang lên.
Tô Hòa lấy lại tinh thần, đột nhiên muốn ngồi dậy, lại đụng vào trán Chiêm Cẩm Dương, hai tiếng kêu rên đồng thời vang lên, Tô Hòa mặt đỏ đến mức
cảm thấy có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Đến giờ học rồi.”
Chiêm Cẩm Dương xoa cái trán: “Anh đương nhiên biết đến giờ học.” Hắn xoa chỗ bị đụng cho Tô Hòa: “Đau không?”
Tô Hòa cười ngây ngô một tiếng: “Có một chút a.”
Chiêm Cẩm Dương từ trên người cậu lăn xuống ngồi bên bên cạnh, thấy miệng cậu toàn nước, nhịn không được kéo cậu lại hôn lần nữa: “Em về phòng học
trước đi, lát nữa anh quay lại.”
Tô Hòa không nhịn được hỏi: “Anh đi đâu?”
Chiêm Cẩm Dương hơi tức giận mà đẩy đũng quần: “Chỗ nào cũng không đi, nghỉ ngơi một lát.”
Tô Hòa nhìn khối u giữa háng hắn, nhanh chóng đứng lên, sửa lại quần áo, bỏ chạy mà không nói lời nào.
Phản ứng của cậu không lớn như Chiêm Cẩm Dương, nhưng có thể cảm giác được,
phía dưới ướt một mảnh, đây là điều trước nay chưa từng có. Quần lót dán ở trên người rất là khó chịu, cậu vào nhà vệ sinh để lau sạch rồi mới
quay về phòng học.
Đến nửa buổi học Chiêm Cẩm Dương mới quay lại, Tô Hòa không biết hắn giải quyết như thế nào, nghĩ tới cũng ngượng
ngùng, chỉ là từ khi hắn bắt đầu vào phòng học, mặt cậu dần dần đỏ, cậu
cầm lấy sách ngăn trở ánh mắt nóng rực của Chiêm Cẩm Dương.
Tiết
thứ ba buổi chiều là tiết thể dục, bọn họ mỗi tuần học ba tiết thể dục,
nhưng tiết thứ hai này học sinh có thể tự do lựa chọn đi sân thể dục
hoạt động hoặc là lưu lại phòng học.
Trước kia Tô Hòa đều là ở lại phòng học đọc sách, chẳng qua Chiêm Cẩm Dương thích đi bên ngoài, hiện tại cậu đều ở bên cạnh hắn.
Chiêm Cẩm Dương và vài bạn nam khác cùng nhau chơi bóng rổ, Tô Hòa không giỏi vận động, liền ngồi ở bên cạnh dưới bóng cây kiểm tra bài tập Chiêm Cẩm Dương.
Bên cạnh có nữ sinh khe khẽ nói nhỏ, Tô Hòa mơ hồ có thể
nghe được tên Chiêm Cẩm Dương, có thể là khen hắn đẹp trai. Mỗi lần
Chiêm Cẩm Dương ghi điểm, các cô sẽ kích động một chút.
Tô Hòa
trong lòng trộm vui vẻ, Chiêm Cẩm Dương dường như càng ngày càng được
bạn học hoan nghênh, hắn kỳ thật là người tốt, mọi người nên thích hắn
ngay từ đầu.
Nhưng Tô Hòa hoàn toàn không biết, trong một lớp học ở tầng giảng dạy nào đó, Giang Chấp vẫn luôn ở nhìn chằm chằm cậu.
Gã biết toàn trường chỉ có lớp Tô Hòa, tiết thứ ba chiều nay là có tiết
thể dục, mấy ngày này gã vẫn luôn tìm cơ hội, gã không thể để Chiêm Cẩm
Dương vô cớ đánh mình, tại sao cái thứ đê tiện như Tô Hòa là cái gì đá
gã? Gã quen biết Tô Hòa nhiều năm, sao có thể bị Chiêm Cẩm Dương đột
nhiên xuất hiện chiếm lợi, gã không phục.
