Khi Nguyên Sơ và những người khác xuống xe, một số đội vì tranh giành
người mới hệ thực vật mà đánh nhau, Lê Minh Chi Phong có “ước chiến” với Hoắc Doãn cũng không rảnh rỗi, lúc này bọn họ đang đánh với Liệp Ưng.
Bọn họ muốn cả thực vật sư và trị liệu sư, đúng là tham lam mà.
Nguyên Sơ nhìn quanh một vòng, sau đó tìm một chỗ trống và ngồi xuống. Tháp Lệ theo sát bên cạnh cô, cúi thấp đầu xuống, thỉnh thoảng lén ngẩng đầu
lên quan sát tình huống xung quanh. Hoắc Doãn nhìn hai người một chút,
sau đó mới tập trung xem thi đấu.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, ánh hoàng hôn dịu dàng bao phủ lấy mặt đất, ánh chiều tà chiếu lên
người của mọi người, phảng phất như vẩy lên một lớp viền vàng. Bóng
người tách ra, giải phóng dị năng, lần lượt va chạm vào nhau, sức mạnh
của các tiến hóa giả đều thể hiện ra ngoài.
Nguyên Sơ im lặng,
Tháp Lệ cũng im lặng theo, hai người như hai cái bóng lặng lẽ, hoàn toàn không hòa hợp với sự náo nhiệt của nơi đây.
Một lúc sau, Nguyên Sơ đột nhiên mở miệng: “Đưa tay cho tôi.”
Tháp Lệ thoáng sửng sốt, đưa tay cho cô.
Nguyên Sơ nắm lấy tay cô ấy, từ tốn nói: “Nhắm mắt lại, cảm nhận năng lượng trong cơ thể.”
Tháp Lệ không do dự, nghe lời nhắm mắt lại. Giống như lúc nãy khi ở trong
xe, ngoại trừ cảm giác lạnh lẽo thì không còn gì đặc biệt nữa.
Cô mở mắt ra: “Chẳng có gì cả.”
Nguyên Sơ: “Cô nhìn xung quanh đi, có gì khác lạ không?”
Tháp Lệ nghi ngờ quay đầu, rồi sững người. Trong tầm mắt của cô, vùng đất
vốn được bao phủ bởi ánh sáng nhu hòa này đột nhiên xuất hiện từng “sợi” màu xanh đen không giống nhau, một số tỏa ra từ mặt đất, một số tỏa ra
từ con người, giống như sương mù trôi lượn lờ, cả thế giới như lâm vào
một bầu không khí quỷ dị.
“Đây là?” Đồng tử Tháp Lệ co rút lại, nhiệt độ cơ thể đột nhiên hạ xuống, tay chân lạnh buốt.
“Đây là dị năng của cô.” Nguyên Sơ trả lời, “Hệ tinh thần - Linh quỷ.”
“Linh quỷ?” Ý trên mặt chữ, không phải là một loại dị năng tầm thường.
Tháp Lệ siết chặt các ngón tay, thân thể không tự chủ được mà run lên, không phải vì sợ hãi mà là vì lạnh.
“Đừng chống cự, hãy tiếp nhận chúng nó, thích ứng với chúng nó, sau đó…” Nguyên Sơ bình tĩnh hướng dẫn, “Khống chế chúng nó.”
Trái tim của Tháp Lệ trầm xuống, một tầng hắc khí bao phủ lấy đồng tử của
cô, tim đập chậm lại, hơi thở thở ra hóa thành sương trắng, mọi thứ
trước mắt dần trở nên ảm đạm, cuối cùng chỉ còn lại ba màu: đen, trắng
và xám.
“Cô phải học cách phân biệt âm khí, quỷ khí và tử khí.”
Nguyên Sơ tiếp tục nói, “Âm khí là âm sát chi khí do tự nhiên tự sinh
ra, quỷ khí là năng lượng do sinh vật sau khi tử vong để lại, tử khí thì báo trước cho cái chết.”
Tháp Lệ như bị thôi miên, dường như cô đang đắm chìm trong một trạng thái kỳ lạ nào đó.
“Việc cô cần làm là hấp thụ âm khí và ngưng tụ quỷ khí.”
Ngón tay của Tháp Lệ khẽ nhúc nhích, quanh thân chậm rãi xuất hiện một vòng
khí, lập tức tạo thành một cơn gió lạnh, tóc của cô tung bay trong ngọn
gió, trong con ngươi bốc lên một ngọn lửa màu đen.
