Thiên Tai Tận Thế Hành
Mộ Nam bị tiếng gõ cửa đánh thức, vừa quay đầu thấy Tần Hoài đang ngủ
rất say liền rón rén rời giường, nhưng cậu vừa động Tần Hoài cũng lập
tức mở mắt, đợi chốc lát mới ý thức mình đang ở chỗ nào thì nghe tiếng
gõ cửa bên ngoài, anh kéo Mộ Nam chuẩn bị rời giường lại: "Nằm đi, để
anh đi xem."
Gõ cửa là người bên xã khi đến cửa lấy thông tin, gõ đến nửa ngày cũng không nghe ai lên tiếng thì tưởng trong nhà không có
ai, vừa mới chuẩn bị đi thì cửa chống trộm liền mở ra. Người nọ đi tới
đưa một cuốn vở cho Tần Hoài nói: "Điền họ tên, phương thức liên lạc và
biển số nhà vào đây, cách vách nhà anh có người không?"
Tần Hoài
gật đầu, đầu tiên là điền thông tin của mình sau đó cũng viết thông tin
của Mộ Nam luôn. Điều tra viên của xã khi liếc mắt nhìn: "Chỉ có gia
đình anh thôi sao?"
Tần Hoài ừ một tiếng, điều tra viên liền lấy
ra một tờ giấy có in mã QR: "Đây là nhóm của xã khu được chia theo từng
tòa nhà, đây là nhóm tòa nhà của các anh, anh quét đi, sau này có tin
tức gì sẽ thông báo trong nhóm, khoảng thời gian cố gắng đừng ra khỏi
cửa, sinh hoạt có cái gì khó khăn thì hãy liên hệ với chúng tôi."
Tần Hoài quét mã Wechat xong thì nói cảm ơn rồi đóng cửa lại.
Vào lại nhà anh thấy Mộ Nam đang nhìn mình, anh nói: "Người ta tới thống kê lượng người, thông tin cần điền anh đã điền đầy đủ rồi."
Mộ Nam
đột nhiên nói: "Sao anh biết số điện thoại của em?" Bởi vì mở cửa nên
cậu nghe thấy điều tra viên kia hỏi số điện thoại, cậu nghĩ Tần Hoài sẽ
vào hỏi mình nhưng ai ngờ anh trực tiếp điền luôn rồi.
Tần Hoài
gật đầu, những năm này mặc dù anh không xuất hiện trong cuộc sống của Mộ Nam nhưng Mộ Nam chưa bao giờ biến mất trong cuộc sống của anh, điện
thoại của đối phương anh còn nhớ rõ ràng hơn của mình.
Mộ Nam cúi đầu: "Biết số điện thoại của em nhưng trước giờ không liên lạc
với em, anh có biết mấy tháng này em đã dùng tất cả biện pháp để tìm anh không, nhưng ngay cả khi anh chuẩn bị trở về cũng không gọi cho em một
cuộc." Đời này biết số của cậu tất đời trước cũng biết, nhưng cho đến
khi chết cậu cũng không đợi được một cú điện thoại từ Tần Hoài.
Trong lòng Tần Hoài tê rần: "Anh nghĩ em còn hận anh đã rời đi cùng ông ta,
nghĩ em không muốn gặp anh, anh cũng biết em đang sống rất tốt, với lại
Giang Hiên có phương thức liên lạc với anh, không phải cậu ta vẫn luôn
giữ liên lạc với em sao nên anh nghĩ nếu em có chuyện tìm anh thì chỉ
cần tìm cậu ta là có thể liên lạc được với anh, lúc biết em muốn tìm anh anh gần như đã lập tức chạy về, nhưng mà anh không ngờ ban đầu là mưa
rào liên tục sau đó là sương mù dày đặc, bất kể là máy bay hay là xe cộ
gì cũng không hoạt động, trên đường trở về anh xém chút nữa đã không
nhịn được muốn gọi điện thoại cho em mấy lần, nhưng anh lại sợ em biết
anh đang trên đường về, sợ em sẽ sốt ruột đi tìm anh."
