Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái
Hạ Tân Tễ vẫn còn đang nhìn y với dáng vẻ mong đợi, có lẽ do khó chịu
nên khóe mắt đã sớm ửng hồng, dáng vẻ trông giống như một con thỏ ngơ
ngác vểnh tai lên khi bị kinh sợ.
Con thỏ vươn cái đầu mềm mại của chính mình qua, yếu đuối nói: "Anh ơi?"
Khấu Thu vuốt ve đầu thỏ, nghiêm túc nói: "Tiểu Tễ, việc này vượt quá khả năng chỉ dạy của anh rồi."
"Vì sao ạ?"
Nước trong hốc mắt Hạ Tân Tễ nhanh chóng trào ra, mơ hồ nhìn về phía y xuyên qua một tầng nước mỏng manh, mức độ vừa đủ khiến người ta phải thương
xót, "Không phải anh đã nói là vấn đề về tình cảm, vấn đề sinh hoạt, vấn đề thân thể đều có thể đến tìm anh hay sao?"
Lần đầu tiên Khấu Thu nhận thấy việc đâm lao phải theo lao, khó xử nói: "Tiểu Tễ à...."
"Anh nói không giữ lời gì hết!" Hạ Tân Tễ dứt khoát đi vào trong phòng, nằm
thẳng lên giường Khấu Thu, bắt đầu ôm gối lăn qua lăn lại, "Anh nói
không giữ lời! Anh nói không giữ lời gì cả!!"
Miếng chả giò chiên bọc trong chăn đảo qua đảo lại từ đầu này đến đầu kia của giường, người trên giường ồn ào khó chịu nói y không chịu giữ lời một hồi lâu, cán bộ kỳ cựu Khấu luống cuống tay chân. Y liếm môi, tuyệt vọng nói với thằng
con trai của mình:【Người anh em này của mày đang muốn giương cờ khởi
nghĩa kìa.】
Hệ thống trái lại rất dửng dưng, 【Không nỡ thì giúp đi? 】
【Giúp cái con khỉ! 】Khấu Thu tức giận nói, 【Loại chuyện này bị Cục quản lý
Nhà nước về Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình cấm sóng đó, vừa nhìn đã biết không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội khoa học
rồi! 】
Hệ thống: 【Cậu thấy cậu ta giống kiểu như vậy không? Đừng có tự làm bản thân bị bệnh. 】(?)
Khấu Thu giận quá: 【Mày trông tao thì giống vậy à?! 】
【.......... 】
Hệ thống lập tức rơi vào im lặng quái dị, mãi lúc lâu sau mới nói, 【Sẽ không sao nhỉ? 】
Cán bộ kỳ cựu Khấu thản nhiên nói: 【Đúng vậy. 】
Đối với phương diện này thì y vẫn luôn lãnh đạm, lại thêm nguyên nhân cơ
thể nên xưa nay chưa bao giờ dùng tay phải của mình để tiến hành công
việc tiếp xúc thân mật này —— kinh nghiệm từng trải của y cũng chẳng tốt hơn cái người mới có cảm giác lần đầu như trai tơ Hạ Tân Tễ được bao
nhiêu.
Khấu Thu nói với đứa trẻ trên giường: "... Em đứng dậy ngay."
"Em không!"
Hạ Tân Tễ loạt soạt lấy hai tay ôm chặt, chóp mũi đỏ bừng, "Em không!!"
Vì thế cán bộ kỳ cựu Khấu đành phải trực tiếp ra tay, tự mình lôi con thỏ
hình người đang càn quấy này ra khỏi chăn rồi cưỡng ép xách cả người vào trong phòng tắm. Hạ Tân Tễ bị y xách lên như vậy còn có vẻ không hiểu
kiểu gì: "Anh ơi?"
Khấu Thu cấp tốc ấn mở cái gì đó trên ipad,
nhanh chóng đưa cho hắn cầm rồi lập tức lạch cạch đóng cửa phòng tắm
lại. Hạ Tân Tễ không hiểu ra sao, ngồi trên bồn cầu một lúc lâu thì mới
chậm chạp ấn mở mấy đường link trên đó.
...Tất cả đều là luận văn.
《Thảo luận về các vấn đề có thể xảy ra với cơ thể khi tự thủ dâm theo quan điểm y học 》
《Phân tích cực hay về những vụ án thương tâm xảy ra do việc tự thủ dâm của nam thanh niên trưởng thành 》
《Nên hay không nên? Nghiên cứu thảo luận về tác hại to lớn của việc tự thủ dâm quá mức mang lại cho đàn ông nước ta 》
Hạ Tân Tễ: "???"
Khóe mắt hắn hơi co giật, sau đó lại kéo lướt xuống dưới tiếp và nhìn thấy dòng chữ phóng to in đậm.
