Buổi chiều cuối tuần, trong trung tâm thương mại người đến người đi tương đối tấp nập.
Kỷ Nguyễn dựa vào máy gắp thú, vừa nghe Bạch Việt thao thao nói, vừa thầm
tính toán xem làm thế nào mới có thể lấy được con thỏ bông đáng yêu kia.
Hai người bên cạnh sau khi xác nhận thân phận của Kỷ Nguyễn, lại nhìn cậu và Bạch Việt trò chuyện càng cảm thấy vi diệu.
Bạch Việt vẫn luôn cười cười nói về Hán thêu, nhưng Kỷ Nguyễn lại chỉ cúi
đầu tự mình chơi, giống như Bạch Việt còn chẳng khiến cậu để tâm bằng
cái máy gắp thú rách nát kia.
Người đàn ông đánh giá lúc lâu, lặng lẽ hỏi Bạch Việt: "Cậu biết cậu ấy là vợ của Cố tổng không?"
Bạch Việt nhoẻn miệng cười, trong mắt lại thêm vài phần cô đơn: "Bạn đời của Tu Nghĩa, đương nhiên cũng là bạn tốt của tôi."
Người đàn ông nhìn từ biểu tình đó đã nhảy ra được một bộ phim dài 800 tập,
đột nhiên không khỏi nổi da gà, hậm hực nói: "À, vậy sao..."
Dù
rằng quan hệ nhìn qua có chút vi diệu, nhưng lời Bạch Việt nói ít nhất
cũng cho bọn họ một sự chắc chắn, cậu thanh niên trẻ tuổi nhìn chỉ như
vừa thành niên này xác thực đã kết hôn với Cố Tu Nghĩa.
Tròng mắt người đàn ông xoay chuyển, chân chó lấy lòng mà đưa cho Kỷ Nguyễn một
tấm danh thiếp: "Cậu Kỷ, thật ngại quá, là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi họ Cao, là bạn học cấp 3 của Cố tổng, cậu kêu tôi lão Cao là
được ——"
Hắn kéo cô gái bên cạnh qua: "Đây là vợ tôi, mọi người đều là bạn bè cả, ha ha ha ha ——"
Cô gái kéo kéo góc áo hắn, rồi sau đó nhìn Kỷ Nguyễn lễ phép cười.
Kỷ Nguyễn không mặn không nhạt đáp lại: "Xin chào."
Cậu nhận danh thiếp nhìn, là một công ty kinh doanh linh kiện.
Lão Cao nhìn biểu tình của Kỷ Nguyễn, thử nói: "Tôi nghe nói gần đây dự án
Lăng Châu giai đoạn 3 sắp được tiến hành, Cố tổng hẳn rất bận phải
không?"
Gần đây Tập đoàn đang có một dự án mới, Kỷ Nguyễn thường
xuyên nghe thấy Cố Tu Nghĩa nhắc đến khi nói chuyện điện thoại, hình như còn đang ở giai đoạn đấu thầu, cậu động não một chút, đại khái đoán
được vì sao lại có tình huống như hôm nay.
"Tu Nghĩa đương nhiên rất bận." Bạch Việt giành nói.
Anh ta dường như không quá hài lòng khi thấy lão Cao lướt qua mình để nịnh
bợ Kỷ Nguyễn, sắc mặt không vui đứng dậy: "Điều này không phải tôi đã
sớm nói với cậu rồi sao, sao cậu còn lấy chuyện này hỏi người ta nữa?"
Lão Cao vội cười: "Đúng, cậu nói đúng, nhưng lần trước cậu bảo muốn tổ chức họp lớp, Cố tổng lại không tới, vậy nên tôi mới có chút sốt ruột..."