Mộ Nam
trong trí nhớ của Tần Hoài vẫn là Mộ Nam trước kia, tính tình tùy hứng
lại bướng bỉnh, nếu anh gọi điện đến trước khi anh tới nơi, Mộ Nam không chờ nổi chắc chắn sẽ gấp gáp đi tìm anh, xe đạp điện anh dùng thì hết
điện nên anh đành đạp cả một đường dài trở về, trên đường cũng không
chắc có chỗ để sạc điện hay không, nếu như Mộ Nam không liên lạc được
với anh chẳng phải càng thêm lo lắng sợ sệt hơn sao, sau khi suy nghĩ
rất nhiều lần mới nhịn không gọi điện đến.
Lúc trước anh xuất
ngoại với người kia cũng để lại phương thức liên lạc cho Mộ Nam, chỉ là
khi đó Mộ Nam rất tức giận đã cắt đứt quan hệ với anh, mà thời điểm ấy
anh chưa thể kiểm soát được cuộc sống của chính mình, ngoài việc nhờ
người khác hỗ trợ trông chừng cậu dùm mình thì có muốn làm nhiều thêm
cũng không có cách.
Cũng vì bao năm qua Mộ Nam chưa bao giờ liên
lạc với anh cho nên sau này dù anh có trở lại cũng chỉ lén lút nhìn cậu
có sống tốt không thôi, anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh sợ rằng sau
này Mộ Nam sẽ nói với anh rằng những năm qua cậu đã lớn rồi, cậu không
cần anh trai như trước kia nữa.
Mặc dù Mộ Nam chưa bao giờ đụng
vào sinh hoạt phí mà anh gửi cho cậu, nhìn bảng thống kê tổng số tiền
chi tiêu hàng tháng anh cấp cho Mộ Nam vẫn khiến anh cảm thấy giữa anh
và Mộ Nam vẫn còn một sợi dây.
Giống như Mộ Nam sợ đối mặt với
Tần Hoài xa lạ, Tần Hoài cũng sợ đối mặt với Mộ Nam không còn cần anh
nữa, trước khi có đủ can đảm để đối mặt với những thay đổi do thời gian
mang lại, bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng vẫn còn thời gian để chậm chậm tiến
đến.
Mộ Nam càng thêm khó hiểu khi nghe thấy câu hỏi của Tần
Hoài: "Giang Hiên? Sau khi anh đi em chưa từng thấy anh ta. Trước đây,
em... Lúc em vừa mới gặp ác mộng đó cũng đi tìm Giang Hiên, muốn hỏi anh ta có biết anh đang ở đâu không, em muốn tìm anh, nhưng anh ta nói
không có số của anh."
Giang Hiên là bạn cùng lớp mà Tần Hoài có
quan hệ khá tốt, trước đây thường tới nhà Tần Hoài cùng làm bài tập nên
Mộ Nam cũng biết anh ta, không thể nói là không quen nhưng cũng không
thể nói quá thân, liên kết giữa cậu và Giang Hiên là Tần Hoài nên khi
Tần Hoài rời đi, một người từng là bạn cùng lớp của anh trai còn có thể
liên hệ gì được. Nếu không phải vì Giang Hiên không chuyển nhà thì cậu
sợ Giang Hiên ở đâu cậu cũng không biết.
Ánh mắt Tần Hoài trong nháy mắt lạnh đi.
Mộ Nam nhìn anh: "Vậy Giang Hiên chưa từng nói với anh là em đang tìm anh sao?"
Tần Hoài lắc đầu, hèn gì, sao anh có thể nghe được tin từ một người không
thân đã từng là lớp trưởng của mình, rồi sao có thể đến bây giờ mới trở
về.
Mộ Nam trầm mặc một lát: "Anh về nước lúc nào?"
Tần
Hoài nói: "Nửa năm trước, ở thành phố B, anh có hợp tác với người khác
thành lập công ty ở nước ngoài, có chi nhánh ở thành phố B nên từ lúc
đầu anh định ở đó trước, chờ đến khi em tốt nghiệp đại học thì anh trở
lại gặp em, gặp em để hỏi em có nguyện ý đi ở cùng anh như trước không."
