Bàn học bị gõ gõ vài cái.
Mạc Dao đang vùi đầu vào giải bài tập mờ mịt ngẩng đầu lên. Một nữ sinh
vươn tay ra ngoài cửa, nơi đó có một người thanh niên vóc dáng lớn, ăn
mặc thời trang đang đưa mắt nhìn chằm chằm thiếu niên.
{Là Bùi Cảnh.}
Thiếu niên khó hiểu nghiêng đầu suy nghĩ. Nhưng môn này cậu đâu có học cùng Lục Chi Châu.
Dù không hiểu vì sao Bùi Cảnh lại tìm đến mình nhưng Mạc Dao vẫn đang đóng vai là người "theo đuổi" gã này nên đành phải ngoan ngoãn xuất hiện
trước mặt hắn.
Vì Bùi Cảnh rất cao nên cậu chỉ có thể ngửa cổ lên nhìn hắn. Mạc Dao không hề nhận ra mỗi lần cậu cẩn thận hỏi điều gì đó, giọng nói của cậu sẽ
theo bản năng mà mềm ở phần cuối âm khiến người nghe có phần cảm thấy
giống như đang làm nũng. Hiện tại cảm giác của Bùi Cảnh chính là như
vậy. Như thường ngày gã sẽ thấy giọng nói dính dính như kẹo của thiếu
niên rất phiền nhưng có lẽ vì biểu cảm của cậu quá ngoan nên gã không
còn bài xích như trước mà ngược lại còn cảm thấy trái tim mình mềm nhũn. Bùi Cảnh chống một tay lên tường rũ mắt nhìn thiếu niên. Vì sao gã
không phát hiện ra Mạc Dao đẹp đến như vậy? Chẳng lẽ cậu lén đi làm phẫu thuật thẩm mỹ sao?
Bùi Cảnh mang trong đầu vô vàng nghi hoặc mà xòe tay ra trước mặt thiếu niên.
"Một tuần rồi cậu chưa đưa đồ ăn sáng cho tôi."
{Tự đi mà mua lấy thằng điên! Dao Dao nhà tôi còn học tập vì tương lai đất nước ai rảnh chạy đi chạy lại mua đồ ăn cho mi.}
005 đứng ở bên cạnh không vui mà bĩu môi. Trên thực tế, nguyên chủ thật sự
si mê Bùi Cảnh đến nỗi cơm ba bữa đều đúng giờ mang đến cho gã. Nhưng
Bùi Cảnh là ai? Gã là thiếu gia nhà giàu. Mấy thức ăn ở quán vỉa hè làm
sao xứng với gã, thêm vào đó người mang đến còn là người gã rất ghét vậy nên, nhiều lần Bùi Cảnh chẳng nể mặt nguyên chủ mà làm trò phá hỏng
thức ăn mà cậu mang đến. Vậy mà lúc này, gã thanh niên ấy lại viện cái
cớ này để gặp mặt Mạc Dao.
"Tôi phải học bài. Không có thời gian đưa đồ ăn."
Mạc Dao thật thà trả lời. Bài tập rất khó, cậu phải vắt óc nghĩ cả một buổi sáng mới ra làm sao có thời gian để ý đến gã này.
Nghe thiếu niên nói vậy, gã thanh niên liền phì cười. Hắn vươn tay vuốt nhẹ
cằm thiếu niên sau đó mới từ từ nâng mặt cậu lên, ép cậu đối diện với
hắn.
"Bắt đầu yêu thích học hành rồi sao?"