Bạch Việt không kiên nhẫn: "Nói bao nhiêu lần rồi, họp lớp hôm đó Tu Nghĩa
có một cuộc họp cực kỳ quan trọng, cậu ấy một mình điều hành công ty lớn như vậy, chẳng lẽ việc nhỏ nhặt cũng phải đến trình diện sao? Chuyện
của cậu tôi đương nhiên sẽ hỗ trợ nói giúp với cậu ấy, cậu còn có cái gì mà không yên tâm?"
Anh ta ôm cánh tay, sống lưng ngay thẳng,
từng câu từng chữ đều lộ ra quan hệ thân mật với Cố Tu Nghĩa, có loại
thái độ cực kỳ nắm chắc.
Kỷ Nguyễn nhướng mày, cậu vẫn nhớ rõ hôm dự định họp lớp cấp 3 đó, Cố Tu Nghĩa đang ôm cậu ngồi trong nhà chơi cờ cá ngựa (*).
(*) 飞行棋 /Fēixíng qí/ (phi hành kì): Trò Ludo, cách chơi giống với cờ cá ngựa.
Mà cuộc họp vô cùng quan trọng trong lời của Bạch Việt, chắc không phải là do Kỷ Nguyễn chơi chán bèn thảo luận với Cố Tu Nghĩa số lần hôn tối đa
một ngày đâu nhỉ?
Nếu là nói đến cái này, vậy đối với Cố Tu Nghĩa đúng là vô cùng quan trọng, rốt cuộc đến tận bây giờ bọn họ còn chưa
thống nhất được con số cuối cùng.
Nhưng lão Cao hiển nhiên bị dọa sợ rồi, lại càng thêm ân cần với Bạch Việt:"Phải phải phải, cậu nói
phải, tôi sao có thể không tin cậu chứ đúng không, giao tình giữa cậu và Cố tổng thế nào chúng ta đều rõ ràng."
Sắc mặt Bạch Việt thoáng hòa hoãn: "Có giao tình gì chứ, chỉ là bạn bè mà thôi."
Lão Cao lập tức gãi đúng chỗ ngứa: "Haiya! Hai người đã quen nhau mười mấy
hai mươi năm, sao có thể là bạn bè thông thường chứ? Tôi thấy, Cố tổng
đối với cậu khẳng định không bình thường."
Bạch Việt nhíu mày, giả vờ tức giận: "Cậu ở trước mặt người yêu người ta nói nhảm gì thế!?"
Lão Cao làm bộ làm tịch vỗ vỗ miệng mình: "Ai, là tôi nói sai."
Kỷ Nguyễn buông tay cầm điều khiển ra, cuối cùng cũng ngước mắt nhìn mấy
người trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy màn kịch này còn thú vị hơn so với
gắp thú.
"Anh còn có gì muốn nói sao?" Cậu mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Bạch Việt.
Bạch Việt cười: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi tác phẩm cậu thêu đến đâu rồi, dù sau tuần sau đã là đại thọ của ông nội."
Cô gái vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh lão Cao cảm thấy thái độ của Bạch
Việt đối với Kỷ Nguyễn không đúng lắm, kéo kéo tay áo lão Cao ra hiệu
hắn đừng nói nữa, ngược lại cười với Kỷ Nguyễn:
"Ngại quá, trong nhà gọi điện thoại đến, tôi và lão Cao đi xử lý một chút."
Tâm tư Bạch Việt căn bản không đặt trên hai người, tùy ý gật đầu: "Đi đi."
Lão Cao bị kéo đến một bên cũng không hiểu chuyện gì, làm gì có ai gọi điện cho hắn đâu.
Hắn kéo tay vợ mình ra: "Khoan đã, anh còn chuyện quan trọng chưa nói đâu! Em nháo cái gì?"
Vẻ mặt cô gái nghiêm túc: "Ai nháo với anh? Bởi vì là chuyện quan trọng, em mới nói anh đừng chỉ lo nịnh bợ người họ Bạch kia."
"Vì sao, Bạch Việt là người quen biết Cố Tu Nghĩa lâu nhất, chuyện kinh doanh nhà ta còn cần nhờ cậu ta hỗ trợ nữa."
