Tung Hoành Tu Tiên Giới
Xuyên qua vằn nước như đi tới một thế giới khác vậy.
Một khu rừng bạt ngàn cây cối, linh khí dồi dào, linh thảo mọc đầy trên mặt đất, vì
đã từng chăm sóc dược viên nên Chu Ẩn thoáng cái đã nhận ra nằm xen lẫn
giữa những cây cỏ thông thường toàn là linh thảo, có điều linh thảo này
tuổi đời so với linh thảo ở dược viên càng cao, tỏa ra mùi thơm nức.
Với một người nghèo nàn đan dược như nàng, nơi đây quả thật giống như là
thiên đàng. Có điều không đợi Chu Ẩn xuống tay thu hoạch, tiếng đao kiếm như xa như gần đã lan đến đây, biết rằng ở đây không thiếu tu sĩ tiên
môn, thực lực lại không thể lường trước được, nàng trước vỗ một tấm Ẩn
thân phù vào người, dùng thần thức dò tìm xung quanh, phát hiện có một
cái động nhỏ liền chui tọt vào đó.
"Ầm ầm"
Hỏa khí văng
đầy trời, chỉ trong chốc lát đã lật tung cả khu rừng lên, một cỗ dư chấn ù ù kéo đến chỗ này, đâm nát toàn bộ cây cối thành mảnh vụn. Tận mắt
nhìn thấy linh thảo vô tình bị hãm hại, Chu Ẩn sốt ruột không yên, lại
không dám ló mặt ra mà chỉ ngồi yên xem xét tình hình. Trên trời phi
kiếm rậm rạp đuổi giết nhau, linh lực văng tứ tung, rơi xuống mặt đất
tạc thành vô số cái hố to nhỏ. Chỉ cần nhìn tốc độ phi hành của phi kiếm liền biết những người này đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, nếu vừa rồi Chu Ẩn
không nhanh chóng ẩn nấp, có khi đã trở thành người qua đường chết oan
chết uổng.
Tu chân giới này, một gốc linh thảo so với mạng người
càng quý, chỉ vì tranh đoạt vài thứ đồ cũng có thể đồ sát cả tiên môn,
xem mạng người như cỏ rác. Bởi vì khốc liệt như thế, nên càng phải hành
sự cẩn thận, nhất là ở một nơi ngư long hỗn tạp dễ dàng xảy ra chuyện
thế này, Chu Ẩn càng không dám cậy mạnh.
Cuối cùng phi kiếm cũng
đi xa, Chu Ẩn thở phào nhẹ nhõm, dựa vào một bên vách hang đợi cho thật
sự không có người qua lại nơi này nữa mới dám đi ra. Có điều, nàng vừa
ngồi xuống, bên vai như có thứ gì bám lại đây, Chu Ẩn cả kinh vươn tay
muốn bắt lấy, vội có tiếng người la thét:
"A!"
Nghe giọng
thì là một nữ tu sĩ khác cũng nấp trong hang này, giống như nàng cũng
dùng ẩn thân phù, cho nên vừa rồi thần thức thăm dò mới không hề phát
hiện hang động này có người đã ở trước, mà người kia đồng dạng cũng
không biết nàng tiến vào, lúc này đây muốn ra khỏi hang, lại bị Chu Ẩn
ngồi ở trước cửa chặn lại.
Trước không nói thiện ác, Chu Ẩn xoay người liền chế trụ đối phương gục xuống mặt đất, mở miệng nói: "Giải phù."
Đối phương la oai oái, kéo ẩn thân phù trên người ra. Đó là một nữ tu sĩ
rất nhỏ con, nếu là ở nhân gian chắc chỉ tầm mười hai mười ba tuổi.
Nhưng đã là tu sĩ, tuổi tác cùng ngoại hình không hợp nhau cũng là lẽ
thường, Chu Ẩn sẽ không vì bộ dạng của nàng mà buông tha. Lại nói, đối
phương thế nhưng hơn nàng đến hai tầng tu vi, đã là Trúc Cơ hậu kỳ, lúc
này đây lại bị nàng chế trụ dễ dàng như vậy cũng không hiểu vì sao.