Mộ Nam: "Nếu như em không muốn thì sao."
Tần Hoài cười cười: "Nếu như em thật sự không muốn cũng không cần anh nữa,
anh sẽ buông tha cho em, để em trải qua những ngày em mong muốn, nếu như em chỉ vì cáu kỉnh mà không để ý tới anh, anh sẽ cẩn thận dỗ em, dỗ em
đến khi em hết giận anh rồi đi theo anh mới thôi."
Tần Hoài nói
xong còn nhẹ nhàng xoa xoa tóc Mộ Nam, có lúc bởi vì thời gian và khoảng cách, anh luôn nghĩ một số việc theo hướng mà mình ít muốn đối mặt
nhất, nhưng khi sự việc chính thức xảy ra thì anh lại thấy nó không tệ
như mình tưởng, thậm chí còn có kinh hỉ bất ngờ.
Bọn họ còn có
rất nhiều lời muốn nói nhưng cũng không vội, thấy thời gian không còn
sớm, Tần Hoài nói: "Có đói bụng không, ăn trước đi, ăn sáng xong thì
những chuyện em muốn biết anh đều nói cho em."
Trong
phòng bếp có không ít đồ có sẵn, trong tủ lạnh cũng chất đầy các loại
rau dưa củ quả, đây đều là những vật Mộ Nam nhân lúc Tần Hoài đi tắm bỏ
vào, khi đó cậu còn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào về chuyện tương
lai và chuyện không gian cho Tần Hoài biết. Cậu cho là với quan hệ của
cậu và Tần Hoài e là còn cần một thời gian để thân thiết hơn, không ngờ
là chỉ mới qua một buổi tối đã có rất nhiều việc đều được nói ra, còn có thời điểm nhìn thấy Tần Hoài, cảm giác xa lạ sản sinh ra trong nháy mắt đó hình như cũng tiêu tán.
Nghe tiếng chiên trứng ốp la vang ra
từ trong nhà bếp, Mộ Nam cảm thấy mặc dù bên ngoài bầu trời vẫn bị sương mù che mờ nhưng tâm tình của cậu lại rõ ràng sáng sủa hơn rất nhiều.
Sau khi ăn sáng xong, Tần Hoài lấy điện thoại di động xử lý một vài chuyện, bắt mấy cú điện thoại, hình như là đang thu xếp công việc, xử lý xong
xuôi liền tắt điện thoại, dời laptop trước mặt đi, mặt đối mặt nhìn cậu
nói: "Về giấc mộng kia của em, hãy nói cho anh biết một chút chuyện gì
xảy ra đi."
Mộ Nam mở cuốn sổ nhỏ đặt bên cạnh giường ra đưa tới
trước mặt Tần Hoài: "Đây đều là những ghi chép của em sau khi mơ về giấc mộng đó, trong đó còn có một số chuyện sẽ xảy ra."
Trên đó ghi
đại khái một ít thời gian và hoàn cảnh lúc đó, Tần Hoài đọc rất nghiêm
túc, càng xem mày nhăn càng sâu, những gì anh đọc được khi lật từng
trang không còn là những chuyện được tiên đoán trong mộng nữa, mà là
chuyện có thật. Nghĩ đến việc Mộ Nam đột nhiên tiêu một lần hết một số
tiền lớn, Tần Hoài nói: "Số tiền kia có phải em đều dùng nó để chuẩn bị
vật tư không?"
Mộ Nam gật gật đầu.
Tần Hoài quay đầu lại:
"Những thứ ghi trong này là những thứ em chuẩn bị mua hay đã mua rồi? Em mua những thứ này rồi để đâu? Đồ ăn không dễ bảo quản, đặc biệt là rau
củ quả, nếu như sau này tình hình khốc liệt như trong giấc mơ của em thì những thứ đồ này không thể tồn trữ được."
Mộ Nam nói: "Đây chính là chuyện thứ hai em muốn nói với anh."
