5 giờ 40 phút, Cố Tu
Nghĩa theo thói quen rời giường tập thể dục, khi đó trạng thái của Kỷ
Nguyễn vẫn khá tốt, ngoan ngoãn nằm trong chăn ngủ ngon lành, khi Cố Tu
Nghĩa dán tới hôn cậu còn sẽ theo bản năng dẩu miệng phối hợp.
Nhưng sau khi Cố Tu Nghĩa vận động, rửa mặt thay quần áo chỉnh tề xong, lại
tiến đến hôn chào buổi sáng, phát hiện độ ấm trên mặt Kỷ Nguyễn có chút
không đúng.
Nhiệt độ cơ thể Kỷ Nguyễn thường thiên thấp, dù được
hắn ôm cả một đêm, sờ lên mặt cũng chỉ miễn cưỡng tính là ấm áp, mà lúc
này rõ ràng cao hơn bình thường không ít.
Cố Tu Nghĩa thầm cảm thấy không ổn, vội vàng tìm máy đo nhiệt độ cơ thể, đặt gần trên trán, 38.1 độ, đúng là có hơi sốt.
Hắn nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt Kỷ Nguyễn, hơi nâng bờ vai của cậu lên: "Kỷ Nguyễn? Bé cưng, tỉnh lại nào."
Kỷ Nguyễn lẩm bẩm hai tiếng, nhíu mày: "Ừm?"
Cậu có thể cảm giác được bản thân được Cố Tu Nghĩa bế lên, nhưng cả cơ thể
bủn rủn mệt mỏi, mí mặt nặng trĩu không thể mở ra được.
Cố Tu
Nghĩa đeo tai nghe giúp Kỷ Nguyễn, vừa nâng cánh tay cậu lên để xỏ áo,
vừa nhẹ giọng nói: "Em có hơi sốt, chúng ta dậy đi bệnh viện khám được
không?"
Không phải Cố Tu Nghĩa muốn sáng tinh mơ đã khiến Kỷ Nguyễn phải lăn lộn.
Tuy rằng 38 độ không tính là sốt cao, nếu là người bình thường có lẽ chỉ
cần uống thuốc hạ sốt rồi ngủ một giấc liền khỏe, nhưng thể chất của Kỷ
Nguyễn không thể so với người khác được, một khi cậu sốt cao sẽ khó hạ
nhiệt độ, còn có khả năng ảnh hưởng đến thính lực, Cố Tu Nghĩa thật sự
không dám qua loa.
Đại khái là bạn nhỏ cũng biết cơ thể của mình
kém thế nào, mặc dù bị sốt đến đỏ bừng cả mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp làm theo, nói giơ tay liền giơ tay, bảo cúi đầu liền cúi đầu.
Cố Tu Nghĩa rửa mặt sơ qua cho Kỷ Nguyễn, lấy từ trong ngăn kéo một miếng
dán hạ sốt dán lên trán Kỷ Nguyễn, sau đó ôm cậu đi xuống tầng.
Dì Triệu vừa nghe tin tức buổi sáng vừa chuẩn bị cơm, đang định lên tầng
gọi Cố Tu Nghĩa thì thấy Kỷ Nguyễn giống như gấu Koala con bám chặt trên người Cố Tu Nghĩa, vùi đầu trong vòng tay hắn.
"Ấy, đây là sao thế?" Bà đặt bát xuống tiến lại gần.
Cố Tu Nghĩa kéo ghế ra ngồi xuống bàn ăn, ôm Kỷ Nguyễn ngồi trên đùi mình, lại kéo tay cậu vòng qua eo hắn, để cậu có thể dựa thoải mái một chút.
"Không có việc gì, chỉ là hơi sốt," Cố Tu Nghĩa nói: "Dì Triệu, dì lấy giúp
cháu một chén cháo, rồi gọi tài xế đến đây một chuyến."
"Được được."
Dì Triệu chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt của Kỷ Nguyễn, đỏ bừng, trên trán dán miếng hạ sốt, nhìn vô cùng đáng thương.
