“Thừa Nhân… anh… anh đang… đang nói gì thế…? Em… em không… không hiểu…”
Khi thanh âm thốt ra từ miệng Quách Thừa Nhân vừa mới dứt, sắc mặt Thiệu
Ninh Thuần ngay lập tức co rúm lại vì sợ hãi, trắng bệch chả có lấy một
cắt máu, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trước
mặt. Thiệu Ninh Thuần hoang mang vô cùng, trong đầu cô ta trắng tinh
nhất thời chẳng thể suy nghĩ gì hết, hơi thở càng ngày càng dồn dập.
Thậm chí đứa trẻ đang ngồi chơi trên ghế cũng bị cô ta bỏ mặc.
Rốt cuộc là tại sao chứ?
Đang yên đang lành,Quách Thừa Nhân tự dưng hỏi câu kỳ lạ như vậy, phát hiện ra điều gì rồi sao?
Làm sao có thể.
Thiệu Ninh Thuần hoảng loạn đến mức hơi thở cô ta trở nên nặng nề, lồng ngực
phập phồng lên xuống, đôi mắt lộ rõ những tia sợ hãi khi đứng trước một
Quách Thừa Nhân đằng đằng sát khí, sống lưng người phụ nữ từ lúc nào đã
đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô ta cố gắng hết sức giữ bình tĩnh dù chân Thiệu
Ninh Thuần đã tê cứng.
Quách Thừa Nhân trầm giọng, hai
mắt hơi híp xuống, nghiến răng nghiến lợi cầm tờ giấy ném thẳng vào mặt
Thiệu Ninh Thuần: “Đừng tiếp tục giả ngu nữa, xem đi, đây là giấy xét
nghiệm quan hệ huyết thống với tôi cùng đứa trẻ đấy,Thiệu Ninh Thuần, cô thanh minh thử xem. Tôi hết lòng tin tưởng, yêu thương nâng niu, cho cô những gì tốt nhất, tuy nhiên, cô ngang nhiên dám ở sau lưng cắm cho tôi cái sừng to đùng như vậy, kể cả lúc trước khi chúng ta chuẩn bị kết
hôn. Bộ mặt này của Thiệu Ninh Thuần cô đúng thật khiến tôi khó tin
đấy.” Lời nói mang theo sự chất vấn đan xen cùng nỗi phẫn nộ tới cùng
cực.
Dù chẳng hề muốn tin, nhưng sự thật rành rành trước mắt, Quách Thừa Nhân không thích cũng chẳng được.
Cứ tưởng Thiệu Ninh Thuần ngây thơ ngoan hiền, ai dè cô ta dám làm ra
những hành động vô liêm sỉ đến mức sẵn sàng phá hủy gia đình người khác. Chưa hết, Thiệu Ninh Thuần liên tục ủy quyền lộng hành, chả hề coi ai
ra gì. Quách Thừa Nhân khó tin, đây chính là người phụ nữ hắn yêu thương bấy lâu nay sao?
Hắn giống như những kẻ tầm thường ngoài kia, trực tiếp bị Thiệu Ninh Thuần dắt mũi chẳng chút thương tiếc?
Đúng thật trêu ngươi mà.
Thiệu Ninh Thuần run rẩy cầm lấy tờ giấy, đập thẳng vào mắt cô ta chính là
dòng chữ to đùng, giữa Quách Thừa Nhân và đứa trẻ cô ta mang về hoàn
toàn không phải cha con, cộng thêm những bằng chứng Quách Thừa Nhân thu
thập được, Thiệu Ninh Thuần nhất thời cứng họng. Cô ta chưa thể tưởng
tượng rằng sự thật bị bại lộ dễ dàng như vậy. Tưởng rằng Quách Thừa Nhân u mê mình, nhất có định say đắm cô ta đến mức bất chấp, ai dè chuyện
ngày hôm nay lại xảy ra.
Vì nguyên nhân gì khiến hắn đang yên đang lành điều tra Thiệu Ninh Thuần?
Người phụ nữ cố gắng suy nghĩ nhưng chưa tài nào tìm ra lý do.
“Thừa… Thừa Nhân… anh nghe em nói…” Thiệu Ninh Thuần ngay lập tức lao tới, vồ
vập lấy cánh tay đối phương, lắp ba lắp bắp giải thích, bất chấp tất cả: “Đều là hiểu lầm thôi, Thừa Nhân, xin anh hãy tin em. Giấy xét nghiệm
này chắc chắn bị kẻ khác làm giả nhằm chia rẽ mối quan hệ giữa hai chúng ta, anh đừng để bị lừa gạt. Những thứ này đều là dối trá, Thừa Nhân, từ trước tới giờ em chỉ yêu mình anh thôi.”
Thiệu Ninh
Thuần trợn ngược hai mắt, cô ta liên tục tự nhủ rằng Quách Thừa Nhân yêu mình đến chết đi sống lại, đảm bảo chỉ cần cô ta nói vài câu, hắn nhất
định tin ngay.
Tuy nhiên, mọi thứ khác xa so với những gì Thiệu Ninh Thuần tưởng tượng.