Tần Hoài nhìn cậu, Mộ Nam vươn tay về phía Tần Hoài, ngay dưới ánh mắt khó
hiểu của Tần Hoài trong tay Mộ Nam đột nhiên xuất hiện một quả táo.
Mục Nam chậm rãi giải thích: "Vào năm mà anh rời đi em đã chuyển đến trường nội trú, có một ngày em bị sốt trong phòng ngủ, giáo viên đã cho em
uống thuốc rồi để em ở ký túc xá ngủ. Khi em ngủ thiếp đi em lại cảm
thấy nóng đến mức toàn thân như sắp bị cháy khô, vào lúc em bị nóng đến
mơ mơ hồ hồ em dường như có thể chạm vào một không gian khác, nó giống
như đến từ chiều không gian khác vậy. Đến khi em hạ sốt tỉnh lại cảm
giác đó vẫn còn, sau đó em có thêm một không gian, chỉ là không gian này trống rỗng không có bất cứ thứ gì, người cũng không vào được, vật sống
khác cũng không nhét vào được, nhưng cũng may tất cả mọi thứ bỏ vào sẽ
không có thay đổi gì, giống như trong nháy mắt bị đông cứng lại vậy."
Tần Hoài phải mất một lúc lâu mới có thể tiếp nhận tất cả thông tin từ lời
nói của Mộ Nam, có lẽ giấc mơ của Mộ Nam về những chuyện xảy ra trong
tương lai cũng có thể có liên quan đến không gian. Nhưng so với chuyện
không gian, Tần Hoài lại càng quan tâm đến việc những năm này Mộ Nam chỉ có một mình nhiều hơn, khi còn bé chỉ cần thân thể Mộ Nam có một xíu
không thoải mái liền nháo đủ chuyện, uống thuốc cũng cần người dỗ nửa
ngày mới được. Mặc dù anh đã lường trước những tình huống có thể xảy ra
khi rời đi, nhưng khi nghe Mộ Nam nói cậu bị cảm sốt phải ngủ một mình
trong ký túc xá, trái tim anh vẫn rầu rĩ và đau đớn.
Tần Hoài nhẹ nhàng thở ra, quá khứ đã không thể thay đổi, sau này anh sẽ không để
Nam Nam của anh phải chịu đựng một mình nữa, anh liên tục dò hỏi sự tồn
tại của không gian có gây ảnh hưởng xấu gì tới cậu hay không, nghe Mộ
Nam nói ngoài việc có thêm một chỗ để đồ ra thì không có gì bất thường
mới nói: "Chuyện này ngoại trừ anh còn có ai biết không?"
Mộ Nam nói: "Em cũng không ngốc."
Tần Hoài cười cười, nhìn Mộ Nam rõ ràng hoạt bát hơn bộ dáng trầm mặc ngày
hôm qua, trong lòng cũng nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Em ghi tất cả vào
quyển sổ này luôn rồi sao? Còn chi tiết nào nữa không?"
Mộ Nam
nói: "Em nhớ cái gì em đều ghi vào rồi, với lại em cũng mua hết những gì em ghi ra trong đó rồi." Vừa nói vừa lấy ra một cuốn sổ khác: "Cuốn này em ghi chép số lượng đồ em muốn mua, nhưng tiếc là em không có tiền,
hơn nữa thời gian cũng không kịp."
Tần Hoài lật xem, bên trong có mấy trang giấy, có lớn có nhỏ, thậm chí còn ghi mua một hộp đồ may vá, thật chu đáo.
Tần Hoài lật xem từ đầu một lần: "Trong giấc mộng của em, sau trận sương mù này là hạn hán, vừa nóng vừa hỗn loạn, hay là ở giữa có một khoảng thời gian bình thường?"
Mộ Nam nói: "Tình thế loạn lạc bắt đầu từ từ, nhưng cũng không phải là loại hỗn loạn mất khống chế kia, lực lượng
quốc gia vẫn luôn khống chế được, chỉ là về sau khí hậu ngày càng cực
đoan, rất nhiều thứ không thể sinh sôi vì vậy mới trở nên khó khăn hơn.