Nếu là trước
đây, "Mạc Dao" học tập cũng không đến nỗi nào nhưng đầu óc cậu lại suy
nghĩ quá đơn giản. "Mạc Dao" cho rằng chỉ cần bám lên Bùi Cảnh chắc chắn cậu sẽ đổi đời vậy nên dành toàn lực để theo đuổi hắn rồi bỏ bê học
hành. Giờ cậu đột nhiên nói muốn chuyên tâm vào học hành, Bùi Cảnh nói
không ngạc nhiên thì không đúng nhưng gã cũng lường trước được thiếu
niên sẽ đổi phong cách theo đuổi mình rồi. Nhưng mà không sao, hắn thích Mạc Dao của bây giờ hơn. Có lẽ so với Lục Chi Châu thì thích hơn một
chút.
"Hôm nay ăn trưa cùng nhau nhé."
Mạc Dao hé miệng
muốn từ chối nhưng 005 ở bên cạnh khẽ nhắc nhở cậu, thiếu niên chỉ có
thể ngoan ngoãn gật đầu. Kết quả vào giờ ăn trưa, Mạc Dao bị đàn em của
Bùi Cảnh đưa đến một bàn ăn nhỏ tại canteen của trường. Bình thường sau
khi hết tiết thiếu niên sẽ mua cho mình một suất cơm rồi xách về kí túc
xá ăn. 005 đã nói với cậu, nguyên chủ bị rất nhiều người ghét nếu ăn ở
nơi đông người sẽ bị người khác bắt nạt thậm chí ụp đồ ăn vào mặt. Thời
cấp ba Mạc Dao không phải không bị bắt nạt nhưng mà nó cũng không nghiêm trọng như vậy. Vậy nên thiếu niên chỉ có thể nhút nhát mà trốn trong ký túc xá ăn cơm trưa.
Lần đầu tiên kể từ khi bước vào chương trình được tiếp xúc với không khí náo nhiệt của nhà ăn, Mạc Dao mang ánh mắt
tò mò mà nhìn khắp xung quanh. Cũng có người nhìn lại cậu nhưng lại vì
Bùi Cảnh ở bên cạnh mà e ngại chuyển tầm mắt đi. Ngó nghiêng một hồi,
thiếu niên chợt phát hiện ra ở góc đối diện chính là Cố Lãng và đồng đội của hắn. Nghe nói hôm nay bọn họ vừa có một trận đấu giao hữu. Cố Lãng
cũng từng ngỏ ý mới thiếu niên đến xem nhưng Mạc Dao có tiết học nên
đành áy náy từ chối.
Có vài người trong đội bóng rổ cũng chú ý
đến Mạc Dao, bọn họ nhe răng cười với cậu ra hiệu cho thiếu niên sang
phía bàn mình. Đáng tiếc Mạc Dao chưa kịp đáp lại đã bị Bùi Cảnh nắm cằm kéo về phía gã.
"Quen Cố Lãng sao?" - Gã thanh niên không vui mà híp mắt. - "Hơn nữa có vẻ như cậu với hắn rất thân."
{Bỏ ra đau cằm con nhà tau. Thằng điên này!}
005 tức giận dùng tay gõ bẹp bẹp vài cái lên cái "gọng kìm" đang siết đỏ
cằm của thiếu niên. Tất nhiên Bùi Cảnh không cảm nhận được chút đau đớn
nào mà vẫn bình tĩnh nhìn chờ đợi thiếu niên trả lời mình. Khoé môi
thiếu niên hơi rủ xuống, băn khoăn một lúc cậu mới nhẹ giọng nói với gã
thanh niên:
"Chỉ là bạn cùng phòng."
Bùi Cảnh chợt nhớ
ra Mạc Dao đã chuyển kí túc xá hơn nữa còn chung kí túc xá với Cố Lãng,
Cao Bách và Doãn Hạ Chí. Bùi Cảnh chưa bao giờ nghĩ ngờ về vẻ bề ngoài
của mình nhưng so với Cố Lãng không bao giờ vướng phải tin đồn ái tình
thì gã vẫn cảm thấy kém cỏi hơn kẻ kia một chút. Bùi Cảnh đột nhiên ý
thức được rằng, bên cạnh thiếu niên có rất nhiều người ưu tú nhưng cậu
vẫn luôn chấp nhất mà chạy theo gã. Vừa ngoan vừa mềm lại ngọt ngào như
vậy vì sao trước đây gã lại bỏ qua được nhỉ?