Cô gái lắc đầu cau mày nói: "Lời nói tốt nhất đừng gay gắt quá, em vừa mới lên mạng tìm hiểu, có vẻ như Cố Tu Nghĩa đối xử với người kia rất tốt,
anh thật sự tin rằng người trong lòng Cố Tu Nghĩa là họ Bạch sao? Em
thấy không giống."
Lão Cao phất tay: "Chuyện trên mạng sao có thể tin là thật, có chủ tịch nhà giàu nào mang vợ ra cửa mà không làm ra vẻ khoe khoang? Anh thấy bộ dáng Bạch Việt tự tin như vậy, dù sao cậu ta
và Cố Tu Nghĩa đã quen nhau nhiều năm, có cơ sở tình cảm này, một khi
cậu ta mở miệng, cậu thanh niên kia sao dám nói gì?"
"Anh không thấy người ta không thèm lên tiếng à?"
Cô gái chỉ hận rèn sắt sắt không thành thép: "Hơn nữa em luôn cảm thấy hôm đi họp lớp lớp trưởng Mã của các anh có ẩn ý gì đó, anh ta không phải
ngầm nói với anh đừng có người nào cũng đi nịnh bợ sao, anh lại không
đắc tội với anh ta, chứng tỏ đây là đang nhắc nhở anh đấy." (*)
(*) raw "而且我总觉得同学会那天你们马班长说的话有点东西,他私下不是还让你别什么人都去巴结吗,你又没得罪过他,说明人这就是在提点你啊" câu này mình thấy dịch hơi tối nghĩa, mọi người có thể góp ý nha.
"Hừ, người như lão Mã em không phải không biết, toàn thích ra vẻ huyền bí,
thích nhìn người ta hoang mang suy nghĩ, đừng tin cậu ta."
"Nhưng em thấy vẫn nên cẩn thận một chút, không nói nhiều cũng sẽ không sai."
"...." Vốn lão Cao không để trong lòng, nhưng nghe vợ nói nghiêm túc như vậy, cũng bắt đầu do dự.
"Thật đấy, chuyện này nghe em đi lão Cao," Cô gái nói: "Anh nghĩ mà xem, tốt
xấu gì Kỷ Nguyễn cũng là học trò của đại sư danh tiếng, là nghệ thuật
gia, địa vị xã hội còn ở đó, dù Cố Tu Nghĩa thật sự có ý với cậu ấy hay
không, anh cũng đừng chỉ lo nịnh bợ Bạch Việt mà khiến người ta mất
mặt."
Lão Cao nhíu mày nghĩ.
"Nhà ta kinh doanh lớn như vậy, để ý đừng đắc tội với người, trước cứ im lặng quan sát xem sao."
Lời này chạm đến điểm mấu chốt của lão Cao, công ty nhà hắn còn nhỏ, không chịu được xảy ra biến cố nào.
Hắn gật gật đầu: "Cũng đúng."
Bạch Việt miệng chó không phun được ngà voi, Kỷ Nguyễn có lệ mà nghe anh ta nói, dư quang ngó sang hai người bên kia.
Không biết đã nói gì, thái độ người đàn ông tai to mặt lớn thay đổi không ít, khom lưng cúi đầu với cậu:
"Ha ha ha ha trong nhà có chút việc nhỏ, nói qua nói lại nửa ngày, thật xin lỗi."
Bạch Việt một lòng một dạ đều đặt ở trên người Kỷ Nguyễn, khoanh tay nói:
"Tiệc mừng đại thọ của ông nội tuần sau cậu cũng tới chứ?"
"Tất nhiên rồi." Kỷ Nguyễn cười cười.
Nửa người cậu dựa vào máy gắp thú, ánh sáng xuyên qua lớp kính chiếu lên
mặt, khiến nụ cười của cậu trông thoải mái thư thái, thậm chí có chút
nghiền ngẫm.
