Ngay ngày hôm sau Khai Tâm mang vẻ mặt nặng nề đến gặp Trương Ý Nhi báo
cho cô biết kết quả xét nghiệm đốm máu và miếng da người được tìm thấy
tại nhà cũ. Xác định đó chính là bà ngoại La.
Hắn cũng rầu rỉ không kém gì Trương Ý Nhi: “Tôi chẳng muốn nhìn thấy kết quả này, thà chỉ là một vụ mất tích.”
Cô hiểu, thậm chí hiểu rất rõ. Nếu chỉ mất tích thôi thì cơ hội sống vẫn
còn đó nhưng dấu vết phạm tội lại bày ra một cách rõ rệt đến vậy, ngoại
trừ niềm tin mù quáng thì chẳng gì có thể cam đoan rằng bà ngoại còn tia hy vọng sống sót.
Sau một buổi trời nhốt mình trong căn phòng
hoàng gia gặm nhấm nỗi đau, Trương Ý Nhi nhanh chóng lấy lại tinh thần,
nhìn đôi mắt sưng húp trong gương, cô báu chặt móng tay vào da thịt. Dù
đã khắc chế đi một phần phẫn nộ thì cô vẫn không sao đè ép cái suy nghĩ
muốn băm xác hai mẹ con Tần Lam thành trăm mảnh.
Mà vấn
đề quan trọng hiện tại không phải chìm đắm vào đau buồn hay phẫn hận mà
phải sớm tìm ra tung tích hai mẹ con Tần Lam, xác xuất bà ngoại đã chết
rất lớn, nếu không Tần Lam và Nhạc Ly Ân đã không chột dạ, sợ hãi đến
mức bỏ trốn. Mất phải thấy xác, cô muốn tìm cho ra nơi bọn chúng đã giấu bà ngoại. Và dù bà ngoại còn sống hay đã chết, Trương Ý Nhi cô nhất
định không tha thứ cho kẻ đã nhẫn tâm đối xử với bà ngoại như vậy. Một
khi cô biết tin tức của chúng, cô nhất định sẽ bắt chúng phải trả cái
giá đắt nhất cho những tội ác mình đã làm.
Ám Dạ…
Huyền
Nhân sắc mặt âm u đứng trước cửa phòng của Boss, hắn có vẻ do dự không
biết có nên gặp Boss hay đợi điều tra xong chính xác mọi chuyện rồi nói
sau cũng không muộn?
Tiếc rằng vài giây chần chừ của hắn đã bị
người đàn ông bên trong phát hiện, giọng y truyền đến, giọng điệu mang ý tứ không hài lòng: “Còn không vào.”
Huyền Nhân thở nặng nề một
hơi, khẽ vặn cửa bước vào trong, mùi thuốc khử trùng đã sớm biến mất,
vết thương trên người Boss cũng không còn lo ngại, thậm chí đã hoạt động lại bình thường, đương nhiên vẫn chưa hoàn toàn hồi phục thể trạng như
trước đây.
“Có gì thì báo.” Y lần nữa lên tiếng, mày rậm khẽ động theo âm thanh lạnh lẽo vừa phát ra. Tên nhóc này từ khi nào lại có tác
phong chậm chạp, không dứt khoát như vậy?
Huyền Nhân nhớ lại thật kỹ từng thông tin mà tổ chức Đen đã tiết lộ cho hắn, đảm bảo không bỏ
sót gì mới thở hắt ra trình báo: “Tổ chức Đen vừa bán cho thuộc hạ một
tin. Là…”
“Cậu đến chỗ bọn chúng?” Y cau mày cắt ngang lời tiếp
theo của Huyền Nhân, rõ ràng gần đây y không hạ lệnh cho người của mình
mua tin tức từ tổ chức Đen. Vậy chỉ có thể nói là do Huyền Nhân cố tình
tự làm theo ý mình.
Mặt Huyền Nhân căng chặt, lần này đúng là
chưa có sự đồng ý của Boss hắn đã tự động chạy tới tổ chức Đen. Cũng
không thể trách hắn hành động gấp gáp như vậy, bởi vì tin tức bọn chúng
truyền ra quá hấp dẫn, mà đúng lúc này Boss đang có vài ngày bế quan,
hắn chỉ đành một lần làm theo quyết định của bản thân, dù biết hậu quả
sau đó sẽ bị Boss trừng phạt, nhưng đây là cơ hội ngàn năm hiếm gặp, hắn chỉ vì muốn Ám Dạ nắm được thứ mà tất cả các thế lực khác đều khao
khát. Hắn chỉ có thể đánh liều một lần, đương nhiên chuyện chỉ có Huyện
Nhạn biết, hắn hiểu Huyền Nhạn, cô ta chắc chắn có cùng suy nghĩ với
hắn. Sau đó hai bọn họ cùng nhau hành động, để đảm bảo an toàn, còn xây
dựng một phòng tuyến trong bóng tối. Tất cả mọi việc đều diễn ra suôn
sẻ, suôn sẻ đến mức khiến bọn họ sửng sốt, thậm chí là lo lắng, liệu
rằng đây có phải là một cái bẩy hay không.
Sau khi có được thông
tin kinh khủng kia, Huyền Nhân đã bàn bạc với Huyền Nhạn, phải báo với
Boss, để Boss đưa ra một kết hoạch hoàn mỹ.
Thế nên lúc này hắn mới chột dạ đối diện với Boss Dạ Huyền, sắc mặt cũng không được tươi tỉnh như thường ngày.
Chạm phải cặp mắt lạnh hơn cả băng cực, da đầu hắn run run, cố gắng giữ cho
mình bình tĩnh, trước hết vẫn nên nhận lỗi đã, hắn cúi đầu: “Huyền Nhân
xin nhận phạt, nhưng nếu cho tôi lựa chọn lần nữa, tôi vẫn đến tổ chức
Đen.”
Phạt gì đó tạm thời không nói đến, Dạ Huyền nheo mắt quan
sát Huyền Nhân, y lên tiếng: “Tin gì?” Việc có thể khiến Huyền Nhân vội
vàng đến mức không đợi nhận lệnh từ hắn đã hành động chắc chắn rất có
tính sát thương và như y đoán không những có tính sát thương mà còn là
tin tức chí mạng.
“Bản đồ kho báu được xăm trên lưng một cô gái.” Hắn chợt dừng lại, môi mím chặt, trước ánh mắt như thanh kiếm sắc bén,
hắn đầu hàng: “Là Frederick Ý Ý.”
Ly thủy tinh trong tay người
đàn ông hiện lên vài vết nức như những tia sấm sét trên bầu trời trải
đầy mây. Áp suất trong phòng đang dần theo tiếng kim đồng hồ tíc tắc mà
giảm xuống.
“Đáng tin bao nhiêu phần trăm?” Sau một hồi khoảng chừng năm phút, giọng điệu y trầm xuống đến mức thấp nhất.
Huyền Nhân không thể đưa ra đáp án tuyệt đối, bởi vì hắn cũng đang phân vân:
“50 - 50 ạ.” Để chứng minh cho câu trả lời mơ hồ của mình, hắn phân
tích: “Có điểm rất đáng ngờ trong chuyện này. Ngay từ đầu là bọn chúng
truyền tin ra, báo có tin nóng, ưu tiên người đến trước…” Như nhớ lại kẻ đã vô tình gặp tại trụ sở của tổ chức Đen, hắn trầm ngâm nói: “Có cả
Lạc đương gia - Lạc Hồ Ưng. Nhưng trông qua thái độ dường như tin tức mà hắn có được không liên quan đến kho báu. Rõ ràng hắn đã đến trước tôi.”