May mắn hiện tại cậu vẫn còn si mê gã.
Bùi Cảnh từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt gã vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Lãng
ngồi không xa ở đằng kia. Bùi Cảnh há miệng, cắn lên bầu má non mềm
trước mặt, ánh mắt đầy khiêu khích mà bắn về phía người thanh niên thuộc trường thể dục thể thao. Thấy thiếu niên nhăn mặt vì đau, gã càng phấn
khích mà cắn sâu hơn.
"Mẹ k**p."
Người phản ứng đầu tiên
là nam sinh viên trẻ tuổi nhất trong đội. Hắn chửi tục một câu rồi đứng
bật dậy nhưng lại bị đội phó ngăn cản lại.
"Anh!"
"Đang giờ ăn cơm cậu xốc nổi cái gì?"
"Nhưng mà..."
"Hắn là người mà cậu ấy thích." - Cố Lãng bình tĩnh lên tiếng. "Mạc Dao"
theo đuổi Bùi Cảnh lâu như vậy, chuyện này đã sớm truyền đến bên trường
thể dục thể thao.
"Bọn họ là người yêu sao?" - Người thanh niên
trẻ tuổi ngây ngốc nhìn Bùi Cảnh đầy chiếm hữu vòng tay qua vai thiếu
niên kéo sát cậu về phía mình. Hắn nhịn không được mà lẩm bẩm. - "Nếu... nếu là em... em sẽ không đối xử thô bạo như vậy."
"Tôi ăn xong rồi."
Cố Lãng trực tiếp đứng dậy rồi rời khỏi bàn ăn. Có lẽ vì nhiều nguyên do
mà đội bóng rổ vốn hăng hái muốn ăn một bữa thật no cũng cảm thấy bữa
cơm trong nhà ăn thật nhạt toẹt. Nhìn mọi người lục tục rời đi, đội phó
cũng cầm khay cơm đứng dậy. Đi qua thùng rác, hắn vô thức đứng lại, tầm
mắt của hắn chợt dừng lại trên đống đồ không ăn được bao nhiêu đã bị tàn nhẫn vứt vào trong thùng, ngay cả khay cơm cũng bị bẻ gãy mà trộn lẫn
trong đống đồ ăn.
Phía bên kia, Doãn Hạ Chí sau khi kết thúc tiết học cũng đến nhà ăn tìm Bùi Cảnh.
"Hôm nay đổi gió hay sau mà đến nhà ăn?"
Hắn nửa đùa nửa thật tiến đến bàn ăn của Bùi Cảnh, nhưng khi nhìn thấy
thiếu niên ngồi bên cạnh hắn nụ cười trên môi người thanh niên thoáng
nhạt đi.
"Dạo này mày chăm học quá đấy." - Bùi Cảnh cười phẩy
phẩy tay. - "Ngồi đó đi lũ mặt gấu đi lấy đồ ăn rồi. So với gia tộc họ
Doãn nhà mày thì hơi khó ăn một chút nhưng chịu khó nhé anh bạn, tình
nhân nhỏ của tao không ăn được mấy món đó."
"Lục Chi Châu đâu?"
Bùi Cảnh chậc một tiếng, đổi tư thế ngồi rồi mới trả lời:
"Đi làm tình nguyện rồi."
Bùi Cảnh thừa nhận, Lục Chi Châu là gu của gã. Gã thích những người mạnh
mẽ, không phụ thuộc hay bị đồng tiền chi phối, trong sạch cả tâm lẫn
thân. Nhưng việc Lục Chi Châu lúc nào cũng nửa vời với Bùi Cảnh khiến gã cảm thấy có chút nhàm chán. Bùi Cảnh đột nhiên có cảm giác gã ăn chơi
bên ngoài đủ rồi, giờ gã muốn tìm một chốn bình yên để nghỉ ngơi.