Bạch Việt lại coi đây là một loại khiêu khích, không khỏi đứng thẳng sống lưng: "Tôi cũng lâu rồi chưa gặp ông nội, nghe nói tiệc mừng thọ được tổ chức trên du thuyền?"
Cố Tu Nghĩa chẳng để bụng sinh nhật của ông cụ tổ chức thế nào, vì vậy Kỷ Nguyễn cũng không
quá chú ý, quả thật không biết rõ bằng Bạch Việt.
Cậu khẽ nhướng mày: "Vậy à?"
Bộ dáng không hiểu chuyện gì này của cậu rõ ràng đã lấy lòng Bạch Việt,
anh ta che miệng: "Tu Nghĩa không nói cho cậu sao? Ông nội vẫn luôn
thích biển lớn."
Anh ta thở dài: "Tiếc là sau này thân thể ông
nội không còn tốt, không thể ra ngoài lâu, lần này Tu Nghĩa làm rất tốt, một chuyến đi hai ngày một đêm trên sông Ngọc Cốc, cũng coi như làm ông cụ vui vẻ."
Tính đến trước mắt, Bạch Việt nhìn qua luôn có vẻ tự tin hơn Kỷ Nguyễn, quan hệ với Cố Tu Nghĩa càng thân thiết hơn, tròng
mắt lão Cao xoay chuyển, cười nói xen vào:
"Chà, cậu Bạch, tiệc
mừng thọ của ông cụ nhà họ Cố cậu cũng đi sao, thật tốt, đây cũng không
phải ai cũng có vinh dự như vậy, thật hâm mộ cậu và cậu Kỷ."
Kỷ
Nguyễn nhịn xuống liếc mắt xem thường, thấy rõ ràng lão Cao là có chuyện muốn nhờ Cố Tu Nghĩa, lại không biết nịnh bợ ai, vì thế đều muốn lấy
lòng hai bên.
Bạch Việt giận cười: "Ông nội cũng coi như là nhìn tôi lớn lên, sinh nhật ông tôi sao có thể không đi."
Lão Cao phụ họa: "Đúng đúng đúng, quan hệ giữa hai nhà các cậu đương nhiên không phải người bình thường có thể so được."
"Được rồi," Bạch Việt thu lại nụ cười: "Lời như thế này về sau đừng nói nữa,
Tu Nghĩa không thích người khác bàn luận quá nhiều."
"—— tôi không thích cái gì?"
Nghe được quen thuộc thanh âm, ánh mắt Kỷ Nguyễn sáng lên.
Cuối cùng cũng về rồi sao.
Nếu còn hắn không đến, kịch hay cũng sắp hết rồi, vậy thì thật đáng tiếc.
Giọng nam này hơi nâng giọng ở cuối câu, trầm thấp dễ nghe, nhưng trong không gian náo nhiệt của khu trung tâm lại rất có sức nặng mà truyền đến,
khiến người khác không thể nào bỏ qua.
Ba người nghe tiếng liền quay đầu lại, tất cả đều kinh ngạc.
Miệng lão Cao há to:"Cố, Cố tổng!?"
Trong nháy mắt khi mọi người không chú ý, sắc mặt Bạch Việt lập tức thay đổi.
Cố Tu Nghĩa lướt qua Bạch Việt, bước nhanh đi đến bên người Kỷ Nguyễn.
Kỷ Nguyễn sâu kín liếc hắn một cái: "Sao lại đi lâu thế?"
Đôi mắt cậu xinh đẹp, ánh sáng chiếu vào đáy mắt phát sáng trông như viên
đá hổ phách, khi nói chuyện lúng liếng đảo quanh, tùy tiện liếc một cái
cũng giống như đang làm nũng.
Rõ ràng chỉ là ngữ khí bình thường
thậm chí là hơi oán giận, vào tai người khác lập tức cảm nhận có một sự
thân mật khắc sâu từ xương cốt.