Chẳng biết qua bao lâu, ngọn lửa dần tắt đi, Tháp Lệ từ trong nhập định tỉnh lại, nhìn thấy tử khí xuất hiện trên đầu của mười mấy tiến hóa giả, không khỏi
hỏi: “Lúc nãy cô nói tử khí báo trước cho cái chết, nói cách khác, những người này sắp chết sao?”
Lúc cô hỏi câu này, cô hoàn toàn không ý thức được liệu đối phương có nhìn thấy tử khí giống cô không.
“Phải.” Nguyên Sơ hướng dẫn Tháp Lệ cách sử dụng dị năng, bởi vì cô đoán trước được chuyện sắp xảy ra.
Tháp Lệ cảm thấy khó hiểu, thi đấu có thương vong là bình thường, nhưng
những người đứng bên ngoài xem thi đấu sao lại chết chứ? Chẳng lẽ sắp có chuyện tồi tệ xảy ra sao?
Vừa định mở miệng hỏi, thì Nguyên Sơ đột nhiên đứng lên: “Chúng ta đổi chỗ đi.”
Tháp Lệ không hiểu gì mà đi theo cô, dịch sang trái mười mấy bước.
Lúc này trận chiến của Liệp Ưng và Lê Minh Chi Phong sắp kết thúc, Hào Tử
phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, cậu ta giải thích về trận chiến
một cách nhiệt tình.
“Không hổ danh là phó đội trưởng của Lê Minh Chi Phong, người đàn ông được mệnh danh là “Tháp sắt”, có thể chất
cường hãn cấp 7. Các đòn tấn công thông thường hoàn toàn không thể làm
anh ấy bị thương.”
“Anh chàng cầm thương của Liệp Ưng cũng không
hề kém cạnh, thân thủ nhanh nhẹn, góc độ tấn công xảo trá, chiêu nào
cũng đánh vào chỗ hiểm.”
“Lê Minh Chi Phong đã thắng một trận
rồi, nếu trận này lại thắng nữa… Ôi… anh chàng cầm thương đã bị “Tháp
sắt” đánh bay, xem ra anh ấy không thể chiến đấu tiếp được rồi.”
Trận đấu kết thúc, Lê Minh Chi Phong giành chiến thắng, các đội viên đều vô cùng vui vẻ.
Bên kia, Xích Nhận cũng kết thúc trận chiến, cuối cùng bọn họ sẽ đối đầu với Lê Minh Chi Phong, để giành lấy thực vật sư.
Nhưng tình hình có chút thay đổi, Xích Nhận cũng chú ý đến Phong Trần Tú. Anh chàng này thật sự quá bắt mắt, tóc vàng rực rỡ, mỹ mạo siêu phàm thoát
tục, nụ cười rạng rỡ, hơn nữa còn là một trị liệu sư, quả thật là hào
quang lấp lánh.
Sau khi thảo luận xong, Lê Minh Chi Phong và Xích Nhận đều quyết định thêm Phong Trần Tú vào cá cược, bên nào thua sẽ
phải từ bỏ cả thực vật sư lẫn trị liệu sư, sau đó bên thắng sẽ đấu với
Hoắc Doãn, những điều kiện khác không thay đổi.
Hoắc Doãn không có ý kiến gì cả.
Phong Trần Tú: “...” Tự nhiên nghi ngờ bản thân mình cầm nhầm kịch bản của nữ chính.
Hào Tử quay cận mặt Phong Trần Tú, hào hứng nói: “Đây là một trận chiến
tranh đoạt đầy nhiệt huyết của nam nhi, cuối cùng ai sẽ giành được mỹ
nhân. Mời các bạn chờ xem.”
Có rất nhiều người ủng hộ Lê Minh Chi Phong và Xích Nhận, còn đội của Hoắc Doãn, chẳng ai nghĩ rằng bọn họ có thể thắng cả.
Lúc hai bên chọn ra đội viên để thi đấu, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng rít, sau đó vô số chùm sáng rơi xuống như mưa.
Vèo! Vèo! Vèo!
Chùm sáng xuyên thấu xuống lòng đất, tạo thành một cái khe nứt mạng nhện,
khe nứt nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, sau đó vang lên mấy tiếng ầm ầm, mặt đất sụp xuống từng mảnh một.
Mọi người đứng không vững,
cả người lắc lư. Có vài người phản ứng nhanh, nhanh chóng tìm một chỗ
đứng an toàn, có người không phản ứng kịp, nên rơi xuống hố đất đang sụp xuống.
Trong thoáng chốc, tiếng kêu la vang lên khắp chốn, hiện trường lập tức hỗn loạn.