Cố Tu Nghĩa múc một thìa cháo dưa tới bên miệng Kỷ Nguyễn: "Nào bé cưng, ăn một chút lót dạ, sau đó chúng ta đi gặp bác sĩ."
Kỷ Nguyễn phản ứng có chút đình trệ, ngơ ra vài giây mới chậm rãi hé miệng.
Ý thức của cậu vẫn còn tỉnh táo, chỉ là sốt cao khiến cả người mệt mỏi uể oải, không có sức lực để đáp lại quá nhiều, chậm rãi nuốt xuống, trong
hốc mắt nóng bừng, lông mi ẩm ướt.
Cố Tu Nghĩa đau lòng mà hôn lên đuôi mắt cậu: "Khó chịu lắm sao bé cưng?"
Cả người Kỷ Nguyễn đều héo rũ, khi bị bệnh lại càng dễ tủi thân, khẽ "ừm" một tiếng.
Trong lòng Cố Tu Nghĩa càng thấy xót hơn, kiên nhẫn dỗ dành: "Ngoan, chúng ta lại ăn thêm miếng được không? Nếu không dạ dày sẽ khó chịu."
Cứ
như vậy mà đút ăn non nửa bát cháo, Kỷ Nguyễn bỗng nhiên nghiêng đầu
nhíu mày, đè lại tay Cố Tu Nghĩa hổn hển thở vài tiếng: "Em, em thấy hơi khó chịu..."
Cố Tu Nghĩa lập tức buông thìa xuống, đỡ vai cậu: "Khó chịu chỗ nào?"
Kỷ Nguyễn lắc đầu, lưng cong xuống hung hăng bóp chặt giữa mày, rồi sau đó che miệng nôn khan hai tiếng, vẻ mặt vô cùng khổ sở.
"Muốn nôn sao?" Cố Tu Nghĩa dùng chân đẩy thùng rác tới: "Không sao, nôn ra đi bé cưng, sẽ không bị bẩn đâu."
Hắn ôm Kỷ Nguyễn, một tay vòng qua eo cậu để tránh cho cậu không có sức lực mà ngã xuống, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt xuôi dọc theo sống lưng Kỷ
Nguyễn.
Những ngón tay của Kỷ Nguyễn bám chặt trên cánh tay Cố Tu Nghĩa, yết hầu lăn lên lăn xuống, cuối cùng không nhịn được xuống mà
nôn ra.
Nửa bát cháo mà Cố Tu Nghĩa hao hết tâm tư đút chỉ chốc lát đã trôi sạch sẽ.
Tiếp tục ăn chắc chắn là không thể được, tình trạng của Kỷ Nguyễn rõ ràng
không ổn, lúc trước dù sốt cao đến 39 độ cũng không khó chịu đến mức
vậy.
Cố Tu Nghĩa không dám kéo dài thêm, vội vàng ôm Kỷ Nguyễn lên xe, nói tài xế dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện.
Khi Kỷ Nguyễn nôn đã cũng ép chảy ra không ít nước mắt sinh lý, sau khi lên xe đôi mắt vẫn giăng đầy tơ máu, cậu dựa vào người Cố Tu Nghĩa gian nan thở dốc, gương mặt vốn đỏ hồng vì sốt nay lại trở nên trắng bệch.
Cố Tu Nghĩa nâng mặt Kỷ Nguyễn lên, buộc cậu nhìn hắn để duy trì tỉnh táo: "Kỷ Nguyễn, Kỷ Nguyễn? Hiện tại em cảm thấy thế nào?"
Kỷ Nguyễn không thể nói nên lời đây là cảm giác gì.
Tầm nhìn trước mắt quay cuồng khiến cậu choáng váng buồn nôn, làn da sau
tai bị kéo căng về sau, cảm giác giống như nửa đầu muốn nổ tung.
"Em..." Cậu vừa mở miệng, nhưng liền bị sự đau đớn hành hạ biến thành một tiếng nức nở: "Ưm đau đầu... lỗ tai đau..."
