Đỗ phu nhân thở hồng hộc, mặt mũi bà ta méo xệch, mắt đầy khí lạnh nhìn
chằm chằm Đỗ Nhược Vi với vẻ khinh bỉ, ngồi phịch xuống ghế, vô tư ăn
uống mà chả hề để tâm tới bất kỳ người nào. Đỗ Nhược Vi nhìn chằm chằm
cảnh tượng diễn ra trước mắt, cô vô cùng hết cách, đưa tay đỡ trán. May
mắn thay khi con gái được đưa đi tắm rửa rồi chứ nếu không nhất định con bé sẽ bị dọa hoảng sợ mà bật khóc bù lu bù loa lên mất, đặc biệt gây
ảnh hưởng tới những người xung quanh.
Cô đang ngồi chờ xem mẹ
mình tiếp theo tính làm cái gì thì Đỗ phu nhân liền mở miệng, bà ra dang hai tay đặt lên ghế sô pha: "Đỗ Nhược Vi, tao khuyên mày, nếu thực sự
muốn giữ Quách Thừa Nhân ở bên cạnh thì đừng ngồi yên nữa, coi chừng con mồi béo bở bị kẻ khác cướp mất bây giờ. Đặc biệt, để chiếm ưu thế thì
sinh thêm đứa con trai, bỏ mặc cái thứ vô dụng kia đi."
"Mẹ à."
Nghe tới đây, Đỗ Nhược Vi chẳng thể nhịn nổi mà gắt lên: "Đó là đứa trẻ
con mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày đấy, sao mẹ có thể nói những
lời như vậy? Làm ra việc ấy thật sự rất độc ác. Với cả con chưa bao giờ
nghĩ đến cách giữ Quách Thừa Nhân ở bên cạnh, hiện tại con chỉ muốn sống yên thôi." Sống mũi người con gái hơi cay cay, mặt mũi đỏ bừng, dáng vẻ cực kỳ kích động.
Sao một người như bà ấy cũng từng sinh con mà
có thể nói ra những lời cay nghiệt thế chứ? Quách Vị An, Đỗ Nhược Vi yêu thương con bé biết bao nhiêu, đâu thể nói bỏ là bỏ được. Đặc biệt, với
Quách Thừa Nhân, dù cô sinh ra trai hay gái thì kết quả vẫn là như hiện
tại thôi, người đàn ông đó chưa từng để Đỗ Nhược Vi với con cô vào trong mắt, suốt hai tuần qua hắn chẳng thèm tới bệnh viện thăm con gái một
lần, đặc biệt những lời Quách Thừa Nhân từng tuyên bố liên tục hiện lên
dai dẳng trong đầu Đỗ Nhược Vi.
Làm mọi việc thì có ích gì chứ?
Đổi lại thứ Đỗ Nhược Vi nhận được mãi chỉ là sự chán ghét đến cùng cực Quách Thừa Nhân đối với cô.
Hiện tại, cô chỉ mong Quách Vị An lớn lên trong bình lặng, khỏe mạnh mà
sống, khỏi cần vinh hoa phú quý, danh vọng gì đó. Đỗ Nhược Vi chẳng bao
giờ nghĩ tới bản thân sẽ tranh đấu vì mấy thứ vô dụng. Tiền bạc nhiều để làm gì trong khi Đỗ Nhược Vi khao khát tình yêu thương gia đình mà mãi
mãi chưa thể đạt được.
Đỗ phu nhân mỉa mai: "Tao mặc kệ mày, cứ
ngồi đấy mà ôm cái tư tưởng vớ va vớ vẩn ấy đi. Đến ngày bị Quách gia
đuổi cổ ra khỏi nhà đừng có trách, cũng đừng tới nhà họ Đỗ, mất mặt tao
với ba mày lắm. Hơn hết, làm gì thì làm, cấm được phép dính líu tới gia
đình về những điều bất lợi, chả một ai gánh nổi cái thứ như mày đâu." Đó chính là lời cảnh cáo được nhấn mạnh từng câu từng chữ phát ra từ miệng Đỗ phu nhân.
Chẳng một người nào đoán nổi, rốt cuộc sự căm ghét mà bà ta dành cho con gái mình nó lớn đến nhường nào.