《Kinh hoàng! Bé trai 13 tuổi suy thận vì chuyện này! 》
Có lẽ vẫn lo hắn không đủ bình tĩnh, Khấu Thu còn cầm theo cái loa đứng ở
ngoài cửa và bật 《Chú đại bi 》với âm lượng lớn nhất cho hắn nghe.
Hạ Tân Tễ: "....."
Hạ Tân Tễ: "........"
Hạ Tân Tễ: "............"
Hắn im lặng ngồi trong phòng tắm một lúc lâu, tâm tư vốn có chút rung rinh
đã thành công bị "Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da" phá tan không còn
một mảnh, chẳng khác nào một chậu nước lạnh được dội thẳng xuống đầu,
khiến hắn nhếch nhác không chịu được, không biết nên khóc hay nên cười
nữa. [*]
[*] Đoạn này phải dựa vào wikidich để chém gió đấy ạ, vì raw đọc không hiểu gì hết á TTvTT
Anh trai của hắn thật đúng là...
Hắn đỡ trán, cúi đầu xuống cười rộ lên.
- --------
Khấu Thu đứng ngoài cửa còn đang tự khen ngợi sự thông minh của bản thân.
Y đứng đợi một lát thì nhìn thấy Hạ Tân Tễ đi từ trong ra, lập tức hỏi: "Bình tĩnh lại chưa?"
Vẻ mặt của đứa trẻ đã hoàn toàn bình thường, nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhỏ giọng đáp: "Cảm ơn anh ạ."
"Không sao," Khấu Thu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng y vẫn nghiêm túc trả lời tiếp, "Tất cả đều là vì tương lai chủ nghĩa xã hội khoa học của chúng
ta."
Hạ Tân Tễ mỉm cười đi ra phía cửa, lúc bước chân ra khỏi cửa rồi hắn lại chợt quay đầu lại, nửa cười nửa không cười nhìn y: "Anh ơi, anh xác định.... không phải là vì anh không được?"
Khuôn mặt già nua của cán bộ kỳ cựu Khấu đỏ bừng lên, rõ ràng y có thể tùy tiện thừa
nhận sự thật với hệ thống, vậy mà giờ phút này y lại không thể mở mồm
nói với đứa em trai nhỏ hơn mình 4 tuổi này. Y do dự một lúc lâu nhưng
vẫn không thể nào nói dối nổi, đành dứt khoát lạch cạch một tiếng khép
phân nửa cánh cửa lại, dùng đôi mắt đen nhánh để nhìn hắn thông qua khe
cửa còn chưa đóng kín, "Tạm biệt."
Cửa đóng lại hoàn toàn.
Khóe môi Hạ Tân Tễ khẽ cong lên, hắn không nói thêm điều gì nữa, khoác áo choàng tắm rộng thùng thình đi về phòng chính mình.
Buổi sáng ngày hôm sau, cán bộ kỳ cựu Khấu vẫn hơi không được tự nhiên cho
lắm, cơ mà Hạ Tân Tễ lại biểu hiện như thể trò khôi hài xảy ra đêm ngày
hôm qua chỉ là một giấc mơ, thái độ không hề thay đổi tí nào. Chỉ là lúc ông cụ Hạ ăn xong đứng dậy rời đi, hắn mới giả bộ lơ đãng nói: "Nếu anh không dạy được thì về sau học cùng với em nhé."
Khi nói lời này, trong đôi mắt của hắn lấp lóe ánh tràn ngập vẻ ngưỡng mộ, kết hợp cùng
đôi đồng tử ướt sũng, cứ như một đứa em trai đang thật tâm lo lắng suy
nghĩ cho anh trai của mình.
Học cái gì?
Ban đầu Khấu Thu
còn chưa kịp phản ứng lại, mãi cho đến khi hệ thống bắt đầu nở nụ cười
hèn hạ bỉ ổi trong đầu y, lúc này y mới chợt hiểu hàm nghĩa ẩn ở trong
đó, suýt chút nữa phun ngụm sữa đậu nành ra đĩa.
"Tiểu Tễ!" Sắc mặt y nghiêm nghị.
"Sao vậy ạ?" Hạ Tân Tễ nháy mắt với y mấy cái, "Anh không muốn đi học quyền anh cùng với em ạ?"
Quyền.... quyền anh....
Nhìn nụ cười đơn thuần hồn nhiên của đứa nhóc này, Khấu Thu không khỏi bắt
đầu hoài nghi trình độ trong sáng của bản thân dưới tư cách một người
nối nghiệp chủ nghĩa xã hội khoa học.
Nếu không thì tại sao nghe thấy cái gì y cũng nghe ra mấy lời trêu chọc hả?
