Mới mùng hai Tết mà Fredrick Nhược Đông đã đến xưởng làm việc. Trương Ý
Nhi trở về tứ hợp viện cả buổi chiều chỉ biết cùng Đan Đan với dì Ngô
chuyện trò đủ đề tài, đến 4 giờ cả người Trương Ý Nhi chịu hết nổi liền
mở QQ, vào nhóm chat riêng 4 người dụ dỗ.
Tiểu Ý: [Mọi người rãnh không?]
Lạc Quý Nhân nhắn rất nhanh: [Rãnh. Sao vậy, mới cách xa tớ mấy tiếng đã chịu không nổi rồi hả?]
Đồ tự luyến. Trương Ý Nhi hừ hừ mặc kệ cô nàng bắt đầu nói chuyện chính: [Tết mà, đi chơi không?]
Lâm Lục Ngạt xuất hiện: [Đi đâu? Tớ cũng đang bị ruồng bỏ ở Lâm gia đây.]
Nghĩ đến hoàn cảnh của cô ấy, Trương Ý Nhi cắn môi, càng có tinh thần muốn
kéo bọn họ phóng túng một trận nhưng…: [Tớ cũng không biết đi đâu?]
Hứa Hâm rốt cuộc cũng bay vào nhập cuộc: [Rảnh, mấy đứa chọn địa điểm đi.]
Trương Ý Nhi không đi chơi nhiều nên chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào, vẫn là
Lạc Quý Nhân xinh đẹp lên tiếng: [Tớ có biết một quán bar rất được.]
Không ai có ý kiến, đợi Lạc Quý Nhân gửi địa chỉ qua xong, hẹn 7 giờ tụ tập ở trước quán.
Mỗi người gửi một icon giơ ngón cái rồi thoát khỏi giao diện.
Trương Ý Nhi cũng định vứt điện thoại qua một bên đoạn đi tắm thì khung chat hiển thị tin nhắn mới.
Là cậu chàng Lê Thoát mới gặp hôm trước.
[Ăn Tết vui không thiên sứ của tôi.]
Đừng có sến súa như vậy chứ. Nhớ đến hình ảnh anh ta cùng với người đàn ông
họ Hoắc ngồi xe lăn, Trương Ý Nhi rất tò mò muốn biết hai người này rốt
cuộc là quan hệ gì nhưng vẫn nhịn không xen vào.
Ngồi bên giường, nghĩ rồi nghĩ hoàn cảnh của Lê gia không khác gì với Lâm gia, cô nhắn:
[7 giờ bọn tôi đi chơi, nếu anh không ngại có thể đến nhập hội.]
Lê Thoát đúng là đang sầu não, tức giận đủ thứ, may thay còn có tiểu thiên sứ, anh ta không chút do dự làm phiền cô. Ngẫm nghĩ tứ hợp viện
Frederick chắc cũng chán ngắt. Vừa nhìn thấy tin nhắn tới, hai mắt
phượng sáng bừng lên, anh ta thề là mình chưa từng nhận được một tin
nhắn nào tuyệt vời đến vậy. Dù cô không nói bạn của cô là ai thì anh ta
cũng không lo lắng, chỉ cần là bạn của cô thì đinh ninh rằng đều tốt
đẹp. Ngón tay lướt cực nhanh, như thể sợ cô không đợi được câu trả lời
của anh ta liền thì sẽ đi mất.
Lê Thoát: [Đi, đi chứ.]
Khóe miệng cô gái nhỏ không tiếng động cong lên một chút, tâm trạng bỗng dưng rất tốt, ngay sau đó gửi địa chỉ đến cho anh ta.
Trước đây học tại trường cũ cô không có mấy người bạn, nếu gọi là thân cũng
chỉ có mỗi Tống Vô Ưu nhưng sau đó lại phát hiện người ta lại chẳng thật lòng coi cô là bạn. Kể từ khi chuyển sang Học viện Phong Khởi, tuy môi
trường tại đây không khác gì chiến trường ngươi sống ta chết nhưng chính nó đã giúp cô gặp được những người bạn thật tâm đối đãi với cô. Cô vui
vì điều đó và cũng mong tình bạn này sẽ duy trì mãi mãi.