Doãn Hạ Chí muốn nói thêm gì đó nhưng bọn đàn em của Bùi Cảnh đã mang đồ ăn
đến nên hắn chỉ có thể im lặng cầm lấy suất ăn của mình.
Ngày
thường Mạc Dao đã ăn rất ít rồi nay lại có thêm Bùi Cảnh ở bên cạnh
khiến thiếu niên mới ăn được vài miếng đã đặt thìa xuống. Gã thanh niên
đang cùng bọn đàn em bàn bạc chuyện đi chơi tối nay nhưng vẫn không quên dùng một tay giữ chặt eo thiếu niên. Mạc Dao biết mình không chuồn đi
được, chỉ có thể lôi điện thoại ra vờ bấm bấm gì đó.
{Dao Dao chơi trò chơi đi.}
005 ở bên cạnh hưng phấn thúc giục cậu. Vì phải đi làm nên nó mấy tuần nay chưa được chơi game rồi. Ngứa ngáy quá đi!
Mạc Dao do dự một chút cũng mở thư mục game của nguyên chủ ra. Nguyên chủ
tải rất nhiều game, tất cả đều là những trò chơi hiện hành được nhiều
người yêu thích. Cậu cùng 005 lựa chọn một hồi cuối cùng chọn một game
có biểu tượng hình phi thuyền. Màn hình game hiện ra có phần giống với
trò chơi Mạc Dao được Yến Vi hướng dẫn. Một con robot mô phỏng chợt nhảy ra bắt đầu khóc lóc mà gọi Mạc Dao là "Đát Kỷ đại nhân".
{Đát Kỷ? Nguyên chủ đặt tên cũng hay thật đấy.}
Robot nói Mạc Dao đã biến mất gần một năm trời vậy nên có rất nhiều tin nhắn
đang chờ cậu trả lời. Mạc Dao nhìn hộp thư hiện ra con số 999+ đỏ tươi
liền tò mò ấn vào. Trong hộp thư có vài tin nhắn của các acc quen biết
của nguyên chủ nhưng đều đã off được nửa năm rồi. Tin nhắn nhiều nhất
hẳn đến từ acc có nickname là Trụ Vương.
{Đát Kỷ và Trụ Vương? Cười chết mị rồi. Hoá ra nguyên chủ cũng có lúc yêu đương qua mạng như thế này.}
{Dao Dao vào xem bọn họ nhắn gì đi.}
"Nhưng mà đọc trộm tin nhắn của người khác..."
{Chúng ta giờ là nguyên chủ cơ mà. Vào đọc đi, nhỡ đâu có thêm thông tin.}
Tuy nhiên khác với tưởng tượng của Mạc Dao và 005, bên trong chẳng có
chuyện tình mùi mẫn gì mà ngược lại toàn mấy câu chửi rủa. Người tên Trụ Vương kia mắng Mạc Dao rất nhiều, không chỉ mắng thâm mà còn rất đa
dạng, câu trên câu dưới không trùng nhau. Thiếu niên không dám nhìn
nhiều chỉ đành lướt lên trên xem nguyên nhân của sự việc. Sau khi lướt
lên nửa năm cuối cùng Mạc Dao cũng hiểu được được nguyên nhân nguyên chủ bị chửi nguyên 6 tháng như vậy, là do cậu lừa tiền của người này.
"Nguyên chủ cũng quá xấu rồi."
Không chỉ lừa tình Thẩm Trạch Văn mà con lừa cả tiền của người trên mạng.
Thấy nick Trụ Vương vẫn online, Mạc Dao sợ bị nợ của nguyên chủ vạ lây
muốn nhẹ nhàng thoát ra khỏi khung chat lại không ngờ vành tai đột nhiên bị nắm lấy, dọa cậu giật nảy mình vội vàng tắt điện thoại.
