“Nhược Vi, em cứ bình tĩnh đã. Gửi địa chỉ qua tin nhắn giúp anh, anh tới ngay đây.”
Trịnh Hi Ngôn vừa nghe thấy thanh âm run rẩy tràn đầy sự sợ hãi thốt ra từ
miệng Đỗ Nhược Vi, anh đang ngủ thì liền ngồi bật dậy, vội vàng trấn an
đối phương. Cầm lấy áo khoác ở đầu giường cùng chìa khóa xe, ngay lập
tức Trịnh Hi Ngôn đi thẳng xuống bãi đỗ xe, hành động vô cùng mau lẹ.
Đỗ Nhược Vi gật đầu theo bản năng, cô nhanh chóng cúp máy, làm theo những
lời Trịnh Hi Ngôn yêu cầu. Thời khắc này, ngoại trừ nhờ tới sự giúp đỡ
từ anh thì Đỗ Nhược Vi hoàn toàn chẳng còn cách nào khác. Trong lúc đợi
Trịnh Hi Ngôn tới đón, cô nàng vừa lau người cho Quách Vị An, hy vọng
cơn sốt giảm bớt một phần nào đó, đồng thời Đỗ Nhược Vi cố hết sức để
liên lạc với Quách Thừa Nhân nhờ hắn giúp đỡ, tuy nhiên đáp lại người
con gái chỉ là những âm thanh tút tút tút dài vô tận văng vẳng bên tai.
Tay Đỗ Nhược Vi liên tục run rẩy bất giác cuộn tròn thành nắm đấm.
Sắc mặt cô nàng tái nhợt rõ trông thấy, ẩn hiện dưới bóng đêm mờ mịt, tầm
mắt Đỗ Nhược Vi luôn đặt trên người đứa trẻ sốt cao chưa hạ nhiệt trên
giường. Lồng ngực Đỗ Nhược Vi phập phồng lên xuống theo từng hơi thở
nặng nề.
Rất nhanh Trịnh Hi Ngôn đã có mặt tại nơi.
Đỗ
Nhược Vi ôm theo con gái, được anh đưa tới bệnh viện trong thời gian
ngắn. Quách Vị An bị đẩy vào phòng cấp cứu, lúc này thân thể cô nàng gần như chả còn chút sức lực nào cả, yếu ớt run rẩy thiếu chút nữa ngã
xuống, may mắn được Trịnh Hi Ngôn đỡ lấy kịp thời, đặt cô ngồi xuống
ghế.
Người đàn ông vỗ vai, khẽ mở miệng an ủi, giọng nói mang
theo biết bao dịu dàng: “Nhược Vi, em đừng quá lo lắng. Con bé chắc chắn chẳng có vấn đề gì đâu. Tin tưởng bác sĩ, bọn họ nhất định cố hết sức
mình.” Chứng kiến dáng vẻ cô gái bản thân thầm thương trộm nhớ bao nhiêu lâu nay suy sụp tới mức này, đôi lông mày trên khuôn mặt Trịnh Hi Ngôn
bất giác nhíu chặt.
Đây chính là hạnh phúc mà cô từng nói ư?
Quách Thừa Nhân rõ ràng còn đang là chồng Đỗ Nhược Vi nhưng lúc hai mẹ con họ cần đến thì hoàn toàn chả thấy bóng dáng đâu, đây đâu phải là thứ tình
yêu Đỗ Nhược Vi từng mong muốn.
Thở dài một hơi, Trịnh Hi Ngôn thầm nghĩ, sau vụ này anh nên khuyên can cô gái đang ngồi bên cạnh một chút.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sâu Lười
2. Chiều Hư
3. Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!!
4. Hồng Trần Ái Tình
=====================================
Rất nhanh, bác sĩ đã bước tới trước mặt hai người.
Đối phương đưa ra kết luận: “Đứa trẻ không được cung cấp đầy đủ dưỡng chất
nên dẫn tới thân thể có dấu hiệu suy nhược cộng thêm hoảng sợ về tinh
thần nên khiến bệnh nhân sốt cao. Tôi vừa cho con bé uống thuốc hạ sốt,
hiện tại đang truyền nước bên trong, dần dần ổn định rồi. Người nhà hãy
cứ yên tâm.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Khoảnh khắc ấy, Đỗ Nhược Vi
mới được một phen thở phào nhẹ nhõm, cô vươn tay ôm ngực, thân thể lạnh
ngắt đổ đầy mồ hôi gần như mất hết sức lực, được Trịnh Hi Ngôn gắt gao
đỡ lấy. Sau khi xác nhận Quách Vị An tình trạng ổn định cô mới cảm thấy
yên tâm. Trịnh Hi Ngôn đề nghị Đỗ Nhược Vi nghỉ ngơi một chút, mọi
chuyện để anh tự mình lo liệu, tuy nhiên, người con gái chỉ hời hợt lắc
đầu, khéo léo từ chối.
Khuôn mặt Đỗ Nhược Vi bơ phờ quay sang đối diện với chàng trai bên cạnh, yếu ớt mở miệng: “Hi Ngôn, thật sự cảm ơn anh rất nhiều, nếu tối hôm nay không có anh thì em chẳng biết phải làm
sao nữa.” Cô nàng xúc động đến mức nghẹn ngào, hốc mắt đỏ ửng, mãi mới
rặn ra được từng chữ.
Vào những lúc quan trọng nhất luôn là Trịnh Hi Ngôn đến bên cô.
