Thoáng chốc cổ họng Quách Thừa Nhân đột nhiên
nghẹn ứ, chả tài nào thốt ra được từng lời, đối diện với ánh mắt ngây
thơ cùng với câu hỏi vô cùng tự nhiên của con trai, chỉ là một câu hỏi
đơn giản, tuy nhiên, Quách Thừa Nhân không biết hiện tại bản thân nên
nói làm sao nữa. Thời gian ở đây, hắn thường xuyên có dịp được trò
chuyện với con trai, nguồn đàn ông vô cùng tự nhiên xưng ba, nhưng kết
quả phản ứng trên khuôn mặt thằng bé chỉ là sự ngỡ ngàng cùng với hoảng
hốt.
Hơn nữa, đứa nhỏ còn ngây thơ phủ nhận rằng Trịnh Hi Ngôn
mới là cha mình, dù chỉ là cha nuôi. Thanh âm non nớt lúc ấy với Quách
Thừa Nhân mà nói thì chả khác gì thanh sắt nặng trịch hung hăng đánh
thật mạnh vào trái tim mình, cảm giác vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, nhiều
khi muốn cố gắng giải thích, thế nhưng đối diện với con mình, Quách Thừa Nhân bắt đầu cảm thấy xấu hổ trước những việc năm xưa bản thân mình gây ra.
Lỡ như nó biết cha ruột thật sự đã tàn nhẫn với người mẹ
sinh ra mình như thế nào thì đảm bảo đứa trẻ trước mặt về sau hận Quách
Thừa Nhân vô cùng.
May mắn lúc đó Đỗ Nhược Vi ngay lập tức phá vỡ cuộc trò chuyện giữa hai người, đánh trống lảng sang vấn đề khác. Chỉ
là thời gian trôi qua nhanh như vậy mà Quách Thừa Nhân vẫn chưa tài nào
lay động được trái tim Đỗ Nhược Vi, thứ từng bị hắn bóp nghẹt thành từng mảnh.
Nhưng Quách Thừa Nhân dù không muốn thì cũng phải thừa
nhận rằng khi chứng kiến con trai mình thân thiết gọi Trịnh Hi Ngôn hai
tiếng cha nuôi, hắn đã vô cùng ghen tị, khó chịu đến mức toàn thân rộn
rạo, chỉ muốn xông lên tách hai người bọn họ ra. Vị trí ấy vốn dĩ thuộc
về Quách Thừa Nhân, mà giờ hắn chỉ có thể từ xa đứng nhìn, chưa dám quá
mức manh động, lặng lẽ từ từ chứng minh bản thân. Chỉ là nhiều lúc Quách Thừa Nhân để cơn ghen tức lấn át lý trí, đầu óc chẳng thể suy nghĩ được gì nhiều.
Thân thiết cũng đúng thôi.
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, cười khổ, đáy mắt lóe lên những tia xót
xa khốn cùng. Bảy năm qua người luôn ở bên cạnh mẹ con Đỗ Nhược Vi là
Trịnh Hi Ngôn, lúc cô gặp khó khăn đều do đối phương chăm sóc, nhận được tính thương mãnh liệt từ Trịnh Hi Ngôn thì con trai hắn coi người đó là cha mình là điều đương nhiên. Đặc biệt, Đỗ Nhược Vi chưa từng giải
thích, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, giờ đây thành ra thế này…
Quách Thừa Nhân dù có ân hận thì cũng rất muộn mặc hắn vô cùng cố gắng để
chứng minh bản thân hoàn toàn đáng cho Đỗ Nhược Vi đặt niềm tin vào.
Nhớ có lần khi tất bật lấy thuốc, Trịnh Hi Ngôn từng nói với hắn: “Quách
Thừa Nhân, tốt nhất anh đừng cố chấp nữa, làm vậy chỉ khiến Đỗ Nhược Vi
càng thêm khó xử thôi. Nếu anh thật sự muốn bù đắp hay hối hối hận thì
biện pháp tốt nhất chính là tránh xa hai mẹ con họ ra, tránh làm cho mọi chuyện đi quá xa. Giờ anh dù cố gắng đến mấy thì hoàn toàn chả đủ sức
cạnh tranh với tôi. Huống chi con cô ấy gọi tôi một tiếng ba, còn Quách
Thừa Nhân anh thì sao? Anh vốn dĩ đã thất bại ngay từ đầu rồi.” Từng câu từng chữ dường như đang cố tình móc máy, mỉa mai hắn.
Đúng là so về mọi thứ ngoại trừ gia thế thì Quách Thừa Nhân thua xa Trịnh Hi Ngôn.
Tuy nhiên, kêu hắn từ bỏ mẹ con Đỗ Nhược Vi, người đàn ông thật sự không nỡ chút nào.
Giờ đây, ngồi chết lặng trên ghế, trong khi Quách Thừa Nhân đang gắng gượng tìm ra câu trả lời phù hợp thì đứa trẻ tiếp tục đặt câu hỏi: “Chú à,
chú mau nói gì đi? Sao chú cứ tự nhận mình là ba cháu thế? Nếu đây là
thật thì tại sao mẹ cháu chưa từng nhắc tới chú? Hay là chú đang theo
đuổi mẹ ạ?” Đôi mắt ngây thơ long lanh như vì sao sáng rực rỡ trên bầu
trời dán chặt mắt về Quách Thừa Nhân.