Tần Hoài đột nhiên nhìn về phía Mộ Nam: "Giấc mơ của em rõ ràng như vậy sao?"
Mộ Nam cúi đầu gãi gãi tay, tránh ánh mắt Tần Hoài: "Cũng không phải, nó
tương đối rời rạc nhưng có thể lắp ghép với nhau được."
Tần Hoài cũng không nghĩ nhiều, chỉ là nói: "Vậy thì vẫn có chút thời gian, anh
đi xử lý chuyện của mình cũng có thể lấy lại một ít tiền."
Mộ Nam đột nhiên ngẩng đầu: "Anh muốn trở về sao?"
Thấy Mộ Nam phản ứng lớn như vậy, Tần Hoài vội vàng nói: "Không trở về đó,
anh đã nói sẽ không rời đi thì sẽ không, xử lý qua Internet một chút là
được, Nam Nam, anh sẽ không đi nữa, anh hứa."
Mộ Nam cũng cảm
thấy mình phản ứng thái quá, nhưng cậu thà Tần Hoài từ bỏ những tài sản
kia, dù sao sau này tiền còn không bằng giấy, cậu cũng không muốn Tần
Hoài mạo hiểm rời đi, thức ăn trong không gian của cậu không nói đầy đủ
cho hai người dùng cả đời nhưng ít nhất mấy năm sau cũng không chết đói, cho nên không cần vì những thứ ngoài thân kia mà mạo hiểm.
Thời
điểm Tần Hoài đang chỉnh lý tài sản của mình thì nhận được tin nhắn của
Giang Hiên, anh và Giang Hiên là bạn học từ cấp Hai đến cấp Ba, sau khi
xuất ngoại cũng chưa từng mất liên lạc, bởi vì anh phải dựa vào Giang
Hiên để biết tình huống của Mộ Nam trong nước. Những năm gần đây mối
quan hệ vẫn rất thân thiết, thậm chí sau khi anh về nước Giang Hiên đã
bỏ công việc ban đầu của mình đến công ty anh làm việc.
Bởi vì
nhà Giang Hiên ở đây nên hắn ta cũng thường xuyên trở về, anh thường nhờ Giang Hiên giúp anh nhìn Mộ Nam, anh cũng biết được rất nhiều chuyện
của Mộ Nam từ Giang Hiên, ví dụ như cậu quen bạn mới, mối quan hệ cũng
không tệ hay cậu rất được hoan nghênh ở trường học, thường tham gia một
ít cuộc thi hội họa, thậm chí còn giành được giải thưởng, mỗi ngày đều
rất vui vẻ. Ngay cả báo cáo kiểm tra sức khỏe hàng năm của Mộ Nam Giang
Hiên cũng sao chép một bản cho anh đọc, anh cho là những năm này quan hệ của Nam Nam với Giang Hiên không tệ, vì mối quan hệ này nên anh không
bao giờ nghĩ đến nếu như Nam Nam xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không
thể tìm được anh, không ngờ Nam Nam chưa từng gặp lại Giang Hiên, thậm
chí khi Nam Nam chủ động đi tìm Giang Hiên, hắn ta lại nói không liên
lạc được với anh.
Nếu như ba tháng trước là thời điểm Nam Nam tìm Giang Hiên, Giang Hiên nói cho Nam Nam biết anh ở đâu, vậy thì mấy
tháng này Nam Nam cũng không cần một mình gánh vác những thứ này.
Anh nhớ Giang Hiên còn từng nói với anh rằng lúc hắn gặp Mộ Nam, khi nhắc
tới anh thì Mộ Nam lại nói không muốn nhắc đến anh, còn nói mọi chuyện
đều đã kết thúc. Vì biết được thái độ của Mộ Nam từ Giang Hiên nên về
nước nửa năm rồi Tần Hoài vẫn luôn kiềm nén suy nghĩ muốn đi gặp Mộ Nam, thì ra cho tới nay Giang Hiên vẫn lừa anh.
Nhìn hai chữ Giang Hiên trên màn hình điện thoại, ánh mắt Tần Hoài trở nên lạnh lùng.