Đối phương thế nhưng ứa nước mắt cầu xin: "Đạo hữu tha mạng. Ta chỉ là một
đan tu bình thường, trên người ngoại trừ vài lọ đan dược trung phẩm thì
không có gì quý giá, nếu đạo hữu muốn lấy xin cứ tự nhiên, chỉ xin tha
cho ta một mạng. Ô ô ô."
Chu Ẩn rút túi trữ vật bên hông nàng ra, túi trữ vật không hề nhận chủ nên dễ dàng mở ra. Bên trong đúng như
nàng nói, toàn là những bình sứ trắng cùng nâu chứa đựng đan dược, một
số gốc linh thảo, không hề có thứ gì khác. Nàng chọn vài bình đan dược
bỏ vào trong túi của mình, dù không muốn làm tặc khi dễ tiểu cô nương
nhưng hiện tại đan dược của nàng cực kỳ thiếu, mà ở đây không thiếu
những trường hợp gió tanh mưa máu, có dự phòng vẫn hơn.
Sau khi
lấy xong đan dược, Chu Ẩn lại lấy ra một thanh tiểu kiếm, kề sát ở đan
điền đối phương, mới cho người ngồi dậy tử tế, còn không quên uy hiếp:
"Nếu cô nương có ý đồ gì xằng bậy, vậy chúng ta cũng chỉ có thể đồng quy vu tận."
Dù sao cũng là cao hơn hai tầng tu vi, không thể sơ suất, bằng không một chốc nữa người bị đè xuống mặt đất đánh chính là nàng.
Tiểu cô nương gật đầu lia lịa, sau khi ngồi dậy, vội lau khóe mắt, sợ hãi
nói: "Ta thật sự chỉ là đan tu, ngày thường chỉ luyện đan nên không am
hiểu chiến đấu, nếu biết nơi này đáng sợ như vậy, ta đã không vào."
Vừa rồi nắm lấy cổ tay khống chế người này, quả thực không cảm nhận được
chút gân cốt cường tráng nào, người mềm cứ như sợi mì ngâm nước, thậm
chí còn không vận chuyển linh lực nữa cơ chứ. Thế thì càng đáng ngờ hơn. Dù người sức lực có nhỏ yếu đến đâu thì khi bị uy hiếp cũng sẽ tỏ ra
chút kháng cự, trong khi đối phương thực lực cao hơn lại mặc cho mình xử trí. Không thích hợp.
Vì đảm bảo, Chu Ẩn cũng không dám lơi lỏng cảnh giác.
"Bên trong còn người nào không?"
Tiểu cô nương lắc đầu: "Không có."
Chu Ẩn dỡ xuống ẩn thân phù, lại nói: "Lối vào bí cảnh gần ngay đây, nếu cô nương không muốn ở lâu, vậy sao không ra ngoài?"
Tiểu cô nương lắc đầu: "Không ra được. Bí cảnh này không giống những bí cảnh ở tu chân giới. Muốn vào thì dễ, muốn ra cũng phải bí cảnh này thả cho
ra mới được."
Chu Ẩn bắt đầu tự hỏi, còn có một năm hơn là đến
đại lễ nhập phong, nếu đến thời hạn ấy nơi này còn chưa thả người, chẳng phải nàng sẽ bỏ lỡ mất cơ hội tiến vào nội môn sao. Nghĩ đến viễn cảnh
ấy thôi là mí mắt nàng đã giựt liên hồi, báo điềm xấu.
Nhưng mà
nàng đã đi vào hang cọp rồi, giờ có muốn ra cũng không ra được, chỉ có
thể ở nơi này kiếm được chút gì thì hay chút ấy. Chu Ẩn nói: "Ta cùng cô nương lần đầu gặp nhau, không hề có thù oán gì, ta thả ngươi đi trước."
Chu Ẩn ý bảo tiểu cô nương nhích người ra trước cửa hang sẽ thả cho, nhưng
tiểu cô nương lại ngồi im như tượng, bó gối: "Ta có ra ngoài cũng không
biết làm gì. Bên ngoài phần lớn đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ sợ đi chưa
được vài bước đã bị bọn họ bổ chết tươi."