Nguyên Sơ đứng yên tại chỗ, Tháp Lệ đứng sát bên cạnh cô, vẻ mặt đầy ngơ ngác. Sự sụp đổ kéo dài chưa đến một phút, cát bụi tản đi, mặt đất vốn bằng
phẳng trở nên gồ ghề, giống như bị một bàn chân của một gã khổng lồ giẫm qua. Trên người mọi người dính đầy đất cát, trông vô cùng chật vật.
Trong vụ sụp đổ quy mô lớn này, bán kính hơn một mét nơi Nguyên Sơ và Tháp Lệ đứng đã may mắn được an toàn.
Tháp Lệ kinh ngạc nhìn Nguyên Sơ, nhớ tới lúc nãy cô đột nhiên nhích sang
bên trái mười mấy bước, chẳng lẽ lúc ấy cô biết trước chuyện sắp xảy ra
sao?
“Hai người không sao chứ?” Hoắc Doãn điều khiển phong nguyên tố, bay tới chỗ hai người.
“Không sao.” Nguyên Sơ quay đầu nhìn về phía Phong Trần Tú cách đó không xa.
Anh ta nắm lấy một cái rễ cây, miễn cưỡng ổn định thân thể, nhưng những
tiến hóa giả bên cạnh anh ta lại không may mắn như thế, tất cả đều rơi
xuống hố.
Dưới hố sâu thăm thẳm, dường như có thứ gì đó ở bên
dưới, tiến hóa giả ngã xuống đó đều chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã
biến mất.
“Là Nê Thạch Thú, nó có thể nuốt chửng bất cứ sinh vật
sống nào.” Sắc mặt của Hoắc Doãn trông rất nghiêm túc, “Chúng ta phải
mau chóng rời khỏi đây, Nê Thạch Thú thường hay đi với Địa Liệt Chu, đợt tấn công vừa rồi là của Địa Liệt Chu.”
“Muốn đi chỉ sợ không
dễ.” Nguyên Sơ nhìn chung quanh, liền thấy một đám dị thú to bằng cối
xay đá, hình dạng như con nhện đang lao tới phía bọn họ, loại dị thú này sống dưới lòng đất, đuôi của chúng có thể phóng ra một chùm tia sáng,
chùm tia sáng này có thể biến đất đá thành cát mịn.
Muốn đối phó
với loại dị thú này, hoặc là phải có thân thủ nhanh nhẹn, hoặc là phải
có năng lực phi hành, bởi một khi rơi xuống hố, thì thứ nghênh đón bọn
họ sẽ là cái miệng lớn của Nê Thạch Thú.
“Mọi người ơi, đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chúng tôi đột nhiên gặp phải một đàn Địa Liệt Chu,
tình hình rất nguy cấp. Các tiến hóa giả ở gần đây, xin hãy đến giúp
đỡ!” Hào Tử ôm lấy một gốc đại thụ lung lay sắp đổ, cậu ta vẫn tận chức
tận trách tiếp tục phát sóng trực tiếp.
Bình luận lướt qua như mưa, dường như lấp kín cả màn hình.
【Thảm vãi luôn bây ơi.】
【Mị thấy có ít nhất gần hai chục người rớt xuống hố.】
【Có cách nào để đối phó với Nê Thạch Thú không cả nhà ơi?】
【Nê Thạch Thú miễn nhiễm với các đòn công kích vật lý và công kích phép,
chỉ có công kích tinh thần mới có thể “đông cứng” nó vài giây. Nhưng Nê
Thạch Thú là dị thú sống theo bầy đàn, hơn nữa thể hình của nó quá to
lớn, chỉ dùng một lần công kích tinh thần thì không thể khống chế lâu
được.】
【Có tiến hóa giả hệ tinh thần ở đó không? Nếu không có thì chỉ có thể tìm cách phá vòng vây, chỉ cần cẩn thận để không giẫm phải
hố cát do Địa Liệt Chu tạo ra thì có thể thoát.】
【Nhìn kìa, có người phá vòng vây rồi, là cao thủ hệ nguyên tố đó.】
【Hệ nguyên tố cũng là một tồn tại giống như bug, có thể tác chiến trong hầu hết các hoàn cảnh chiến đấu.】
【Đáng tiếc hệ nguyên tố quá ít, nếu không thì bọn họ có thể hợp lực sử dụng
dị năng hệ thổ và hệ phong để giúp người khác thoát khỏi hiểm cảnh.】
【Không nhất thiết phải là hệ nguyên tố, có thiết bị phụ trợ phi hành cũng được mà.】
Vài tiến hóa giả sử dụng thiết bị phi hành cỡ nhỏ rời khỏi phạm vi của hố
cát, nhưng loại thiết bị này chỉ có thể chở một người, bay với độ cao
không quá mười mét.