Ăn cơm tối xong, Trương Ý Nhi cũng không nán lại với bọn Đan Đan lâu mà chuồng về phòng tranh thủ.
Khai Tâm vốn ham chơi dụ dỗ Trương Ý Nhi cho đi cùng nhưng rất tiếc đã bị cô nàng đó thẳng thắn từ chối dứt khoát, còn nói: “Đừng quên, tôi còn giận anh đấy.”
Đan Đan cười nhạt liếc chú cún tóc vàng xụ mặt nằm bò trên bàn.
Lion vẫn kiệm lời như thường ngày, chỉ phun ra vài chữ cực kỳ có tính sát
thương: “Đáng đời.” Con gái người ta đi tụ tập cùng bạn, đi theo làm
cảnh hả.
Tới nơi vừa vẹn đúng 7 giờ, ngày Tết thế mà không bị kẹt xe. Trình độ lái xe của Tiểu Trì phải nói xứng tầm với tay đua chuyên
nghiệp, nhưng bất hạnh thay lại đi làm tài xế cho một con nhóc như
Trương Ý Nhi cô.
Trước khi vào trong cô bảo Tiểu Trì không cần đi theo: “Anh đi chơi đi, tôi đi cùng đám Lạc Quý Nhân rất an toàn.” Không hiểu tại sao ngài Fred nhất định phải cử người bảo vệ cô 24/24. Cái cảm giác có người kè kè bên cạnh cả ngày thật sự không thoải mái chút nào,
thậm chí là khó chịu.
Cũng không phải chưa từng hỏi, với cái tính tò mò đến ngu ngốc của mình nhịn một hai lần thì được chứ nhịn hoài sao mà cô chịu nổi. Đêm trước sau khi trải qua hai trận kích tình với ngài
Fred, cô cũng đề cập đến chuyện này, nhưng hắn chỉ bảo muốn đảm bảo an
toàn cho cô, hoàn toàn là bộ dáng không muốn nói cho cô biết mọi chuyện. Đúng là tức đến muốn bật cười. Không nói thì cô tự tìm hiểu, hơn nữa
Tiểu Trì cũng rất tốt, thỉnh thoảng cho cô trêu chọc vài câu cũng rất có hương vị.
Tiểu Trì đứng bên cạnh hoàn toàn không để lọt tai lời
cô nói, anh ta mím môi lắc đầu, có hơi cứng nhắc lên tiếng: “Tôi không
thể làm trái mệnh lệnh ngài Fred.”
Thật phiền quá đi. Trương Ý
Nhi chống nạnh thở phì phò trừng trừng anh ta, có lẽ dáng vẻ phồng mang
trợn má của cô rất đáng yêu, Tiểu Trì hơi cong môi một chút, chỉ thoáng
qua thôi, xưa nay trên khuôn mặt anh ta không hề có biểu cảm khác nào
ngoài cái bản mặt đen thui như cô Trương nói.
“Còn cười.” Đúng là không thể hiền lành được, Trương Ý Nhi biết anh ta sẽ không nghe lời
mình, lại càng không thể đánh tiếng với Fredrerick Nhược Đông vì cô chắc chắn hắn sẽ không chiều theo cô trong chuyện này.
Ngẫm rồi nghĩ, 5 phút trôi qua, hai chiếc xe sang trọng xuất hiện trong tầm mắt, không cần phải đoán là Lạc Quý Nhân và bạn nhỏ Lê Thoát đang thò đầu ra ngoài cửa sổ cười vang vẫy tay với cô. Đừng có con nít như vậy mà.
Trương Ý Nhi không muốn giải quyết chuyện nội bộ giữa thanh thiên bạch nhật,
đành thỏa hiệp lườm Tiểu Trì nãy giờ vẫn không nhúc nhích, người nào đó
nghiến răng: “Đi thôi.”