Chu Ẩn không nghĩ tình
hình lại tệ đến vậy, nàng chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, trong người lại không
có gì có thể phòng thân, tình huống nan giải không khác vị cô nương này
là bao. Tự có cảm thông, liền hỏi: "Vậy hiện giờ ngươi muốn làm gì?
Chẳng lẽ ngồi mãi ở chỗ này?"
Tiểu cô nương to gan lớn mật, níu
lấy ống tay áo của nàng: "Chúng ta đều là đơn thân không nơi nương tựa,
chi bằng, tựa vào nhau đi?"
Cô nương non nớt nói, còn bổ sung
thêm: "Ta có thể cho ngươi đan dược, dù không chiến đấu được nhưng y
thuật của ta rất tốt. Chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Chu Ẩn nhìn tiểu cô nương một lát, nói: "Xem ra ngươi lôi kéo không ít người rồi đúng không?"
Tiểu cô nương gật đầu, đáng thương nói: "Mỗi lần còn bị lừa lấy hết đan
dược. Số này là ta mới luyện lại gần đây, cũng bị ngươi lấy mất phân
nửa."
Chu Ẩn không có chút nào cảm thấy xấu hổ, giơ tay sờ sờ túi trữ vật. Vừa rồi thu lấy đan dược đều là loại trung phẩm, phẩm cấp từ
tứ phẩm đến lục phẩm, tuy rằng nàng chưa từng luyện qua đan dược, nhưng
hàng ngày chăm sóc dược viên, thường thường chạm mặt nội môn đệ tử Y
Mạch Phong, biết rằng lục phẩm đan dược muốn luyện ra được cũng phải
điều chỉnh rất nhiều, tỷ lệ luyện năm lò thì được một, một lò tổng cộng
năm viên, mà nàng vừa rồi thu mấy bình, quả thật ăn không ít công sức
của người này, nhưng nhìn nàng chỉ là hơi chút tiếc nuối cũng không quá
trân quý, liền hỏi: "Tỷ lệ luyện đan của ngươi như thế nào? Luyện lục
phẩm đan dược?"
Tiểu cô nương sờ sờ cằm, nói: "Nếu là đan dược ta chưa từng thử qua, vậy thường sẽ hư mất hai lò mới thành công. Những
loại ta đã biết thì sẽ không hỏng được, ta chỉ sợ thiếu nguyên liệu
luyện chế, chứ không sợ làm không được."
Chu Ẩn ngẫm nghĩ một hồi, liền đáp ứng: "Được. Chúng ta hợp tác. Có điều nếu cô nương lừa gạt ta, vậy cũng đừng trách."
Tiểu cô nương gật gật đầu: "Ta không dám. Vừa nhìn liền biết ngươi gân cốt
không giống người thường, đan điền cũng không giống người thường."
Chu Ẩn nhìn mình một lượt, hỏi: "Chỗ nào không giống? Sao ngươi lại biết không giống?"
Thể tu dễ nhìn ra như vậy sao?
Tiểu cô nương đắc ý vênh mặt: "Đó là con mắt của dược sư, ngươi làm sao hiểu được. Đã vậy, chúng ta đến nơi này đi."
Tiểu cô nương dường như quên mất thanh tiểu kiếm vẫn còn nằm ngay đan điền
của mình, hào hứng đứng dậy suýt chút nữa là tự mình làm hại mình. Còn
may Chu Ẩn nhanh lẹ đem nàng ấn ngồi xuống trở lại, thu tiểu kiếm vào
trong nhẫn trữ vật, nhìn ra quang cảnh đã bị tàn phá bên ngoài, mấy gốc
linh thảo nằm trơ hơ dưới mặt đất không ai thèm lấy, khều tiểu cô nương: "Những gốc linh thảo kia ngươi thu hay không?"
Hỏi là hỏi vậy, người muốn lấy lại là nàng.
Tiểu cô nương ló đầu ra ngoài, bĩu môi: "Linh thảo chưa đủ tuổi nếu luyện
chế đan dược sẽ mất đi mấy phần hiệu lực, nhưng bỏ lỡ như vậy thì phí
lắm, ta đem nó trồng lại."
"Trồng lại?" Chu Ẩn hỏi.