"Lỗ tai đau?"
Cố Tu Nghĩa nâng gáy Kỷ Nguyễn xem xét, ngón tay sờ lên vùng da sau tai
hơi nhô lên, nơi đó là nơi cấy ốc tai nhân tạo, chưa kịp hỏi, Kỷ Nguyễn
đã run lên giống như bị điện giật, đau đớn mà né tránh: "A, đừng chạm
vào!"
Tay Cố Tu Nghĩa lập tức cứng đờ tại chỗ.
Đau đến vậy sao?
Đầu ngón tay Cố Tu Nghĩa phát run, trái tim cũng bị bóp nghẹt.
Sau một lúc lâu, hắn chỉ có thể thật cẩn thận mà vuốt ve sau gáy Kỷ Nguyễn, nỗ lực duy trì bình tĩnh: "Không sao, đừng sợ bé cưng, rất nhanh sẽ
không đau nữa, chúng ta đến bệnh viện liền không đau nữa."
Biệt
thự cách bệnh viện rất gần, nếu tình hình giao thông thuận lợi thì không đến nửa giờ, tài xế một đường chạy như bay, chậm nhất 20 phút là có thể đến nơi.
Nhưng Cố Tu Nghĩa vẫn là xem nhẹ lần bị bệnh đột ngột này.
Nhiệt độ cơ thể của Kỷ Nguyễn tăng nhanh một cách đáng sợ, miếng dán hạ sốt hoàn toàn không có tác dụng gì.
Từ lúc rời giường đến khi được đưa vào bệnh viện còn chưa vượt quá một
giờ, nhưng cuối cùng Kỷ Nguyễn đã sốt cao đến mức có chút thiếu oxy lên
não, cánh môi và đầu ngón tay bắt đầu tái đi.
Việc đầu tiên bác
sĩ làm là mang mặt nạ thở oxy cho Kỷ Nguyễn, dùng loại thuốc có tác dụng mạnh để cưỡng ép nhiệt độ hạ xuống nhanh nhất, sau đó lại tiếp tục được đẩy đi làm các loại xét nghiệm kiểm tra.
Cố Tu Nghĩa cảm thấy ký ức sau khi vào bệnh viện trở nên hỗn loạn, khung cảnh ồn ào khẩn trương trong phòng cấp cứu làm hắn cảm thấy mình như đang đứng trong một rạp
hát, tất cả mọi người xung quanh đều trưng ra đủ loại sắc thái cảm xúc,
sinh mệnh của người khác vẫn đang tiếp tục chảy, mà Kỷ Nguyễn chỉ là một trong số đó, mong manh đến mức chỉ cần không cần thận chú ý một chút
liền có thể trôi đi mất.
Bởi vậy nên sau khi kết thúc kiểm tra được đưa vào phòng bệnh yên tĩnh, Cố Tu Nghĩa không khỏi có cảm giác bất an trong lòng.
Kết quả kiểm tra phải mất một lúc mới có, Kỷ Nguyễn mang mặt nạ thở oxy nằm trên giường, lông mi khẽ rung động theo từng nhịp thở, giống như một
con bướm bay mệt bèn dừng trên đôi mắt cậu nghỉ ngơi trong chốc lát.
Khi Kỷ Nguyễn vừa tới bệnh viện, sốt cao khiến hô hấp và nhịp tim không tốt lắm, tuy rằng hiện tại nhiệt độ cơ thể đã được khống chế, nhưng trước
khi có kết quả kiểm tra cụ thể, vì để đảm bảo bác sĩ vẫn yêu cầu người
giám hộ phải luôn túc trực bên cạnh quan sát tình hình.
Phòng
bệnh vẫn là căn phòng lúc trước mà Tống Lĩnh tự chủ trương trang trí
thành phòng công chúa màu hồng, tuy rằng ghét bỏ, nhưng dù sao Cố Tu
Nghĩa cũng đã cùng với Kỷ Nguyễn ở đây một thời gian, tất cả bày trí đều rất quen thuộc.