Trong đầu lão Cao ong một tiếng, hoảng hốt nhận ra khí chất trên người Kỷ Nguyễn đã thay đổi.
Kỷ Nguyễn đẹp thì đẹp thật, nhưng khi nói chuyện với Bạch Việt luôn có vẻ uể oải thiếu sức sống, thậm chí có thể nói là xa cách.
Nhưng một khi người đối diện là Cố Tu Nghĩa, cậu nháy mắt linh động hẳn lên, quả thực giống như một yêu tinh quyến rũ.
Cố Tu Nghĩa rõ ràng cũng thích đến không chịu được, vòng tay ôm eo Kỷ
Nguyễn nhẹ nhàng ấn, ngữ khí xin lỗi: "Đi ba cửa hàng mới tìm được vị
anh đào, có phải chờ lâu nên mệt không, sao lại không ngồi nghỉ?"
Kỷ Nguyễn bĩu môi: "Vốn là định ngồi, nhưng không phải gặp được người quen sao?"
Cố Tu Nghĩa lập tức liếc mắt quét ba người kia một cái, trên mặt không
thèm che giấu vẻ không vui, giống như việc bọn họ quấy rầy Kỷ Nguyễn là
tội ác tày trời.
Đường nét trên gương mặt hắn vốn đã sắc bén nghiêm nghị, khi không cười rất khó để người ta có cảm giác muốn lại gần.
Vẻ mặt Bạch Việt có chút khó coi mà đứng im tại chỗ.
Từ đầu đến giờ Cố Tu Nghĩa chưa từng cho Bạch Việt một ánh mắt, lại quan
tâm hết mực đối với Kỷ Nguyễn, vợ chồng lão Cao có ngốc thế nào cũng có
thể nhìn ra ai thân ai sơ.
Nháy mắt, mồ hôi trên lưng lão Cao
thiếu chút nữa rơi xuống, hối hận bản thân không nên nghĩ đến nhờ Bạch
Việt để leo lên Cố Tu Nghĩa.
Sao làm ăn lại khó như vậy!
Kỷ Nguyễn thu lại toàn bộ biểu cảm của mọi người, đợi vài giây, lúc này
mới nói: "Lừa anh thôi, không mệt, anh tới đúng lúc lắm, rất đông vui."
Cậu nói rồi mở nắp hộp kem, hộp kem chỉ bé bằng bàn tay, nhưng mùi vị lại rất ngọt: "Khá ngon đó."
Lực chú ý của Cố Tu Nghĩa hoàn toàn bị Kỷ Nguyễn hút lấy, thái độ lạnh lùng tan sạch, bất đắc dĩ khuyên can:
"Ăn hai miếng nếm thử hương vị thôi bé cưng à, cẩn thận đau dạ dày."
Khuôn mặt Bạch Việt vẫn căng ra, ngón tay bên dưới lại gắt gao nắm chặt, anh
ta nỗ lực kéo khóe miệng, lấy lại cảm giác tồn tại cho mình:
"Tu Nghĩa, hóa ra cậu cũng ở đây à?"
Tầm mắt anh ta dừng trên người Cố Tu Nghĩa, áo sơ mi bình thường và quần
dài màu đen, hoàn toàn khác với phong cách chỉn chu thường ngày của hắn, làm người khác không khỏi chú ý, nếu không phải còn có khí chất mạnh mẽ áp đảo, quả thực nhìn giống như một sinh viên đại học.
Cố Tu Nghĩa không để ý tới vẻ mặt xấu hổ của Bạch Việt, thản nhiên cười:
"Cuối tuần thời tiết tốt, mang bạn nhỏ đi hẹn hò thôi."
Tiếng nói vừa dứt, trừ bỏ Kỷ Nguyễn đang vùi đầu ăn kem, biểu cảm trên mặt mỗi người có thể nói là phong phú đặc sắc.