"Thân
là đan tu, ta không thể để linh thảo chết khô như vậy được. Nuôi nó sống đến khi đủ tuổi còn có thể dùng." Tiểu cô nương huých vai Chu Ẩn một
phen, nói: "Hay là ngươi ra ngoài trước đi?"
Chu Ẩn liếc nàng một cái, không dám đại ý, dán nặc khí phù vào trên người hai người rồi chầm chậm đi ra. Tiểu cô nương quen tay hay làm, đem linh thảo trồng trở lại trên mặt đất, còn không quên thả ít linh thạch vào dưới bộ rễ của
chúng. Chu Ẩn dù tiếc nhưng tài luyện đan của nàng không dùng được, có
lấy cũng chỉ để ngâm trong túi trữ vật, chưa biết ngày tháng năm nào mới được thả ra bên ngoài, linh thaot bỗng trở nên có cũng nhue không, thà
rằng nuôi chúng sống đến khi chín mùi vẫn hơn. Vì thế phụ vào một tay,
giúp tiểu cô nương trồng lại linh thảo, thân là người làm phục dịch
nhiều ở các Cư nên Chu Ẩn đối với chuyện này không hề xa lạ, chỉ là nàng không hề dư thừa linh thạch mà bỏ vào như tiểu cô nương.
Bào một hố đất, bỏ linh thảo vào rồi đắp một ụ đất là xong.
Xong xuôi hết thảy, tiểu cô nương lôi kéo nàng muốn đi về phương Bắc, dầu gì cũng là lần đầu tiên gặp nhau, chưa chắc tiểu cô nương này không dẫn
nàng vào ổ sói, trước tiên vẫn phải làm chuẩn bị kỹ lưỡng để phòng hờ
bất trắc lại nói.
"Nơi đó có gì mà ngươi phải vội vàng thế?"
Tiểu cô nương không giấu diếm: "Là Huyết Sâm Phiên. Ta vào đây cũng vì tìm
thứ này. Đó là một gốc linh thảo chí hỏa, chuyên dùng để kháng độc, bổ
máu, còn có thể gia tăng tu vi, nếu kết hợp với những linh thảo khác sẽ
cho ra rất nhiều đan dược phẩm cấp cao, có một phương thuốc thất phẩm
đan dược cần đến thứ này, ta muốn thử xem."
Chu Ẩn không rõ đan
tu thực lực thế nào, nhưng đối chiếu với đệ tử Y Mạch Phong, Kim Đan kỳ
sư tỷ luyện ngũ phẩm đan dược còn khó, huống chi là vọng tưởng đến thất
phẩm. Mà tiểu cô nương trước mặt chỉ mới Trúc Cơ hậu kỳ, lại đã luyện
lục phẩm đan dược thành thục, hiện tại còn tính luyện đến thất phẩm, có
chút.... quá kỳ ba. Chẳng lẽ nói nàng đụng phải một thiên tài đan tu
sao? Hay là người này đang che giấu thực lực chân chính?
Cái nào cũng có khả năng. Chẳng qua nàng chưa tìm ra manh mối mà thôi.
"Chúng ta đi bộ đến đó đi. Ngự kiếm quá nguy hiểm." Chu Ẩn nhìn sắc trời như
thể bất kỳ lúc nào cũng có thể giáng xuống một trận khói lửa như vừa
nãy, ngự kiếm lại quá khiến người khác chú ý, mà cho dù có dùng ẩn thân
phù đi chăng nữa, cũng không đảm bảo cho nàng khi đi ngang qua các tu sĩ tu vi cao hơn sẽ không bị phát giác ra. Vì an toàn, đi bộ vẫn là tối ưu nhất.
Tiểu cô nương bĩu môi không vui, nhưng hai người giờ đã
thống nhất hợp tác, không thể tự tung tự tác theo ý mình, tiểu cô nương
liền dẫn đường đi đến đó.
Trên đường đi không tránh khỏi sẽ rơi
vào chiến trường của các tu sĩ khác, những lúc này Chu Ẩn đều lôi kéo
tiểu cô nương ẩn nấp vào nơi vắng vẻ, tạm đợi cho đến khi cuộc chiến qua đi, còn may các nàng chưa bị cuốn vào phong ba nào, có điều chỉ một
đoạn đường ngắn chưa hết nửa ngày đã dùng không biết bao nhiêu tấm ẩn
thân phù. Tồn trữ còn không nhiều, mong rằng đi một ngày là có thể đến
nơi.