Theo thường lệ, y đang chuẩn bị đưa Hạ Tân Tễ đến trường thì đột nhiên nhìn
thấy một màu hồng rất quen thuộc nằm trong thùng rác được người giúp
việc bê ra ngoài, trông có vẻ như đã bị vò nát bét, chỉ còn lại những
mảnh vụn giấy chồng chất lên nhau dưới đáy thùng.
Bước chân của y không khỏi dừng lại.
"Anh?" Hạ Tân Tễ đứng ở ngoài cửa ngây thơ gọi một câu.
".... Đến đây."
Khấu Thu lắc đầu, ném chuyện bức thư màu hồng phấn ra sau đầu.
Có lẽ là do mình nhìn nhầm.
Cho dù không đồng ý thì đứa nhỏ này cũng không thể nào tùy tiện vứt bỏ tấm lòng quý giá của người khác như vậy được.
Sau khi y đưa Hạ Tân Tễ đi học xong, đại não đột nhiên truyền đến âm thanh
"Đinh!" cực kỳ vang dội. Khấu Thu liếc mắt quan sát một cái, tiến độ
nhiệm vụ ngược tra đã bay vọt từ 0 lên đến 10 rồi.
Khấu Thu thấy hơi kinh ngạc.
Thực tế thì nhiều ngày trôi qua như vậy, Đỗ Hòa Trạch gần như đã không còn
tồn tại trong thế giới của y nữa —— từ cái lần tiếp thu cách mạng giáo
dục ở phòng ngủ y, người đàn ông đẹp trai ảo tưởng trái ôm phải ấp này
đã phải chịu đả kích cực lớn, tiếp sau đó không hề xuất hiện tại nhà họ
Hạ nữa.
Đã thế hiện giờ mình còn chưa bắt đầu ra tay cơ mà, sao tiến độ nhiệm vụ lại tiến triển nhanh như vậy?
Cán bộ kỳ cựu Khấu nghĩ mãi không ra nổi.
- ----
Đỗ Hòa Trạch đứng sau gốc cây, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt nặng nề.
Ngay chính gã cũng không biết tại sao mình lại trốn sau gốc cây vào lúc hai
anh em nhà này xuất hiện, nhưng không thể nghi ngờ rằng, sau lần ngã cầu thang rồi trẹo chân ở nhà họ Hạ lần trước, gã lờ mờ có cảm giác sợ hãi
Hạ Thanh Nhiên của bây giờ.
Cũng chẳng phải sợ hãi vì bị áp chế
khí thế, mà là sợ hãi vì mất kiểm soát —— gã kinh hoàng khi phát hiện ra bản thân không thể nào đoán được suy nghĩ trong lòng Hạ Thanh Nhiên
nữa.
Điều này không có khả năng.
Nếu Đỗ Hòa Trạch của 1
tháng trước mà biết được suy nghĩ của bản thân bây giờ thì gã nhất định
sẽ tràn đầy tự tin nói như thế. Gã quen biết với Hạ Thanh Niên từ thuở
thơ bé, nói là trúc mã trúc mã cũng được, nhưng khi đó gã chỉ là một
trong số rất nhiều người bạn của đại thiếu gia Hạ gia mà thôi.
Thực sự bước chân vào tầm nhìn của nhà họ Hạ thì phải kể bắt đầu từ cái chết của ba Hạ.
Cái chết của ba Hạ chẳng hề vinh quang một chút nào.
Gã ta chết ở trên giường một người phụ nữ xa lạ.
Thành thật mà nói, chuyện này không hề khiến cho những người quen biết gã ta
phải cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì một cậu ấm nhà giàu ăn chơi phóng
túng không kiêng nể như vậy, cái gì cũng có thể làm ra được. Đủ các loại lời đồn không thể ém nhẹm đã phát tán trên đường phố và cả trong giới
nhà giàu, khi đó Hạ Thanh Nhiên vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cậu vẫn bị đẩy
lên đầu sóng ngọn gió bởi những lời suy đoán thảo luận đổ đến từ bốn
phương tám hướng.
Đỗ Hòa Trạch nhân lúc cậu bị bao vây tứ phía
như vậy để chen chân tới, dựa vào ánh mắt trìu mến cùng với thân phận
trúc mã, gã đã thành công chiếm trọn được trái tim Hạ Thanh Nhiên, cháu
trai quý giá nhất của nhà họ Hạ.
Gã hiểu Hạ Thanh Nhiên hơn bất kỳ ai khác.
Quá dễ hiểu, cậu ấm này chỉ có duy nhất một uy hiếp, đó chính là ——
—— Mình.
Vậy nên cho dù không cam tâm tình nguyện, gã vẫn có thể khiến cho em trai
ngoài giá thú là Hạ Tân Tễ được bước chân vào nhà, Đỗ Hòa Trạch không hề nghi ngờ rằng, cho dù trước đó Hạ Thanh Nhiên vừa tận mắt nhìn thấy sự
phản bội của gã, nhưng chỉ cần gã nói ra vài câu tâm tình thì cậu vẫn sẽ lựa chọn tha thứ.