Tiểu Trì thở ra một hơi, anh ta cũng áp
lực lắm, một bên là chủ nhân quyền uy, một bên là bà chủ tương lai cũng
là người bạn nhỏ, thật khó xử, đương nhiên cuối cùng anh ta vẫn nghiêng
về phía ngài Fred nhiều hơn. Ngài ấy không đơn thuần chỉ là ông chủ của
anh ta, hắn là ân nhân, là tín ngưỡng đời này Tiểu Trì theo đuổi, anh ta đã từng tự hứa trước linh cửu người thân, ai có thể rời bỏ hoặc phản
bội ngài Fred ngoại trừ anh ta. Lời thề đó chưa bao giờ lung lay, thậm
chí cho đến ngày anh ta chết đi nó vẫn sẽ nguyên vẹn như thuở ban sơ. Có thể nói nếu hy sinh mạng sống của mình mà cứu được ngài Fred, anh ta
nguyện ý, đó không hẳn chỉ là nghĩa vụ hay trách nhiệm của một thuộc hạ
mà còn là sự tôn sùng và thần phục của anh ta đối với Frederick Nhược
Đông.
Lạc Quý Nhân làm ngơ Lê Thoát đang muốn lấy lòng mình, cô
nhanh chân chạy đến ôm vai bá cổ Trương Ý Nhi, lại đảo mắt sang tên mặt
đen như tùy tùng luôn không rời khỏi bạn tốt của mình, mặt hơi nhăn lại
hỏi Trương Ý Nhi: “Sao lúc nào cũng thấy hắn vậy?” Cô nàng hấc cằm hướng Tiểu Trì, vẻ mặt không chút thiện cảm.
Tiểu Trì giả bộ như chẳng thấy, chẳng nghe gì, muốn biến bản thân thành một kẻ vô hình đương
nhiên với cái thân hình to lớn lại bắt mắt thế này đừng nói là không thể trở thành người vô hình mà ngược lại cực kỳ thu hút sự chú ý của người
khác.
Cô gái nhỏ kia cũng chẳng thèm ngó mặt than hay mặt đen gì
đó, chỉ hờ hửng đáp: “Một tên đàn ông vì say mê tớ mà suốt ngày đeo bám
tớ thôi.”
Tiểu Trì suýt thì khuỵu chân, cơ mặt không ngừng giật giật rất muốn thanh minh cho bản thân nhưng miệng còn chưa hé ra thì…
Lời Trương Ý Nhi vừa dứt đã nghe tiếng hú lên của Lê Thoát, sau đó không
ngoài dự đoán của mọi người anh ta chạy đến chặn lại “tên đeo bám”:
“Biết bọn này là ai không?” Tự hỏi cũng tự trả lời, mặt anh ta nâng lên
cực kỳ kiêu ngạo: “Là những người mà thằng đàn ông đeo bám phụ nữ như
anh không thể đắt tội. Vậy nên…á” Mới vừa cong chân định đạp cho Tiểu
Trì một cái thì cả người đã bị “tên đeo bám” quật ngã xuống đất. Mặt mũi chẳng biết giấu đi đâu.
Trương Ý Nhi bóp trán, thật không biết
làm sao cô có thể rũ cái tên ẻo ẻo lả lả này nhập hội. Nghĩ bằng đầu
ngón chân cũng có thể biết được người bình thường khó mà đánh lại Tiểu
Trì, thế mà tên Lê Thoát này dám đá người ta. Không biết nên tán thưởng
anh ta gan dạ hay chê bai sự ngu ngốc của anh ta đã chạm đến đáy của sự
ngu xuẩn.
Thấy Tiểu Trì cũng không ra tay mạnh, Trương Ý Nhi cười giải vây cho Lê Thoát: “Được rồi, tôi đùa thôi, đây là Tiểu Trì - vệ sĩ của tôi.”
Bạn Lê Thoát ngớ ra, vừa phủi phủi mông vừa ngáo
nghiêng đảo mắt qua hai người, cuối cùng chỉ có thể hậm hự nguýt Tiểu
Trì một cái thật xéo xắc.