Lúc này trời về đêm, dễ dàng ẩn mình đi nhất nên Chu Ẩn
tranh thủ lôi kéo tiểu cô nương hướng về phía Bắc. Giữa đường, hai người nhìn thấy chiến trường khác nằm bò hai ba tu sĩ, trên người mặc cùng
một kiểu tông phục, hẳn là cùng một sư môn mà ra, dùng thần thức thăm dò qua thì người đã chết rồi, ấy vậy mà đồ vật không hề bị kẻ ác lấy đi,
bên hông vẫn còn treo lủng lẳng túi trữ vật.
Tiểu cô nương chạy chậm đi qua, vạch ra túi trữ vật, bắt đầu vơ vét tài nguyên.
"Ngươi không sợ bên trong có thứ đồ có thể truy theo dấu vết sao?" Chu Ẩn nheo mắt, nhìn tiểu cô nương thành thục như vậy, trong lòng dấy lên nghi ngờ tự hỏi không biết nàng đã làm qua việc ấy bao nhiêu lần.
Tiểu cô nương ngây thơ nói: "Những thứ này chắc là không có gì đâu. Ta chỉ lấy
linh thạch cùng linh thảo, đan dược các thứ chứ có lấy pháp bảo đâu mà
sợ."
Đoạn, tiểu cô nương ném cho nàng một khối thạch màu xanh lục cùng màu hổ phách: "Đồ tốt, đồ tốt. Cho ngươi luyện khí."
Chu Ẩn cầm hai khối thạch, thấp thỏm: "Thứ này là gì?"
"Cái này mà ngươi cũng không biết à. Màu xanh lục là Thiên Phược Thạch
Phiến, màu hổ phách nếu không lầm là nhựa cây Tinh Tỏa vôi hóa mà thành, tuổi đời hẳn gần một vạn năm. Ngươi cũng biết kim hành vốn khắc mộc,
nhưng cây này đặc tính lại là thiện kim, cực kỳ hiếm thấy, nhưng ở bí
cảnh này tìm được thứ này cũng không có gì lạ." Tiểu cô nương mở miệng
liền nói không ngừng, xem ra còn rất hiểu biết.
Chu Ẩn ở Huyền
Lăng Tông cũng chưa từng biết qua thứ gì ngoại trừ công pháp cùng một số thường thức bình thường, lần này vẫn là lần đầu tiên ra ngoài lịch
luyện, cảm thấy chuyện gì cũng mới lạ là lẽ thường, trong lòng âm thầm
ghi nhớ hết những thứ này, lại đối hai khối thạch trên tay sinh ra cảm
giác kích động, nếu đúng như tiểu cô nương nói đây là thứ đồ tốt, nàng
dùng nó luyện khí vậy chẳng phải là sẽ có pháp bảo lợi hại đầu tiên sao?
Nhưng hưng phấn chưa được bao lâu, nghĩ lại tài nghệ của mình không có chút
gì gọi là xuất sắc, vẫn cảm thấy nên lưu trữ hai thứ này lại, ngày sau
khi thông thạo luyện khí rồi lại lấy ra luyện hóa pháp khí cũng chưa
muộn. Hiện tại gấp gáp, không chỉ lãng phí tài nguyên mà thứ đồ luyện ra cũng chưa chắc có phẩm cấp tốt. Còn có một lo âu khác bây giờ nàng mới
nghĩ tới, nàng lôi tiểu cô nương đang như kẻ tham tiền ngồi thu đan dược vào người, lập tức tước sạch ba túi trữ vật trên tay nàng xuống, treo
lại bên hông cho người chết rồi đi ngay: "Nếu bọn họ có thứ quý giá như
thế này trong tay, xuất thân chắc chắn không tầm thường. Lại mặc tông
phục như thế này thì chưa biết chừng còn có đồng môn, chúng ta ở đây
càng lâu sẽ dễ rước họa sát thân."
Tiểu cô nương nghe vậy, liền tức tốc cùng Chu Ẩn bỏ chạy.