Hắn á khẩu luôn.
Đúng lúc ấy thì Đỗ Nhược Vi vừa mua hoa quả về, phát hiện Quách Thừa Nhân ở
bên trong, cô nàng vội vàng đẩy cửa vào, hung hăng trừng mắt: “Quách
Thừa Nhân, anh đang nói gì với con trai tôi thế? Lại tính dở trò gì à?”
Cô nhướng mày hoài nghi đánh mắt quan sát xung quanh.
“Đâu có, Nhược Vi, em đừng hiểu lầm.” Người đàn ông ngay lập tức đứng bật
dậy, vội vã xua tay phủ nhận: “Con chỉ nói là đói nên tôi hỏi thằng bé
thích ăn gì thôi.” Hắn chưa từng nhắc tới cuộc đối thoại căng thẳng vừa
rồi dù chỉ nửa lời.
Đỗ Nhược Vi nửa ngờ nửa vực, tuy nhiên, cô cũng chẳng có tâm trạng nhắc tới.
Dỗ đứa trẻ nghỉ ngơi xong, cô nàng qua phòng bác sĩ hỏi xem tình hình con
trai mình thế nào rồi, Quách Thừa Nhân cứ lẽo đẽo theo sau. Kết quả Đỗ
Nhược Vi nhận được phải nói là vô cùng tốt khi thằng bé đã ổn, có thể
xuất viện vào bất cứ lúc nào. Suốt cả quá trình, Quách Thừa Nhân đều yên lặng bước đi theo sau người con gái.
Thỉnh thoảng Đỗ Nhược Vi sẽ khẽ liếc mắt quan sát hắn ta, thời gian vừa rồi cô coi như xác định
được Quách Thừa Nhân thật tâm với đứa trẻ. Thằng bé bị bệnh, dù cô đuổi
mãi hắn vẫn cứ lì lợm chạy tới bệnh viện, mang theo một đống đồ bồi bổ
đắt tiền, những lúc cần thiết Quách Thừa Nhân đều ra tay phụ giúp cô.
Lúc đầu, khi thấy quà, Đỗ Nhược Vi vô cùng kháng cự: “Phiền Quách tổng mau
chóng mang hết về giùm, con tôi chẳng có phúc phận hưởng những thứ như
này đâu.” Đặc biệt cô còn nghe nói Quách phu nhân, mẹ hắn từng chạy
ngược chạy xuôi hỏi mua rất nhiều thứ tặng con cô, tuy nhiên, Đỗ Nhược
Vi chỉ cảm thấy bọn họ làm màu.
Dần dần cô mới bắt đầu thỏa hiệp, đồ đạc gần như đã chất đống trong phòng bệnh rồi mà Đỗ Nhược Vi chưa
từng dùng đến. Mặc kệ điều ấy, Quách Thừa Nhân tiếp tục mang đến người
khác nhìn mà ngao ngán.
Chả hiểu hắn ta đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Nhưng khi hình ảnh Quách Thừa Nhân vất vả lo toan mọi việc khi Đỗ Nhược Vi
chả tài nào làm được một mình, hắn vất vả quan tâm đến cảm nhận của cả
cô lẫn con, nghe nói công việc đều bị người đàn ông gạt sang một bên thì Đỗ Nhược Vi bất giác hơi xao động, một cảm xúc rất đỗi bình thường. Tuy nhiên, ý nghĩ vừa lóe lên đã bị cô nàng trực tiếp dập tắt.
Hiện tại, mặc kệ Quách Thừa Nhân tốt đến mức nào thì vẫn chả tài nào thay đổi được mọi thứ.
Bước chân Đỗ Nhược Vi bỗng nhiên khựng lại, cô ngừng bước, quay sang nhìn
chằm chằm Quách Thừa Nhân, nhướng mày nhắc nhở: “Quách tổng, anh cũng
nghe rồi, tình hình thằng bé đã ổn, anh khỏi cần tới đây làm gì nữa. Từ
nay về sau luôn. Thời gian qua tôi vô cùng cảm ơn anh vì tốn nhiều công
sức ở chỗ thằng bé như vậy. Nhưng tôi hy vọng sau này chúng ta rạch ròi
hơn một chút.” Người con gái hời hợt cất lời.
“Nhược Vi, em đừng
nói vậy, những gì tôi làm đều vì tự nguyện cả, không cần cảm ơn.” Quách
Thừa Nhân xua xua tay, hắn nặng nề thở ra từng tiếng, chua xót mở miệng: “Em hy vọng tôi làm gì tôi đều đồng ý, chỉ xin hãy để tôi theo đuổi em
lần nữa. Tôi đảm bảo hết sức nỗ lực, huống chi mọi chuyện giữa chúng ta
đang rất tốt đẹp mà.” Thanh âm pha chút thê lương.
Đỗ Nhược Vi chỉ im lặng.
Vài phút sau, Quách Thừa Nhân nheo mắt, rặn ra từng câu từng chữ: “Thế em
có thể cho tôi biết em suy nghĩ gì về lời cầu hôn từ phía Trịnh Hi Ngôn
không? Nhược Vi, em đã đồng ý hay là từ chối?”
Nhắc đến vấn đề này, người đàn ông vô cùng kích động, điều đó thể hiện vô cùng rõ ràng ở trong ánh mắt.