"Đang làm gì vậy?" - Bùi Cảnh rũ mắt nhìn thiếu niên, ngón tay gã hơi gõ gõ
lên khay cơm mới chỉ moi đào một góc nho nhỏ. - "Vì sao không ăn cơm?"
"Tôi no rồi."
Bùi Cảnh nhướng mày. Gã cầm lấy thìa trong khay, nhẹ nhàng xúc lấy cơm rồi
đưa ra trước mặt thiếu niên. Không chỉ có Mạc Dao, ngay cả Doãn Hạ Chí
cùng đám đàn em của Bùi Cảnh đều kinh ngạc trước hành động của gã thanh
niên. Thiếu niên nhìn thìa cơm trước mặt, lắc lắc đầu mà lùi ra sau.
"Tôi đang mỏi tay đấy." - Bùi Cảnh không vui mà lần nữa đưa thìa gần sát miệng thiếu niên.
"Xương cá." - Doãn Hạ Chí im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
"Hả?"
"Trong cơm có xương cá."
Lúc này Bùi Cảnh mới để ý miếng cá mà hắn xúc cùng cơm có lỉa chỉa vài miếng xương nhỏ.
"Phiền thật!" - Gã bực dọc ném mạnh thìa vào trong khay. Cơm bắn tung toé khắp ra mặt bàn thậm chí còn bay vào khay cơm người bên cạnh. Gã vẫn chưa
hết giận mà quay sang chất vấn thiếu niên. - "Vì sao không nói?"
Mạc Dao:...
Vì chỉ cần tôi mở miệng anh liền nhét cái thìa đó vào miệng tôi.
Mạc Dao ấm ức mà thầm nghĩ.
Bùi Cảnh nói Mạc Dao cùng gã đi ăn trưa thật sự chỉ đi ăn trưa mà thôi. Sau khi bữa ăn kết thúc gã liền thả cậu đi. Khi Doãn Hạ Chí cầm chai nước
lạnh ra khỏi nhà ăn, thiếu niên đã chạy trối chết mà về kí túc xá.
"Ra muộn thế?" - Bùi Cảnh dựa người vào tường, trên tay là điếu thuốc vừa
mới cháy. Tầm mắt gã đảo qua chai nước trên tay bạn mình thờ ơ mà hỏi
hắn. - "Nước vị dâu? Mày càng ngày càng ủy mị đấy Hạ Chí. Y như con mẹ
mày."
Doãn Hạ Chí không hề tỏ ra tức giận mà bước đến cạnh Bùi Cảnh, nhẹ nhàng vặn chai nước ra rồi ngửa cổ lên uống một hơi dài.
"Mày ở chung ký túc xá với Mạc Dao nhỉ? À mà mày có nhà riêng mà, hẳn là đến giờ mày còn không biết bản thân mình chung kí túc xá với cậu ta."
"Tao chuẩn bị chuyển lại vào ký túc xá."
"Ồ. Cũng được. Giúp tao để ý cái thằng Cố Lãng gì đó. Rõ ràng biết rõ đó là đồ của tao rồi còn nhìn bằng ánh mắt như vậy."
"Sao đột nhiên mày để ý cậu ta vậy? Cũng đâu phải là gu mày."
"Ai biết." - Bùi Cảnh thờ ơ mà nhún vai. - "Đột nhiên cảm thấy muốn sở hữu
cậu ta thôi. Mày có thích Lục Chi Châu không? Tao thấy chán rồi. Nhường
cho mày đấy."
Dứt lời gã quăng mẩu thuốc lá xuống dưới chân di
di vài cái rồi trực tiếp đi qua Doãn Hạ Chí. Bùi Cảnh đi được một lúc,
Doãn Hạ Chí mới bắt đầu di dịch. Hắn ném chai nước vào trong thùng rác
rồi mới rời đi.