Chiêm Cẩm Dương cho gã sắc mặt thì không sao, nhưng Tô Hòa có bản lĩnh gì cho gã xem sắc mặt?
Gã dừng động tác xoay bút, Tô Hòa đột nhiên đi ra ngoài sân thể dục, xem phương hướng chắc là muốn đi vệ sinh.
Giang Chấp trong lòng vui vẻ, cơ hội tới.
Gã giơ tay, làm bộ đau bụng muốn đi vệ sinh.
Giáo viên cũng không cho bọn học sinh dở ngồi ở phía cuối một ánh mắt, không dừng lại nội dung giảng bài, phất tay cho gã đi ra ngoài.
Tô Hòa trong nhà vệ sinh rửa tay xong chuẩn bị đi ra ngoài, mới vừa đi tới
cửa, đã đụng phải Giang Chấp, phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy,
nhưng lại bị Giang Chấp giữ chặt quần áo. Cậu loạng choạng ngã vào trong lòng Giang Chấp ở phía sau, Giang Chấp vội vàng bịt miệng cậu, câu lấy
cổ cậu kéo vào trong.
“Ưm!” Tô Hòa ra sức giãy giụa nhưng lại vô ích, bị Giang Chấp kéo tới phòng cuối cùng, khóa cửa ngăn lại.
Trong nhà vệ sinh không có người khác, phòng cuối cùng có không gian khá lớn, ngày thường đều dùng để dụng cụ quét tước, thùng nước và cây lau sàn,
người bình thường nếu muốn đi vệ sinh cũng sẽ không lựa chọn phòng cuối
cùng này.
Tô Hòa bị đẩy vào trên tường, cậu liền nhân cơ hội đưa
lưng về phía Giang Chấp, tay sờ tới túi quần mở khóa điện thoại, màn
hình di động dán trên túi quần. Đồng phục không dày, xuyên qua lớp vải
màu xanh có thể nhìn thấy các biểu tượng trên màn hình cảm ứng, cậu bấm
vào cuộc gọi gần nhất và nhấn gọi.
Cuộc gọi gần đây nhất chỉ có Chiêm Cẩm Dương, may mắn có Chiêm Cẩm Dương dặn dò, cậu mới mang theo điện thoại bên người.
Sau khi gọi điện thoại, cậu xoay người muốn kéo dài thời gian, Giang Chấp
đã cởi cúc quần cậu, Tô Hòa chán ghét nói: “Giang Chấp, mày điên rồi à?”
Giang Chấp bị sự miễn cưỡng của cậu làm cho khó chịu, vươn tay kéo quần Tô
Hòa: “Tao điên? Tao có điên như mày sao? Mỗi ngày giữa trưa mày cùng
Chiêm Cẩm Dương ở phòng thiết bị không biết làm ra bao nhiêu chuyện, như thế nào, nó có thể ** mày tao thì không thể? Tốt xấu gì tao cũng là
người đàn ông đầu tiên của mày!”
Tô Hòa gắt gao nắm chặt quần: “Mày đừng nói bậy, Chiêm Cẩm Dương không bẩn thỉu như mày!”
“Ha, tao bẩn thỉu? Còn không phải mày mẹ nó nơi nơi phát dâm quyến rũ người
khác, Chiêm Cẩm Dương có thể bị mày lẳng lơ đến đi không nổi, cũng thật
lợi hại nha, còn không phải do anh đây dạy dỗ tốt sao? Mày còn không cảm ơn tao?” Giang Chấp dùng sức bẻ tay Tô Hòa, Tô Hòa cảm giác cổ tay mình sắp bị gã bẻ gãy.
Cuộc gọi vừa rồi hình như không kết nối được,
cậu dần dần hoảng sợ, một tay tiếp tục gọi Chiêm Cẩm Dương. Cậu nhớ lúc
đó Chiêm Cẩm Dương chơi bóng rổ, điện thoại nhất định để ở trong áo
khoác bị hắn cởi ra, hy vọng có người nghe được tiếng rung của điện
thoại, nói cho Chiêm Cẩm Dương biết hắn có điện thoại.