Một tiến hóa giả hệ thực vật dựa vào trợ giúp của dây leo, cẩn thận xông ra ngoài. Đồng đội theo sát sau lưng anh ta, giúp anh ta xử lý những con Địa Liệt Chu đến gần.
Người mới hệ
thực vật kia vẫn chưa biết cách sử dụng dị năng, được vài tiến hóa giả
bảo vệ ở giữa, chờ đồng đội ở bên ngoài đến cứu viện.
Hoắc Doãn vốn định mang Nguyên Sơ đi trước, nhưng vừa mới đưa tay ra, mặt đất dưới chân liền sụp xuống.
“A!” Tháp Lệ kêu lên một tiếng ngắn ngủi, nhưng lập tức nhận ra mặt đất không còn sụp xuống nữa.
Hoắc Doãn vung tay lên, bùn cát vốn rời rạc bỗng chốc cứng lại, tạo thành một cây cầu đất dài khoảng bốn, năm mét.
“Đi mau.” Hoắc Doãn vừa gia cố cây cầu đất vừa thúc giục.
Nguyên Sơ không do dự, men theo cây cầu đất mà anh tạo ra để đi ra ngoài, Tháp Lệ đi theo phía sau.
“Còn tôi nữa, còn tôi nữa.” Phong Trần Tú ở cách đó không xa kêu lên.
Hoắc Doãn khẽ cau mày, lại sử dụng dị năng, một cây cầu đất được tạo ra dưới chân Phong Trần Tú, nó kéo dài đến chỗ của Nguyên Sơ, sau đó hợp nhất
thành một.
“Cứu với, cứu chúng tôi với.” Rất nhiều người kêu cứu, những người ở gần
trực tiếp dùng sức nhảy lên cầu đất do Hoắc Doãn tạo ra, đuổi theo rồi
vượt qua cả Nguyên Sơ.
Sắc mắt Hoắc Doãn trầm xuống, không đợi anh phản ứng lại, vài chùm sáng bắn xuống từ trên trời.
Anh thầm than không ổn, rồi nhanh chóng tách ra một cái cầu đất khác cho
Nguyên Sơ, để cô tránh sự tấn công của chùm sáng. Những tiến hóa giả
chạy phía trước không có may mắn như vậy, cầu đất hóa thành cát, bọn họ
lần nữa giẫm xuống hư không.
“A… A… A… A…”
Hoắc Doãn không có thời gian để phân tâm, một người phải lo tính mạng của ba người, còn phải né tránh chùm sáng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, vừa xây dựng
cầu đất, vừa phải điều khiển xe lăn phi hành.
Nếu ở thời điểm toàn thịnh thì anh có thể làm được, nhưng hiện tại lại có phần vượt quá khả năng của anh.
Khi cần thiết, anh sẽ chỉ cứu một mình Nguyên Sơ.
Đang suy nghĩ thì chùm sáng lại đánh tới. Tháp Lệ lui về sau một bước, chân
sau giẫm vào hư không dường như sắp ngã xuống, lúc ấy mũi chân của
Nguyên Sơ điểm nhẹ xuống, đất dưới chân trở nên rắn chắc lại, cô duỗi
người về phía sau, ổn định thân mình.
Lúc Hoắc Doãn quay đầu lại, chỉ thấy Tháp Lệ lảo đảo một cái, sau đó vội vàng đuổi theo.
Một bên khác, Phong Trần Tú dọc theo cây cầu đất đi đến gần nhóm của Nguyên Sơ, khi khoảng cách chỉ còn khoảng bốn đến năm mét, thì một chùm sáng
bỗng cắt ngay chính giữa, nhưng chỉ trong nháy mắt, cây cầu đất đã được
nối lại.
Trong mắt Hoắc Doãn lộ ra một tia cổ quái, vừa rồi anh không có ra tay.
Không đợi anh kịp nghĩ ngợi, theo cây cầu đất được tạo ra và di chuyển, không ít tiến hóa giả gần đó đã tiến sát qua bên này, liên lụy nghiêm trọng
đến việc cứu viện của anh.
“Tháp Lệ.” Nguyên Sơ không quay đầu lại mà chỉ gọi một tiếng.
“Hả?”
“Còn nhớ cách sử dụng dị năng của cô không?”
“...Nhớ.”
“Vậy hãy bắt đầu đi.”
Tháp Lệ thoáng sửng sốt, lập tức tập trung tinh thần, thế giới trước mắt
trong nháy mắt biến sắc, từng sợi quỷ khí chậm rãi từ dưới đất bốc lên.