Hai người đi mãi đến khi hừng đông, rốt cuộc tiểu cô nương mệt đến không
muốn động nữa, liền ngồi phịch xuống một phiến đá tảng nghỉ ngơi. Chu Ẩn cũng không ép buộc nàng, ở xung quanh người bày ra tiểu pháp trận hộ
thân, cũng ngồi xuống đối diện.
Tiểu cô nương lúc này ném cho
nàng một đống linh thạch, cùng vài lọ đan dược, ngay khi Chu Ẩn còn
nghệch mặt ra, đã thấy tiểu cô nương nháy mắt, hí hửng nói: "Chia ngươi
một phần tư. Có họa cùng chịu, ngươi có trốn cũng không thoát được liên
can."
Chu Ẩn cười, nhanh chóng thu đồ. Từ xưa đến nay nàng còn chưa từng từ chối qua đồ tốt bao giờ.
Nơi này yên ắng đến lạ thường. Đổi lại những nơi khác, lúc này đã ầm ĩ
tiếng đao kiếm rồi chứ chẳng thái bình một giây nào. Chu Ẩn nhìn toàn bộ cánh rừng, nơi này tĩnh mịch yên ắng, rừng cây rậm rạp hơn so với bên
ngoài, không có thấy dấu vết đánh nhau, linh thảo phe phẩy trong gió
sinh trưởng.
"Chỗ này tĩnh mịch đến mức cổ quái. Ngươi rốt cuộc dẫn ta đi đến chỗ nào?" Lòng nghi ngờ lại nổi lên.
Tiểu cô nương đấm chân: "Huyết Sâm Phiên chỉ mọc ở nơi âm u, ngươi đang đi sâu vào bên trong rừng chứ còn có thể là ở đâu nữa."
Nói rồi, tiểu cô nương cười ha hả: "Không phải ngươi sợ ta lừa ngươi đó chứ? Nhát gan như vậy?"
Chu Ẩn nhìn tiểu cô nương cười đến đắc ý, không giận ngược lại trong lòng
suy tư hồi lâu, đột nhiên rút ra tiểu kiếm, không hề do dự phóng thẳng
về phía tiểu cô nương.
Tiểu cô nương còn đang đấm chân, thấy tiểu kiếm bay lại đây hai mắt trừng to, kinh ngạc mà té lăn xuống mặt đất.
Còn chưa kịp hỏi nàng làm vậy là có ý gì, đã thấy Chu Ẩn tế ra một thanh trung phẩm trường kiếm, kiếm giơ lên, một lần nữa chặt về phía tiểu cô
nương. Tiểu cô nương co người ôm đầu, sợ hãi la lên, tưởng rằng mình sắp bị bổ chết tươi, ai ngờ Chu Ẩn xách cổ áo nàng kéo về phía mình, kiếm
rơi xuống, mặt đất bị đâm thành một cái hố to, mà con rắn treo trên cành cây cũng đã rụt lại thân mình, khè lưỡi trừng trừng nhìn hai nàng.
Con rắn kia ước chừng dài bảy thước, trên người có ba loại hoa văn sặc sỡ
phân biệt cực kỳ rõ ràng, một loại màu đỏ sẫm, một loại màu vàng, và một loại màu tím đen.
Nhìn màu sắc của nó sặc sỡ như vậy, tất là
loại có mang độc trong người. Tu vi của nó hẳn ngang ngửa nàng, cảm giác không chút nào yếu thế, hai bên trừng nhau, con rắn cuộn lại, rồi lập
tức bắn người về phía các nàng. Nó phóng với tốc độ cực nhanh, Chu Ẩn
cau mày đem tiểu cô nương kéo ra xa một chút, trường kiếm giơ lên chặn
lại thế công, cũng không màng trường kiếm bị con rắn kia quấn chặt không thể thu hồi được, buông kiếm bỏ chạy, lúc này chỉ nghĩ có thể kéo
khoảng cách ra được bao xa thì ra.
Tiểu cô nương hoàn hồn, bị
xách tới xách lui không dễ chịu gì, nhưng biết Chu Ẩn có ý cứu mình nên
không hề càm ràm tiếng nào, đứng dậy nhìn con rắn kia, hớn hở nói: "Là
Tam Hoa Mãng Xà!"