Đây chính là lợi thế lớn nhất của gã.
Nhưng hiện giờ, lợi thế lớn nhất này dường như đang rơi khỏi thế cân bằng.
Hạ Thanh Nhiên đang cười, ngay cả khi đối mặt với tình địch Hạ Tân Tễ thì
nụ cười của y vẫn tràn đầy yêu thương, cảm giác nuông chiều yêu quý đong đầy, đầy đến nỗi sắp tràn ra khỏi ánh mắt, y duỗi tay chỉnh sửa lại cổ
áo cho đứa trẻ này rồi lại xoa đầu: "Đồ dùng mang đầy đủ hết rồi chứ?"
Hạ Tân Tễ nắm chặt cánh tay y, kỹ xảo nũng nịu đầy thành thục: "Anh...."
Nói một hồi, đầu của cả hai dần chụm vào một chỗ, môi dán sát bên tai, lén
lút thì thầm với nhau điều gì đó rồi đỏ mặt khiến người ta không hiểu
nổi.
Lời thì thầm không thể nói cho người ngoài nghe.
Trái tim Đỗ Hòa Trạch hơi treo lên, cảm giác không yên lòng dâng lên.
.... Tại sao bọn họ lại thân thiết như vậy?
Đỗ Hòa Trạch trừng mắt nhìn với vẻ không thể nào tin nổi, trừng đến nỗi tròng mắt suýt rớt khỏi hốc mắt.
Vừa là tình địch, vừa là đối thủ, thế mà còn có thể khiến cho Hạ Thanh
Nhiên cười thành bộ dáng người ba ngốc nghếch là sao —— hai người này bị điên rồi!
Mẹ nó ——! Hãy nhìn mà xem! Chỗ này có hai đứa thiểu
năng thuần chủng luôn! Hai người này định làm gì, có phải đang hợp tác
với nhau để phá hủy Trái Đất!
Đỗ Hòa Trạch ngây người đứng sau
gốc cây, mãi cho đến khi Hạ Thanh Nhiên rời đi thì mới phản ứng lại. Gã
sửa sang lại cổ tay áo của mình, thản nhiên bước chân đi về phía trường
học. Trước khi Hạ Tân Tễ quay về nhà họ Hạ, hai người thường xuyên liên
lạc với nhau, đến cả bác bảo vệ cũng thấy gã quen mắt, lúc nhìn thấy gã
đi đến thì liền hỏi: "Cậu muốn tìm gặp học sinh nam lớp 12 kia đúng
không?"
Đỗ Hòa Trạch cố nặn ra một nụ cười, gật đầu.
"Vậy thì phải chờ một lát," bác bảo vệ nói, "Bây giờ mấy đứa bên khối 12 vẫn đang trong giờ tự học buổi sáng."
Đỗ Hòa Trạch căn bản không hề để ý đến vấn đề này, suy nghĩ một lúc, đột
nhiên gã đưa cho bảo vệ một điếu thuốc, hỏi: "Gần đây có người thường
xuyên đến đón em ấy sao?"
Bảo vệ nhận lấy điếu thuốc, hỏi lại: "Ý của cậu là anh trai của nhóc đó ấy hả?"
Gã thấy người đàn ông gật đầu, châm điếu thuốc rồi nói: "Sáng tối ngày nào cũng đến, nhờ phúc của cái cậu đó mà gần đây học sinh nữ nán chân lại
trước cổng trường ngày càng nhiều."
Đỗ Hòa Trạch ngẩn ra, bắt trọn trọng điểm vấn đề: "Sáng tối mỗi ngày á?"
"Đúng thế," bảo vệ nói, "Thỉnh thoảng còn đạp xe đạp đến."
Đỗ Hòa Trạch càng kinh ngạc hơn: "Xe đạp?"
Gã hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi cảnh tượng cậu chủ nhà quyền
quý như Hạ Thanh Nhiên lại ngồi lên một chiếc xe đạp tồi tàn —— đôi chân của Hạ Thanh Nhiên có khi chỉ được dùng để giẫm lên những tấm thảm đắt
tiền và mềm mại mà thôi. Đừng nói đến đạp xe đạp, cho dù là chân ga của
xe sang triệu đô đi chăng nữa thì cậu ta cũng chưa bao giờ đụng đến.
Một người quý giá như vậy, tại sao lại thay đổi nhiều một cách bất thình lình như thế?
Cảm giác không yên lòng càng trở nên mãnh liệt hơn, Đỗ Hòa Trạch do dự, nói: "Nhờ bác gọi em ấy ra đây hộ."