Đỗ Nhược Vi chả biết bản thân nên cảm ơn anh ra sao mới đền đáp được ơn huệ này nữa.
“Đừng nghĩ nhiều, chúng ta thân nhau mà, anh giúp được gì thì giúp thôi.”
Trịnh Hi Ngôn cười cười, vỗ nhẹ vào tay cô gái mấy cái, ngữ khí vui vẻ
tránh để Đỗ Nhược Vi nghĩ lung tung: “Em cứ an tâm đi, cần gì cứ nhờ tới anh, anh nhất định giúp đỡ hết mình. Chơi với nhau bao nhiêu năm thì
mấy cái này nhỏ nhặt lắm.”
Trong lòng anh thầm nghĩ mẹ con Đỗ Nhược Vi quá mức xui xẻo khi gặp phải tên đàn ông như Quách Thừa Nhân.
Người con gái mở miệng: “Em biết rồi. Nhưng mà giờ muộn rồi, anh về nhà nghỉ
đi, mình em ở bệnh viện với An An cũng được. Đánh thức anh lúc đang ngủ
thật sự rất có lỗi, anh nếu cần đến em thì cứ nói. Còn giờ anh đừng ở
đây nữa tránh ảnh hưởng sức khỏe.” Đỗ Nhược Vi rất quan ngại, tự dưng
làm phiền Trịnh Hi Ngôn, cô cực kỳ áy náy.
Dẫu vậy, lúc ấy cô bắt buộc phải làm thế.
Ngoại trừ Trịnh Hi Ngôn thì Đỗ Nhược Vi hoàn toàn chả nhờ vả được ai cả.
“Anh có ngủ đâu.” Ai kia đưa tay gãi gãi đầu, tươi tắn híp mắt cười, thản
nhiên nhún vai: “Lúc em gọi anh vừa vặn hoàn thành xong công việc nên em đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa, chiều anh ngủ nhiều rồi, giờ cũng chả buồn
ngủ đâu. Anh ở đây với em, cần gì thì anh giúp sẽ tốt hơn để em một thân một mình.”
Đỗ Nhược Vi mấp máy môi, định từ chối, tuy nhiên,
thái độ Trịnh Hi Ngôn đặc biệt kiên quyết, dù cô nói gì đi chăng nữa thì anh vẫn ngang ngược ở đây. Cô nàng đành thở dài, chấp nhận để Trịnh Hi
Ngôn tùy ý.
Rạng sáng, Quách Vị An tỉnh lại.
Con bé khỏe
mạnh hơn rồi, nhưng do thân thể suy nhược nên khá buồn ngủ, rất nhanh đã thiếp đi. Tận dụng thời gian đó, Trịnh Hi Ngôn ép Đỗ Nhược Vi phải nghỉ ngơi. Anh ra ngoài mua thức ăn, khi trở về vô tình bắt gặp Quách Thừa
Nhân, đứng bên cạnh là một người phụ nữ khác và một đứa trẻ, bọn họ
chẳng khác gì một gia đình thực thụ, còn Đỗ Nhược Vi bị đối phương trực
tiếp gạt sang một bên.
Bất giác, Trịnh Hi Ngôn cuộn tròn bàn tay, cố gắng nén cơn căm phẫn xuống.
Hóa ra bao nhiêu lâu nay Quách Thừa Nhân luôn ở cạnh Thiệu Ninh Thuần kia,
vợ mình thì chả thèm đoái hoài, cô gái anh nâng niu không nỡ làm đau lại bị Quách Thừa Nhân tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Trình nghiến
răng nghiến lợi trở về nói với Đỗ Nhược Vi cảnh tượng mình vừa nhìn
thấy. Cô chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó im lặng.
Người đàn ông bên
cạnh bất mãn: “Nhược Vi, em định chịu đựng cảnh tượng như vậy đến bao
giờ? Quách Thừa Nhân rõ ràng chẳng có tình cảm gì với em, thậm chí vứt
hai mẹ con ở một bên rồi ở cạnh người phụ nữ khác. Nhược Vi, em cam tâm
ư? Đừng tiếp tục vì kẻ không xứng mà làm tổn hại cả thể xác lẫn tâm hồn
mình nữa. Hãy yêu lấy bản thân, đấy mới là thứ quý giá nhất.”
“Em biết rồi.” Đỗ Nhược Vi nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt cô nàng sâu hoắm tựa đang suy nghĩ điều gì đó.
Phía bên Quách Thừa Nhân, hắn ta đang ôm Thiệu Ninh Thuần khóc thút thít, cô ta vô lực dựa người vào ngực hắn. Quách Thừa Nhân dịu giọng an ủi:
“Tiểu Thuần, đừng lo lắng, nhất định có cách mà.”
Nguyên nhân làm bầu không khí bao vây xung quanh nặng trĩu như vậy là vì Quách Thừa
Nhân cùng Thiệu Ninh Thuần vừa nhận được một tin tức kinh hoàng, đó là
con trai bọn họ mắc phải căn bệnh máu trắng, hay còn được gọi với cái
tên ung thư máu. Toàn thân Thiệu Ninh Thuần run lên bần bật, nước mắt
nước mũi.
Quách Thừa Nhân bị dáng vẻ kia làm cho đau lòng, hắn
ngẩng đầu nhìn vị bác sĩ đang mặc áo blouse trắng ngồi ở phía đối diện,
gấp gáp lên tiếng hỏi, trán đã nổi ba vạch đen: “Bác sĩ, bệnh này có thể chữa được không? Xin hãy cứ nói thẳng đi.”