Tô Hòa
không có khả năng chặn Giang Chấp bằng một tay, quần cậu bị cởi đến đầu
gối, mùa đông đã sắp bắt đầu, gió lạnh thổi vào trong nhà vệ sinh, cậu
vừa lạnh vừa sợ, run rẩy dựa vào tường.
Giang Chấp không cởi quần mà chỉ kéo xuống một chút, móc ra công cụ phạm tội.
Ở khoảng khắc sơ hở này, Tô Hòa nắm lấy bàn tay trên eo mình, cúi đầu hung hăng cắn mạnh vào mu bàn tay cắn gã.
“** má!” Giang Chấp trở tay cho cậu một cái tát, “Mẹ nó, mày dám cắn tao hả!”
Giang Chấp ra tay tàn nhẫn, Tô Hòa nhất thời có chút đầu váng hoa mắt, lại bị đá vào đầu gối, buộc cậu phải quỳ trên mặt đất, Giang Chấp ưỡn hạ thân
tới gần cậu: “Mẹ nó, mày thích cắn như thế, tao cho mày cắn!”
Quai hàm Tô Hòa bị bóp đến đau, nhưng cố như thế nào cũng không khép được miệng, chỉ có thể lắc đầu sang chỗ khác trốn.
Nước mắt dần dần nhòe hai mắt, tất cả những ký ức không thể chịu đựng được
trước đây lần lượt hiện lên trong đầu cậu, cậu không muốn làm những
chuyện này như vậy nữa, cho dù mọi người biết bí mật của cậu, cậu cũng
không muốn lại bị Giang Chấp làm nhục.
Bị đánh vài lần cũng không sao, cậu phải kiên trì đến tan học, chờ đến chuông tan học vang, Chiêm
Cẩm Dương nhất định sẽ phát hiện không thấy cậu.
Chiêm Cẩm Dương đã hứa sẽ bảo vệ cậu, hắn nhất định sẽ đến.
“Oaaa, thật là đẹp trai mà!”
Chiêm Cẩm Dương lại ghi một bàn thắng, hắn nhìn chỗ Tô Hòa vừa mới ngồi, đã
không có người ở đó, bên cạnh nữ sinh đang cười thầm, Chiêm Cẩm Dương
cho rằng Tô Hòa thấy quá ồn ào nên về phòng học trước.
Hắn đem bóng nhét vào trong ngực Chu Sâm: “Không chơi nữa, mày đi mua giúp tao hai chai nước đi, tiền sẽ chuyển cho mày sau.”
“Được rồi!” Chu Sâm đã trở thành đàn em chạy vặt mới nhất của Chiêm Cẩm
Dương, chỗ tốt chính là Chiêm Cẩm Dương đồng ý cho Tô Hòa buổi sáng đem
bài tập toán cho cậu ta mượn chép.
Chiêm Cẩm Dương đi đến sân
bóng rổ bên cạnh lấy áo khoác, móc điện thoại định chuyển tiền cho Chu
Sâm, lại thấy được hai cuộc gọi nhỡ của Tô Hòa.
Tô Hòa ở trường học không dám dùng điện thoại, nếu gọi cho hắn, nhất định đã xảy ra chuyện!
Hắn lập tức gọi lại.
Tô Hòa cảm giác được điện thoại run lên, không màng Giang Chấp sẽ phát
hiện, trực tiếp từ trong túi lấy ra, nhấn trả lời: “Chiêm Cẩm Dương! Cứu em……”
“*** mẹ!” Giang Chấp cướp điện thoại quăng xuống đất, lại cho Tô Hòa một cái tát, “Mày mẹ nó còn dám kêu người tới cứu!”
Tô Hòa không có ấn loa ngoài, Chiêm Cẩm Dương không nghe được rõ ràng, nhưng lập tức nhận ra giọng của tên khốn Giang Chấp.