Nhưng rõ ràng ở trong hoàn cảnh quen thuộc có
thể khiến người yên tâm, nghe tiếng máy kêu tích tích bên tai, trong
lòng Cố Tu Nghĩa vẫn cảm thấy lo sợ.
Giữa trưa, mặt trời lặng lẽ lướt qua ngọn cây, mí mắt Kỷ Nguyễn run rẩy mở ra.
Cố Tu Nghĩa đang cầm tăm bông, lần thứ ba dùng nước chấm lên đôi môi khô
khốc cho Kỷ Nguyễn, thấy thế nhẹ nhàng cười một cái, xoa mặt cậu: "Tỉnh
rồi sao bạn nhỏ?"
Vẻ mặt dịu dàng giống như mỗi buổi sáng hôn chào Kỷ Nguyễn, nhìn không ra chút dấu vết hoảng loạn lúc trước.
Nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống, đôi mắt Kỷ Nguyễn cũng không còn đỏ như ban
sáng, nhưng vẫn ngập nước nhìn đáng thương không chịu được, ánh mắt mờ
mịt nhìn Cố Tu Nghĩa.
Bởi vì lỗ tai cậu thấy vô cùng đau đớn, Cố
Tu Nghĩa bèn tháo tai nghe bên ngoài xuống, bây giờ nhìn ngốc như vậy có lẽ là vì không nghe rõ.
Cố Tu Nghĩa xuyên cánh tay qua sau cổ Kỷ Nguyễn, ôm lấy vai cậu để cậu chậm rãi dựa vào mình, cúi đầu ghé bên
tai trái hỏi: "Bây giờ có thể nghe thấy được không?"
Kỷ Nguyễn
gật đầu, khẽ chớp mắt, theo bản năng muốn kéo tay Cố Tu Nghĩa, lại bị
hắn ngăn lại: "Đang truyền nước đấy, cẩn thận lệch kim."
Kỷ Nguyễn chỉ có thể từ bỏ, có chút nhụt chí mà rũ mắt.
Cố Tu Nghĩa liền hôn lên đuôi mắt cậu an ủi, hắn muốn sờ làn da sau tai Kỷ Nguyễn, nhưng tay nâng lên rồi lại không dám, dừng ở giữa không trung,
cuối cùng rơi xuống trên vai Kỷ Nguyễn.
"Tai còn đau không?"
Khi ấy ở trên xe cơn đau thật sự không phải bình thường, nhưng hiện tại đã
khá hơn nhiều, đau đớn đã hoàn toàn biến mất, ngược lại còn có cảm giác
hơi tê tê.
Kỷ Nguyễn nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cộc cộc ——
Cửa phòng bệnh bị gõ hai tiếng, Lý Tuy An đẩy cửa đi vào.
Đến giờ này hẳn là đã có kết quả kiểm tra, nhưng vị bác sĩ tiếp nhận ban đầu của Kỷ Nguyễn vốn không phải là Lý Tuy An.
Cố Tu Nghĩa nhướng mày: "Sao cậu lại đến đây?"
Lý Tuy An: "Này, không phải nên tới nhìn bệnh nhân một cái sao?"
Kỷ Nguyễn liếc nhìn Lý Tuy An, theo thói quen gật đầu chào hỏi, mở miệng
hô "Bác sĩ Lý", nhưng bởi vì đang đeo mặt nạ thở oxy, lời nói ra yếu ớt
hóa thành một làn sương mờ bám trên mặt nạ.
Lý Tuy An cũng thông cảm, đi đến gần nhìn gương mặt tái nhợt tiều tụy của Kỷ Nguyễn: "Đáng thương..."
Hắn thở dài, chỉ vào Kỷ Nguyễn nhỏ giọng hỏi Cố Tu Nghĩa: "Bây giờ cậu ấy có thể nghe thấy không?"
Cố Tu Nghĩa gật đầu: "Ghé lại gần nói chậm một chút thì vẫn có thể nghe hiểu."