Chu Ẩn hỏi: "Lại là thứ gì?"
"Cái này
ngươi cũng không biết, rốt cuộc ngươi biết cái gì thế?" Sau khi chỉ
trích kiến thức nông cạn của Chu Ẩn xong thì tiểu cô nương liền phổ cập: "Tam Hoa Mãng Xà này từ nhỏ chỉ ăn ba loại hoa là Chước Kinh Hoa, Bách
Kỳ Y Hoa, Phệ Huyết Hoa. Hoa văn trên người nó chính là ba loại hoa ấy.
Ba loại này đều là những giống linh thảo có độc tính cực mạnh, trong
luyện dược không thường dùng đến vì hầu như kỵ với tất cả các loại linh
thảo, rất khó có phối phương phù hợp. Nhưng nếu đã bị Tam Hoa Mãng Xà ăn vào thì lại là chuyện khác."
Đang khi nói thì con rắn kia lại
một lần nữa nhào lại đây, lưỡi rắn phun ra, hoa văn màu đỏ sẫm trên
người nó dường như sáng lên một chút, tức thì mùi hương gắt mũi phà đến, tiểu cô nương vội nói: "Bịt mũi miệng lại, mùi này là độc."
Chước Kinh Hoa chỉ nhỏ cỡ bàn tay người, có màu đỏ thẫm cực kỳ đẹp mắt, nhưng hễ có người chạm vào thì độc của nó tức khắc bám vào trên da thịt, gây
bỏng rát rất nhanh, độc chỉ trong tích tắc sẽ lan rộng trên toàn bộ cơ
thể, nóng như bị thiêu đốt mà chết. Tam Hoa Mãng Xà từ nhỏ đã ăn thứ
này, tự nhiên mà kế thừa độc tính của nó, chỉ một mùi hương cũng mang
theo cơn nóng khó nhịn.
Chu Ẩn tức khắc nín thở, dù vậy trên tay
vẫn có cảm giác như kiến gặm, từng chút từng chút ngứa ngáy rồi tạo
thành vô số miệng vết thương trông như hủ bại, nàng nhịn đau, dùng kim
linh lực che chắn cơ thể thêm kiên cố, tạm thời ngăn chặn độc tố xâm lấn vào trong người, tiểu kiếm phi ra phóng về mấy gốc đại thụ, lá cây rơi
rụng xuống, bị nàng gom lại đây bọc vào trong kim linh lực. Kim linh lực của nàng vốn là bén nhọn lại có độ nặng hơn kim khí bình thường, khi
bọc nó quanh chiếc lá, vô tình trở thành một món ám khí tiện tay. Nàng
vung tay, những chiếc lá lao về phía Tam Hoa Mãng Xà, vù vù với tốc độ
cực nhanh. kim linh lực cứa qua người nó chi chít vết thương.
Nhân lúc mãng xà bị vây khốn, nàng mở ra bình đan dược, tức tốc cầm máu. Lại triệu hồi phi kiếm quay trở lại trên tay.
Hoa văn trên người nó lại bắt đầu biến đổi, Bách Kỳ Y Hoa thuộc họ kịch
độc, chuyên sinh trưởng ở nơi có côn trùng độc hại sinh sống, lấy chất
dinh dưỡng của chúng mà lớn lên, sở hữu vô số độc tính kinh người. Lúc
này hai bên mang của Tam Hoa Mãng Xà phình ra, nhe răng, phì phò ra một
làn khí cực kỳ gay mũi. Cây cối sinh trưởng lấy tốc độ cực nhanh héo rũ, đến cả mặt đất cũng sẫm màu đen.
"Khè~~~"
Chu Ẩn giẫm lên phi kiếm, hướng rừng mà chạy. Tam Hoa Mãng Xà thế nhưng nhanh thoăn
thoắt lao đi, thân thể dài thòng đu theo cành cây, trườn trên mặt đất,
bám đuổi không tha. Tiểu cô nương lại đứng im bất động ở bên dưới, kỳ lạ chính là thứ này chỉ đuổi theo mỗi mình Chu Ẩn, dường như bỏ quên mất
sự tồn tại của người kia.