“Vi Vi, em nói thật sao? Em đồng ý kết hôn với anh?”
Trịnh Hi
Ngôn nhận được câu trả lời từ Đỗ Nhược Vi, anh vừa bất ngờ vừa sửng sốt, hai mắt trừng lớn dán chặt lên thân thể người con gái, vẻ mặt viết rõ
dòng chữ chẳng tài nào tin nổi. Chàng trai há hốc mồm vì kinh ngạc,
thiếu chút nữa là Trịnh Hi Ngôn đã ngay lập tức nhảy cẫng lên vì vui
sướng rồi, thật khó tin vì hạnh phúc ập đến một cách bất ngờ đến thế.
Đỗ Nhược Vi đồng ý rồi.
Cô thật sự đồng ý rồi.
Trịnh Hi Ngôn chẳng tài nào giấu nổi niềm vui toát ra trên khuôn mặt, anh
kích động đến mức thiếu chút nữa lao tới ôm lấy Đỗ Nhược Vi vào trong
lòng. Cuối cùng thì người con gái anh yêu, trao trọn trái tim, tình cảm
bao nhiêu lâu nay đã đồng ý đến bên cạnh anh. Quả nhiên ông trời không
bao giờ phụ lòng người, rất nhiều nỗ lực Trịnh Hi Ngôn bỏ ra đã được Đỗ
Nhược Vi đáp trả, chỉ cần cô chấp nhận đẻ anh có cơ hội chăm sóc cho hai mẹ con thì Trịnh Hi Ngôn đã hạnh phúc lắm rồi.
Có trời mới biết
được tâm trạng anh vào thời điểm hiện tại kích động đến mức độ nào, hai
từ vui sướng cũng chẳng thể nào diễn tả được toàn bộ cảm xúc dâng lên
trong lòng Trịnh Hi Ngôn. Tim anh đập thình thịch thình thịch, thậm chí
cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ mà bất giác véo mạnh vào tay bản thân mấy
cái.
Thật đau.
Thế thì những chuyện đang diễn ra trước thì Trịnh Hi Ngôn chẳng phải mơ rồi.
Nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt người đàn ông kéo dài đến tận mang tai.
Đỗ Nhược Vi gật đầu, hoàn toàn trái ngược với phản ứng của Trịnh Hi Ngôn,
cô nàng đặc biệt điềm tĩnh, nhìn chằm chằm đối phương trong giây lát rồi mở miệng: “Đúng như những gì anh vừa nghe thấy, em đồng ý cùng anh kết
hôn. Tuy nhiên, Trịnh Hi Ngôn, em thật sự mong anh giữ đúng lời hứa đã
nói ra, đừng bao giờ khiến em chìm vào tuyệt vọng lần nữa. Chỉ cần anh
hết lòng, em chắc cũng hoàn thành trách nhiệm một người vợ nên làm. Về
vấn đề tình cảm, em chả dám cam đoan mình về sau liệu có yêu anh hay là
không, nhưng em nhất định cố hết sức đồng thời chẳng khiến anh bận
lòng.” Đôi mắt đen láy cùng thanh âm dứt khoát lan ra khắp mọi ngóc
ngách.
Bàn tay Đỗ Nhược Vi bấu chặt vào chiếc áo sơ mi trên người làm nó nhăn nhúm một mảng, trong lúc Trịnh Hi Ngôn đang vui vẻ thì cô
nàng tràn ngập tâm trạng.
Đến thời điểm hiện tại, cô vẫn chưa xác nhận được bản thân từng rung động với đối phương hay không, nhưng có lẽ thứ cảm giác Đỗ Nhược Vi đối với Trịnh Hi Ngôn là lòng biết ơn sâu sắc
nhiều hơn. Cô cảm kích chàng trai ở phía đối diện vì hy sinh cho mình
nhiều đến vậy, chỉ cần Đỗ Nhược Vi cần gì Trịnh Hi Ngôn đều liều mạng
thực hiện, hơn nữa, anh chính là người duy nhất cứu mang, ở bên cạnh Đỗ
Nhược Vi trong lúc cô rơi vào đường cùng, thiếu chút nữa lựa chọn phương pháp kết thúc cuộc đời trong vô vọng.
Cuộc sống này chỉ mình
Trịnh Hi Ngôn là thật lòng với cô, về phần những kẻ Đỗ Nhược Vi từng hy
vọng thì bọn họ chưa từng đoái hoài gì đến người con gái.
Lựa chọn Trịnh Hi Ngôn là tốt nhất rồi.
Đối phương dành nhiều tình cảm cho cô như vậy, Đỗ Nhược Vi rất muốn bản
thân làm được gì đó báo đáp anh. Gả cho Trịnh Hi Ngôn mà khiến anh vui
vẻ thì Đỗ Nhược Vi sẵn sàng làm. Huống chi con trai cô nàng thích người
đàn ông này như vậy, vừa làm con trai cảm thấy hạnh phúc, tràn trề niềm
tin vào cuộc sống, đồng thời giúp đỡ Trịnh Hi Ngôn thì Đỗ Nhược Vi cam
tâm tình nguyện đánh đổi.
Tình cảm thì có thể từ từ vun đắp được mà.