"Vậy còn tốt..." Lý Tuy An lẩm bẩm nói, mím môi, lại vẫy tay với Cố Tu Nghĩa: "Ra đây nói chuyện với tôi một chút."
Khuôn mặt của hắn có nhiều đường nét mềm mại, đôi mắt hẹp dài, là kiểu phong
lưu đa tình, ngày thường luôn có bộ dáng cợt nhả trông rất thiếu đòn,
nhưng bây giờ lại rất điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức có vẻ nghiêm túc.
Cố Tu Nghĩa nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn, ánh mắt tối lại, sau
đó làm như không có chuyện gì mà đỡ Kỷ Nguyễn nằm xuống.
Lý Tuy
An đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, trước khi rời đi còn vòng vèo lại,
đứng bên cạnh giường dùng ngữ khí nhỏ nhẹ dặn dò như bác sĩ ở khoa nhi:
"Tiểu Kỷ Nguyễn? Cậu ngoan ngoãn nằm ở đây một lát nha."
"Tốt nhất đừng di chuyển linh tinh, cần gì thì cứ nhấn chuông gọi mấy chị y tá hỗ trợ."
Hắn dừng một chút: "Ờm... Cũng đừng xuống giường đi ra ngoài một mình, chờ Cố Tu Nghĩa trở về, có thể làm được không?"
Kỷ Nguyễn bị bệnh, ánh mắt ngây thơ mờ mịt, cũng không nghĩ nhiều ý tứ trong lời nói, ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Tu Nghĩa đứng ở cửa, nghe thấy những lời dặn dò như vậy trong lòng lại
trầm xuống, bàn tay đang nắm tay nắm cửa bất giác siết chặt.
Sau khi ra ngoài hành lang, Lý Tuy An vỗ vai Cố Tu Nghĩa, ngữ khí bình thản: "Tới văn phòng tôi nói đi."
Nhưng loại ngữ khí này tuyệt đối không phải giữa bạn bè với nhau, mà hoàn
toàn là thái độ bình tĩnh của bác sĩ khi đứng trước người nhà bệnh nhân, khiến người đối diện càng thấy trong lòng bất an.
Văn phòng của
Lý Tuy An ở tầng dưới, lúc thang máy mở ra vừa đúng lúc chạm mặt với
Tống Lĩnh dẫn theo vệ sĩ tới báo cáo công việc.
Vì vậy Tống Lĩnh
cũng không bước ra khỏi thang máy nữa mà cùng bọn họ đi xuống, đứng phía sau Cố Tu Nghĩa nói: "Bọn tôi mới từ bệnh viện tâm thần về, Lâm Thanh
đã được an bài thỏa đáng ở nơi đó, không cần lo lắng."
Hắn cúi
đầu lướt lướt điện thoại, ngẩng đầu lên đã thấy hai người họ cách xa một khoảng, không hiểu sao tốc độ đi đường của bọn họ hôm nay lại có chút
mau.
Hắn chạy chậm hai bước bắt kịp, tiếp tục nói: "Công ty nhà
Bạch Việt đã không thể cứu được rồi, thông báo niêm phong vừa ban xuống, hải quan sân bay đều đã hạn chế ba mẹ hắn xuất cảnh..."
Lý Tuy An mở cửa văn phòng ra.
Tống Lĩnh đi sau lưng cùng Cố Tu Nghĩa đi vào: "Sau đó chính là lễ tang bên kia ——"
"Cái này không cần phải nói." Cố Tu Nghĩa cắt ngang: "Đều không quan trọng."
Trong văn phòng đèn đuốc sáng trưng, Lý Tuy An cầm mấy tờ kết quả xét lên
nhìn, Tống Lĩnh lúc này mới phát hiện biểu tình hai người nghiêm túc dị
thường, lập tức im miệng.
Tư thế này, chỉ có thể là Kỷ Nguyễn bên kia có vấn đề.
Nhưng không phải là bị sốt sao?
Tống Lĩnh có hơi khó hiểu, quay người vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ: "Cậu ra ngoài đợi trước đi."
