“Chuyện… chuyện này… cậu… cậu chủ… chúng… chúng tôi…”
Người giúp
việc đối diện với câu hỏi vừa được Quách Thừa Nhân đặt ra, ai nấy đều
khó xử đưa mắt nhìn nhau, nhất thời rơi vào lúng túng, chưa biết nên trả lời ra sao cho phù hợp. Tất cả bọn họ thời gian qua nào có quan tâm tới Đỗ Nhược Vi ở đây sống chết ra sao, dù chẳng thấy bóng dáng đối phương
đâu cũng lơ đễnh, chỉ biết làm việc được giao. Hơn nữa, bọn họ tưởng
rằng Đỗ Nhược Vi chịu nỗi đau mất con nên cứ ở lì trong phòng thời gian
dài, dù rất nhiều vấn đề bất cập nhưng ai nấy đều bất cập.
Nguyên nhân là bởi đám người làm nghĩ rằng dù Đỗ Nhược Vi tồn tại hay biến mất thì Quách Thừa Nhân đều chưa từng để tâm tới, bọn họ nhận định chắc như đinh đóng cột rằng thiếu phu nhân sau này sớm muộn cũng là Thiệu Ninh
Thuần, Đỗ Nhược Vi ở đây vốn dĩ chỉ là bức bình phong hữu danh vô thực
thôi. Mặc kệ người con gái rơi vào tình cảnh khó khăn như thế nào đi
chăng nữa, bọn họ đều bỏ mặc Đỗ Nhược Vi một cách vô tình vì sợ chọc
giận tới Quách Thừa Nhân.
Thời gian dài, ai nấy đều đâm ra sự khinh thường đối với vị thiếu phu nhân hiện tại đáng lý ra bọn họ nên kính trọng.
Thanh âm lí nhí vang lên, chứng kiến cảnh tượng đám người trước mặt ấp a ấp
úng, khuôn mặt Quách Thừa Nhân trong thoáng chốc sa sầm, hắn ta nhướng
mày, tức giận mở miệng hỏi: “Đừng nói với tôi là mấy người không biết Đỗ Nhược Vi đang ở đâu đấy nhá? Thời gian qua chẳng phải tất cả đều ở
trong nhà à? Đến một người mà chả thèm chú ý tới.” Hắn ta chất vấn, bàn
tay nổi đầy những đường gân xanh cuộn tròn thành nắm đấm.
Rốt cuộc là Đỗ Nhược Vi đi đâu chứ?
Theo như những gì Quách Thừa Nhân biết thì cô chẳng có lấy một người bạn nào ở nơi này ngoại trừ Trịnh Hi Ngôn mà. Hơn hết, Trịnh Hi Ngôn bây giờ đã được chuyển công tác sang nước ngoài, Đỗ Nhược Vi khó lòng mà nhờ tới
sự giúp đỡ lắm.
Quách Thừa Nhân đã quá quen thuộc đối với hình
bóng Đỗ Nhược Vi lúc nào cũng đứng ngoài cửa chờ đợi hắn trở về nhà,
dáng vẻ hiền lành dịu dàng từng bị người đàn ông ghét bỏ, mắng mỏ là giả tạo khi ấy bây giờ lại chẳng còn thấy đâu nữa. Nghĩ đến thời điểm con
gái hai người vừa mới mất, ánh mắt Đỗ Nhược Vi khảm sâu nỗi tuyệt vọng,
cô đơn, cô nhìn Quách Thừa Nhân luôn hời hợt, sự đong đầy tình cảm lúc
đó hoàn toàn biến mất.
Cả người hắn bất giác run lên.
Phải chăng vì Đỗ Nhược Vi không muốn sống chung với hắn nữa nên mới rời khỏi đây ư? Tuy nhiên, thật lạ lùng làm sao, nếu như đối phương dọn đồ bỏ
nhà ra đi, chắc hẳn những người đang đứng ở phía đối diện với Quách Thừa Nhân chắc chắn phải nhận ra chứ, mắt bọn họ đâu hề bị mù. Vậy thì Đỗ
Nhược Vi đang ở đâu với cái thân thể yếu ớt, sức lực gần như mất sạch
đó? Hình ảnh thân thể Đỗ Nhược Vi gầy gò lộ rõ cả xương hiện hữu trong
đầu người đàn ông, Quách Thừa Nhân bất giác khó khăn hít thở, nét mặt
hắn trùng xuống, dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp như một đóa hoa rực rỡ năm
xưa nay đã héo tàn do ở bên cạnh một kẻ ngu ngốc như mình. Khi nãy,
Quách Thừa Nhân đã lục tung khắp mọi ngóc ngách trong căn nhà, nhưng
bóng dáng Đỗ Nhược Vi chưa từng xuất hiện.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu chứ?
Với tài chính khó khăn như Đỗ Nhược Vi hiện tại chắc chắn việc ra ngoài thuê nhà gần như là chẳng đáng đề cập tới.
Đám người giúp việc đối diện với sự giận dữ từ Quách Thừa Nhân, bọn họ sợ
hãi cúi mặt xuống đất, ai nấy đều huých vai đùn đẩy nhau, rơi vào tình
cảnh tiến chẳng được lùi chả xong. Bọn họ làm gì có câu trả lời, bởi vì
thời gian qua Quách Thừa Nhân không về nhà nên cơm chả nấu, nhà dọn dẹp
qua loa, về Đỗ Nhược Vi thì cứ nghĩ ra rằng đối phương tự nhốt mình
trong phòng thôi.