Vả lại, nếu cả đời Đỗ Nhược Vi không nảy sinh tình cảm với anh thì lựa
chọn này cũng chả khiến cô nàng chịu thiệt thòi. Cô từ lâu đã mệt mỏi
bởi tình yêu lắm rồi, giờ chỉ mong bản thân sống thật tốt thôi. Và Trịnh Hi Ngôn thật sự là lựa chọn tốt nhất. Cô vẫn chấp nhận làm tròn nghĩa
vụ chứ quay về bên Quách Thừa Nhân thì chỉ càng khiến cuộc đời thêm tối
tăm mà thôi.
“Việc này chẳng vấn đề gì cả.” Trịnh Hi Ngôn gật đầu lia lịa, nhanh như một cơn gió chạy đến bên cạnh Đỗ Nhược Vi, cẩn thận
từng li từng tí nắm lấy tay cô, dịu dàng mở miệng: “Vi Vi, anh biết rõ
sau những chuyện em đã trải qua nên nhất thời khó mà mở lòng. Tuy nhiên, em cứ yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, anh đảm bảo nỗ lực hết sức,
rồi có một ngày nhất định khiến em bằng lòng trao trọn trái tim dành cho anh.” Vươn tay xoa đầu người con gái, Trịnh Hi Ngôn cười tít mắt, vô
cùng khoái chí.
Anh đã đợi Đỗ Nhược Vi nhiều năm như vậy rồi, đợi thêm một khoảng thời gian nữa thì có sao đâu.
Cưới được người con gái mình yêu về nhà Trịnh Hi Ngôn đã vô cùng hạnh phúc rồi.
Anh tin chắc rằng chỉ cần bản thân cố gắng hơn một chút đảm bảo giành lấy được toàn bộ tâm tư tình cảm từ Đỗ Nhược Vi.
Sau khi xác định quan hệ, Đỗ Nhược Vi với Trịnh Hi Ngôn bắt đầu ở bên nhau, dù bận thì anh vẫn dành khoảng thời gian để đến bên hai mẹ con. Lúc mới đầu do chưa làm quen nên Đỗ Nhược Vi có chút gượng gạo, chẳng thích ứng kịp nhưng dần dần cô cũng nắm bắt được tiến độ rồi. Người vui nhất
chính là con trai Đỗ Nhược Vi, cậu nhóc sau khi biết được một thời gian
nữa mẹ mình cùng ba nuôi kết hôn, thằng bé ngay lập tức lao vào lòng
Trịnh Hi Ngôn, trên khuôn mặt chả giấu nổi hai chữ hạnh phúc.
Chứng kiến con trai tâm trạng thoải mái như vậy, Đỗ Nhược Vi cũng vui lây.
Hơn nữa, Trịnh Hi Ngôn chưa bao giờ khiến người con gái cảm thấy buồn,
anh rất biết cách cân bằng giữa cuộc sống với công việc nên chẳng làm Đỗ Nhược Vi rơi vào tình cảnh cô đơn buồn tủi giống cái cách Quách Thừa
Nhân từng gây ra bảy năm trước.
Mọi thứ bây giờ đã hoàn toàn khác rồi.
Quách Thừa Nhân sau khi biết được tin tức Đỗ Nhược Vi đồng ý ở bên cạnh Trịnh Hi Ngôn, hắn tới thăm con vài lần tiện thể hỏi về vấn đề này, cô chỉ
thản nhiên đáp lời. Người đàn ông đặc biệt cảm thấy buồn bã khi bản thân chính thức đánh mất một viên ngọc quý báu bị chính mình vứt bỏ, chứng
kiến Đỗ Nhược Vi vui vẻ với Trịnh Hi Ngôn, Quách Thừa Nhân chỉ có thể
đứng nhìn một cách gượng gạo, cố gắng rặn ra trên khuôn mặt một nụ cười.
Một thời gian sau, Đỗ Nhược Vi cùng Trịnh Hi Ngôn đăng ký kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng.
Hôm ấy, trước lúc rời khỏi nhà, Quách Thừa Nhân có tìm tới đứng trước mặt
đối phương mở miệng: “Nhược Vi, chúc mừng em. Cuối cùng thì em đã tìm
được hạnh phúc thuộc về bản thân mình. Tôi hy vọng từ nay về sau em sẽ
không phải chịu bao đau thương giống với cuộc sống ở bên cạnh tôi nữa,
mong rằng Trịnh Hi Ngôn yêu em thật nhiều, coi như bù vào những gì em
từng đánh đổi ở chỗ tôi.” Trên môi đang cười nhưng trong lòng đổ lệ, ngữ khí vừa đau buồn vừa chua xót.
“Cảm ơn anh, Quách tổng, mong rằng anh sẽ sớm tìm được một nửa của riêng mình.”
Rất nhiều năm sau đó, cuộc sống của Đỗ Nhược Vi ở bên cạnh Trịnh Hi Ngôn
đều tràn ngập tiếng cười, chẳng còn những buồn tủi bao vây nữa. Chồng
đối xử với cô cực kỳ tốt, tuy không quá giàu sang nhưng vừa đủ với Đỗ
Nhược Vi. Con trai lớn, Đỗ Nhược Vi sinh ra thêm một bé gái, cùng Trịnh
Hi Ngôn mãi mãi ở bên nhau. Còn Quách Thừa Nhân từng ấy thời gian chưa
từng lấy ai, mãi hướng về một người.