Cậu vệ sĩ cao to toàn thân mặc đồ đen, nghe vậy mặt vô cảm gật đầu với ba người, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Tống Lĩnh kéo một cái ghế ngồi xuống, bên cạnh là Cố Tu Nghĩa cùng ngồi đối diện với Lý Tuy An.
"Để tôi nói cho cậu kết luận trước đi." Lý Tuy An nhìn về phía Cố Tu Nghĩa: "Kỷ Nguyễn cần làm phẫu thuật."
Lông mày Cố Tu Nghĩa không tự chủ mà cau lại, thân người hơi nghiêng về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn làm việc: "Sốt cao có
ảnh hưởng gì sao?"
Lý Tuy An lắc đầu: "Hiện tại thì có vẻ như cơn sốt của cậu ấy chủ yếu là do cảm xúc dao động và bị cảm lạnh, có thể là bị sự việc hôm qua dọa sợ, cái này vốn không nghiêm trọng, nhưng trong
thời gian ngắn nhiệt độ lại tăng nhanh như vậy, cùng với việc lỗ tai co
rút đau đớn thì không hề bình thường."
Hắn nói rồi chỉ vào báo
cáo trên bàn: "Sau khi chúng tôi kiểm tra thì phát hiện ốc tai nhân tạo
mà cậu ấy cấy vào tai lúc trước hiện đã bị lệch."
Cố Tu Nghĩa cứng họng: "...... Cái gì?"
"Đúng vậy, tôi nghi ngờ rằng ngày hôm qua khi cùng Lâm..." Lý Tuy An che
miệng: "Khụ, khi té ngã ở trên du thuyền đụng vào đầu dẫn đến ốc tai bị
lệch vị trí, hôm nay cậu ấy thấy choáng váng đau đầu kịch liệt cùng với
nôn mửa cũng vì nguyên nhân này..."
Hắn cố tình lược bớt tên của
Lâm Thanh đi, cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Tu Nghĩa, chỉ sợ người này không nhịn được mà chạy đến bệnh viện tâm thần đánh Lâm Thanh một trận tơi
bời.
Cố Tu Nghĩa ngồi im không nhúc nhích, nhưng những ngón tay
đã siết chặt đến trắng bệch, rõ ràng là biểu hiện muốn đâm Lâm Thanh một dao.
Sau lưng Tống Lĩnh phát lạnh, hiểu rõ bản thân lát nữa có
lẽ lại phải đến bệnh viện tâm thần thêm chuyến nữa, để vệ sĩ ân cần hỏi
thăm Lâm Thanh một phen.
Cố Tu Nghĩa hít sâu một hơi, dùng pháp luật để đè lại suy nghĩ của mình: "Phải phẫu thuật thế nào?"
"Lấy..." Lý Tuy An nuốt nước miếng: "Lấy ốc tai hiện tại đang ở trong cơ thể ra, lại cấy một cái mới vào."
Nghe liền biết không phải chuyện mà cơ thể của Kỷ Nguyễn có thể chịu được.
Cố Tu Nghĩa bất giác vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, giống như đang tìm kiếm sự an ủi.
Hắn hiếm hoi lộ ra cảm xúc bất an như vậy: "Không thể chỉnh ốc tai về lại vị trí cũ sao?"
"Đương nhiên là có thể, nhưng tôi không khuyến khích." Vẻ mặt Lý Tuy An nghiêm túc.
"Tại sao?"
"Ốc tai hiện tại trong người Kỷ Nguyễn là thiết bị từ mười năm trước, chất
lượng cũng rất bình thường, không loại trừ khả năng đã bị hư hỏng," Lý
Tuy An nói: "Coi như bây giờ chỉ làm tiểu phẫu dời về vị trí cũ đi, chưa được mấy tháng có khi lại phải phẫu thuật lần nữa, nếu vậy chính là hai lần phải chịu tội."
Cố Tu Nghĩa trầm mặc.