Cánh tay người phụ nữ bị bắt lấy, Quách Thừa Nhân giận giữ siết chặt khiến
bên trên hằn lên những vết đỏ ửng, gầm gừ chả khác gì con thú dữ: “Đừng
giảo biện nữa, Thiệu Ninh Thuần, đây là do chính tay tôi tự làm xét
nghiệm đồng thời tự mình tìm hiểu, cô nghĩ tôi vì nguyên nhân gì mà vu
oan cho cô? Lừa gạt tôi lâu thế vui lắm hay gì? Từ trước đến giờ cô luôn bày ra dáng vẻ ngây thơ tội lỗi lừa gạt tôi ư? Vì tài sản sao?” Bị đâm
một nhát đau đớn như vậy, Quách Thừa Nhân đương nhiên khó lòng chịu
được.
Qua tìm hiểu, hắn biết rất rõ, những đối tượng Thiệu Ninh
Thuần từng hoặc đang nhắm tới đều mang địa vị rất cao trong giới thượng
lưu. Miệng liên tục đảm bảo chỉ muốn cùng Quách Thừa Nhân kết hôn, tuy
nhiên, ở sau lưng thường xuyên lên giường với người đàn ông khác, bị
chính cô gái bản thân tin tưởng phản bội, tâm trạng Quách Thừa Nhân hiện tại vô cùng phức tạp, hắn nhất thời chưa biết nên miêu tả ra sao nữa.
Đảm bảo vì tiền tài địa vị rồi.
Qua điều tra, ai nấy đều khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Biết cô ta ra nước ngoài từng mang thai với người đàn ông khác, Quách Thừa
Nhân bắt đầu hoảng loạn khi nghĩ tới đứa trẻ bản thân yêu thương cưng
chiều bao lâu nay không có quan hệ huyết thống với mình, hắn trực tiếp
tới bệnh viện làm xét nghiệm. Quả đúng như những gì dự đoán. Và năm xưa, lúc Thiệu Ninh Thuần mang thai bị tên giàu có kia đá, một mình nuôi con mới tìm tới Quách Thừa Nhân làm mục tiêu đổ vỏ.
Hơn nữa, cha đứa trẻ còn chưa thể xác định được là ai vì Thiệu Ninh Thuần qua lại với rất nhiều người.
Quách Thừa Nhân khoảnh khắc ấy gần như hoàn toàn ngã khụy hoàn toàn. Hết lòng dành trọn mọi thứ tới đối phương để rồi cuối cùng phát hiện ra Thiệu
Ninh Thuần là một kẻ đê tiện, lẳng lơ, hoàn toàn chẳng giống những gì
Quách Thừa Nhân biết. Liên tục mắng Đỗ Nhược Vi là loại người xấu xa,
ham vinh hoa phú quý, rồi bây giờ chính hắn đang ở bên cạnh Thiệu Ninh
Thuần y hệt, còn là dạng người bản thân đặc biệt căm ghét.
“Thiệu Ninh Thuần, mau nói đi, tại sao cô làm như thế?” Quách Thừa Nhân gằn
mạnh từng chữ, đôi mắt đỏ ngầu vằn lên những tia máu, thiếu chút nữa ăn
tươi nuốt sống kẻ đang đứng đối diện: “Tôi đối xử với cô không tốt à?
Mình tôi chưa đủ thỏa mãn cô hay sao? Năm xưa nguyên nhân cô bỏ đi chẳng phải vì việc tôi cùng Đỗ Nhược Vi phát sinh quan hệ đúng chứ?”
Những câu hỏi dồn dập liên tục được đặt ra, lý trí Quách Thừa Nhân lúc bấy
giờ gần như mất sạch, chỉ còn cơn phẫn nộ đang bùng phát dữ dội.
Hắn đang vô cùng muốn biết rốt cuộc vì sao đây.
Thiệu Ninh Thuần bị đẩy vào đường cùng, hết lý do để chối cãi, cô ta ngay lập tức thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn Quách Thừa Nhân, nghiến răng
nghiến lợi: “Đúng vậy đấy. Quách Thừa Nhân, anh ngạc nhiên lắm chứ gì?
Tuy nhiên, đây mới chính là bản chất thật của tôi, giờ anh biết dần là
vừa. Tôi rời khỏi anh bởi vì tôi tìm được đối tượng tốt hơn đấy, tôi
xinh đẹp như vậy, làm sao cứ mãi chôn vùi bên cạnh một kẻ giống anh
được. Chỉ cần ai giàu có, tôi sẵn sàng tới với người đó, yêu anh ư,
Quách Thừa Nhân, thứ tôi yêu chỉ là tiền bạc anh cho tôi thôi.” Cô ta
khinh bỉ ra mặt, trực tiếp thừa nhận mọi thứ.
“Cô không thích thì cứ nói chia tay là được, sao cứ cần lắm trò? Thiệu Ninh Thuần, ý đồ cô
bày ra là gì?” Khóe môi Quách Thừa Nhân giật giật, tặng hỏi.
Người phụ nữ phía đối diện đột nhiên bật cười ha hả: “Đương nhiên là để anh
trở thành lốp dự phòng rồi. Quách Thừa Nhân, anh thấy đấy, nếu người kia vứt bỏ tôi thì quay về anh kiểu gì chả chấp nhận để tôi ở bên cạnh. Anh chưa bao giờ là đầu tiên.” Ngừng một chút, Thiệu Ninh Thuần tiếp tục mở miệng: “À nhân tiện nếu anh biết hết rồi thì tôi cũng nhận luôn, việc
anh với Đỗ Nhược Vi lên giường với nhau năm xưa đều do một tay tôi sắp
xếp đấy.”