Bọn họ chưa hề nhìn thấy Đỗ Nhược Vi ra ngoài nên cứ đinh ninh là như vậy.
Giờ đây, đột nhiên Quách Thừa Nhân quan tâm tới người vợ hữu danh vô thực
ấy làm ai nấy đều cảm thấy lúng túng, trước kia rõ ràng đâu hề như vậy.
“Thật sự là không biết à?” Quách Thừa Nhân mặt mày nhăn nhó, bên trên viết rõ hai chữ khó chịu, chống tay lên hông, thanh âm tỏa ra luồng sát khí
nồng đậm, nhiệt độ bao lấy xung quanh hạ thấp xuống cùng cực: “Thường
ngày các cô các cậu làm việc kiểu gì thế? Đến một người phụ nữ mà chẳng
thể chú ý nổi.” Đưa tay đỡ trán dường như muốn che giấu tâm trạng rối
rắm hiện tại, Quách Thừa Nhân bất lực thở dài một hơi. ngôn tình hoàn
Giờ hắn nên làm gì đây?
Người đàn ông dù sao cũng nên ở trước mặt Đỗ Nhược Vi nói một câu xin lỗi dù
biết rõ hành động ấy hoàn toàn vô ích, quá muộn để quay đầu xin tha thứ
khi kéo Đỗ Nhược Vi vào quan hệ giữa hắn cùng Thiệu Ninh Thuần, bên cạnh đó còn trực tiếp hủy hoại cuộc đời đối phương nữa. Hận ý Đỗ Nhược Vi
đối với hắn thể hiện rất rõ ràng, nhưng Quách Thừa Nhân nào dám nửa lời
oán hận, hắn biết rồi đều do bản thân mình xứng đáng.
Một người
trong số những giúp việc đang có mặt tại vị trí bước lên, mặt mũi co rúm lại, run rẩy cúi đầu: “Cậu chủ, tất cả đều do chúng tôi chưa làm tròn
trách nhiệm, thiếu phu nhân ở đâu chúng tôi không biết rõ, xin cậu trách phạt.”
“Thôi bỏ đi.” Quách Thừa Nhân hời hợt phẩy tay, mở miệng cất giọng: “Mau về làm việc, để tôi tự tìm.”
Người đàn ông đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân khiến bọn họ ném Đỗ Nhược Vi
sang một bên thế này tất cả đều do mình mà ra, giá như ban đầu Quách
Thừa Nhân chịu tin tưởng Đỗ Nhược Vi dù chỉ một chút, dành cho cô sự
quan tâm nhỏ nhặt nhất thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác, Quách Vị An cũng
chẳng phải mất mạng oan ức vì một kẻ lòng dạ độc ác Quách Thừa Nhân dây
dưa tới.
Tuy nhiên, trên đời này làm gì tồn tại hai chữ giá như.
Thời gian một khi đã trôi qua thì chẳng bao giờ quay lại, đồng nghĩa với
việc hành động Quách Thừa Nhân gây tổn thương với Đỗ Nhược Vi sẽ mãi mãi khắc sâu nơi tâm trí người con gái.
Hắn cười chua xót, lắc đầu
bước về phía trước, đến phòng Đỗ Nhược Vi. Phát hiện ra đồ đạc đều bị cô thu dọn sạch sẽ, những thứ thuộc về nhà họ Quách Đỗ Nhược Vi đều chưa
từng chạm vào, hắn bắt buộc phải thừa nhận cô rời khỏi đây rồi, chỉ là
chẳng ai phát hiện ra mà thôi. Ngồi lặng lẽ trên ghế như người mất hồn
khoảng mười năm phút, tâm trạng Quách Thừa Nhân dường như được đặt ở
trên chín tầng mây, lơ đễnh khó mà kéo xuống.
Đỗ Nhược Vi còn nơi nào để đi sao?
Sực nhớ ra điều gì đó, Quách Thừa Nhân vội vàng liên lạc với nhà họ Đỗ, hỏi thăm xem Đỗ Nhược Vi liệu có quay về đó không, tuy nhiên, bọn họ thậm
chí còn chẳng rõ tin tức cô hiện tại, cứ một mực nghĩ rằng Đỗ Nhược Vi
bây giờ đang sống tốt với tiền bạc giàu sang cùng Quách Thừa Nhân. Cúp
điện thoại, đưa tay đỡ trán, hắn chả hiểu tại sao lại gọi tới đó nữa
trong khi nhà họ Đỗ đâu hề quan tâm tới sống chết của Đỗ Nhược Vi ra
sao.
Kể từ ngày hôm đó, Quách Thừa Nhân phái người tìm kiếm tung
tích Đỗ Nhược Vi, tuy nhiên, dù hắn có lật tung cả thành phố lên thì đối phương dường như đã bốc hơi khỏi nơi này. Quách Thừa Nhân vò đầu bứt
tai, cảm giác bất lực dày vò hắn giống hệt năm xưa khi Thiệu Ninh Thuần
chạy trốn.
Bỏ ra ngoài uống rượu, Lục Vị Bạch ngồi bên cạnh
khoanh tay trước ngực, miệng buông ra những lời châm chọc: “Sao? Giờ hối hận rồi à?”