Đôi lông mày
của hắn cau chặt, từ góc độ của Lý Tuy An, tựa như hai ngọn núi lớn đè
lên hốc mắt hắn, sức nặng làm người thở không nổi.
Thật lâu sau hắn chậm rãi mở miệng: "Nguy hiểm lắm sao? Nhưng cơ thể Kỷ Nguyễn......"
Lý Tuy An cười khổ: "Điểm này mới khó, nhìn kết quả kiểm tra hiện tại của
bạn nhỏ nhà cậu, không có một chỉ số nào đủ tiêu chuẩn để phẫu thuật."
"Cũng không phải nói hoàn toàn không thể làm được," Lý Tuy An châm chước nói: "Chỉ là sau khi phẫu thuật sẽ rất khó để khôi phục hoàn toàn, hơn nữa
nguy cơ nhiễm trùng cũng rất cao."
Cố Tu Nghĩa liếm đôi môi khô khốc: "...... Vậy đề nghị của cậu là?"
Lý Tuy An cúi người, bày ra thái độ chuyên nghiệp: "Đề nghị của tôi là,
phẫu thật là điều cần thiết, nhưng có thể trì hoãn lại để bồi dưỡng cơ
thể trước."
Cố Tu Nghĩa gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục.
"Vị
trí lệch hiện tại cũng không tính là quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi thật
tốt trong khoảng một tháng rồi mới phẫu thuật, có lợi đối với việc hồi
phục sau này hơn." Lý Tuy An nói
"Nhưng thời gian kéo dài càng
lâu thì nguy cơ sẽ càng lớn, nếu không may lại bị va chạm khiến vị trí
lệch nghiêm trọng, chèn ép lên dây thần kinh thì sẽ rất nguy hiểm."
"Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi tôi nói cậu ấy đừng cử động nhiều."
Lý Tuy An vừa nói vừa cẩn thận nghiền ngẫm biểu tình của Cố Tu Nghĩa, vỗ
cánh tay hắn an ủi: "Không có việc gì, không cần nóng vội, cậu có thể
trở về thương lượng với cậu ấy một chút, ngày mai trả lời tôi cũng chưa
muộn."
Cộc cộc ——
Bên ngoài văn phòng có người gõ cửa.
Hai người bên cạnh đều không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm trọng, Tống Lĩnh tự giác đứng dậy đi mở cửa.
"Anh Tống..." Cậu vệ sĩ đứng ngoài cửa,bộ dáng ấp úng muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy? Không sao, cậu cứ nói đi."
Vệ sĩ gật đầu: "Vừa rồi tôi.... Hình như thấy cậu Bạch."
Cố Tu Nghĩa quay phắt lại nhìn, khiến vệ sĩ run sợ lưng lạnh toát, vội
vàng giải thích: "Nhưng tôi không chắc chắn, khoảng cách khá xa, tôi lại chỉ từng gặp một lần lúc ở trên tàu, cũng có thể nhìn nhầm rồi."
Kết cấu bên trong bệnh viện theo hình chữ 回, một bên hành lang là văn
phòng, một bên là tường kính cao bằng nửa người, nếu có người đi thang
máy lên quả thật có khả năng sẽ bị vệ sĩ nhìn thấy.
"Cái này còn đắn đo nhìn nhầm hay không à? Còn không mau chạy nhanh đi nhìn xem đi!" Tống Lĩnh vội la lên.
Kỷ Nguyễn vốn là cục vàng (*) của Cố Tu Nghĩa, hiện tại còn mang buff thân thể thủy tinh thu hút phiền toái, chạm cũng không dám chạm, sao Cố Tu
Nghĩa có thể chịu được việc bên người cậu xuất hiện bất kỳ một tai họa
ngầm nào!?
(*) 金疙瘩 / Jīn gēda/
"Lão Lý, cậu mau gọi hỏi bàn lễ tân..."
Lời còn chưa nói xong, trước mắt Tống Lĩnh xuất hiện một trận gió, lúc lấy lại tinh thần, Cố Tu Nghĩa đã cùng vệ sĩ chạy đi xa.