"Mẹ, vào vấn đề chính đi ạ." Đỗ Nhược Vi đã quá hiểu người đang ngồi trước
mặt mình rồi, cô chả buồn phản bác, thở dài một hơi: "Con biết hôm nay
mẹ tới tìm con vì mục đích khác. Những chuyện xung quanh con tự biết
phải lo liệu ra sao."
Đối phương gật đầu, cong môi cười:
"Thông minh đấy, Đỗ Nhược Vi, ở trong gia đình hào môn nhiều cuối cùng
mày cũng có chút đầu óc rồi. Thật ra anh trai mày cần ba trăm vạn để đầu tư vào mấy dự án lớn, Đỗ Nhược Vi, mày gả cho Quách Thừa Nhân chắc chắn có rất nhiều tiền, đưa cho anh mày đi." Đỗ phu nhân không một chút đắn
đo, kiêng kị, trực tiếp thốt ra những lời vừa rồi.
"Ba trăm vạn?" Đỗ Nhược Vi trợn tròn hai mắt đầy kinh ngạc, vô thức thốt lên, ngữ khí
run rẩy: "Đầu tư gì mà nhiều thế ạ? Chắc chẳng phải bị người ta lừa đảo
đấy chứ? Huống hồ con chả có nhiều tiền đến thế đâu."
Ai ai cũng
nghĩ rằng sau khi kết hôn cùng Quách Thừa Nhân, cuộc sống Đỗ Nhược Vi vô cùng sung túc, thoải mái nhưng đâu người nào thấu được cái cảnh hằng
ngày cô gái đáng thương phải trải qua trong suốt thời gian vừa rồi.
Quách Thừa Nhân chưa bao giờ nghĩ nhiều đến vậy đâu.
Đỗ phu nhân
bị thái độ Đỗ Nhược Vi chọc giận, bà ta gầm gừ: "Mày thì biết cái gì
chứ? Mày đâu thông minh bằng anh trai mày đâu. Nói tóm lại, trong thời
gian ngắn nhất có thể nôn ba trăm vạn ra cho tao. Không có thì tự đến
tìm Quách Thừa Nhân mà đòi, chồng mày giàu thế cơ mà. Đỗ Nhược Vi, nếu
như lúc tao gọi điện mày chưa có tao nhất định đem tin mày dùng thủ đoạn trèo lên giường Quách Thừa Nhân nhằm gả vào hào môn cho toàn bộ người
cả nước biết." Tàn nhẫn đến cùng cực, bà ta dường như đang xát muối vào
trong vết thương lòng của Đỗ Nhược Vi.
Vì đứa con trai bản thân
nhất mực yêu thương, cưng chiều kia mà Đỗ phu nhân chả màng tới một cô
gái đáng thương chịu biết bao nhiêu giày vò khốn cùng.
Đỗ Nhược
Vi cười chua chát, nước mắt bất giác tuôn ra, lặng lẽ lăn dài trên gò má hốc hác. Đối diện với tình cảnh hiện tại cô biết phải giải quyết thế
nào chứ?
Chưa kịp để Đỗ Nhược Vi thêm thời gian suy nghĩ, Đỗ phu nhân cứ thế rời khỏi bệnh viện, mặc xác con gái mình tự sinh tự diệt.
Mấy ngày sau, vì Quách phu nhân liên tục gây áp lực, Đỗ Nhược Vi đã phải
xuất viện về nhà, tuy nhiên, khi ở trong cái nơi cô đơn lạnh lẽo ấy, cô
tiếp tục chịu đựng tình cảnh bị ghét bỏ, chả ai thèm để tâm tới cô cùng
với đứa trẻ. Quách Thừa Nhân mải mê tìm kiếm Thiệu Ninh Thuần, cô gái
hắn yêu, cứ thế vứt bỏ gia đình.
Ngày hắn về nhà, Đỗ Nhược Vi
đang ngồi trên ghế cho con ăn, cô nàng vui vẻ bế Quách Vị An tới, cười
nói: "Anh à, anh tới đây xem con một chút đi. Con bé nó giống anh cực
kỳ, cũng mong cha bế nữa."