Thiên Tai Tận Thế Hành
Nghe thấy tiếng thang máy bên ngoài, Mộ Nam vội vàng chạy ra mở cửa, mở
hé cửa sắt chống trộm thì thấy Tần Hoài quay lại, vội vã mở cửa ra: "Sao xuống lầu lâu vậy anh? Có nhiều người lắm ạ?" Nói xong thì thấy sau
lưng Tần Hoài kéo một chiếc xe nhỏ chở đầy tôm, nhất thời kinh ngạc:
"Mười cân tôm thôi sao nhiều dữ vậy?"
Tần Hoài cười nói: "Anh
thấy không có người nào tới lấy, vừa lúc ông chủ kia mang đến rất nhiều
nên anh mua thêm mười cân, em đi ra chỗ khác đứng đi đừng đứng ở cửa, để anh cởi đồ phòng hộ ra đã."
Mộ Nam lấy chai khử trùng ở bên cạnh phun trước phun sau cho anh, đến cả túi đựng tôm cũng không tha. Hai
người bận bịu một lúc thì mới ngâm tôm vào chậu gỗ lớn đựng nước muối,
sau đó dùng màng bọc thực phẩm bọc lại để tôm không búng người ra ngoài, ngâm tần hai tiếng thì thay nước, sau đó ngâm thêm hai tiếng nữa mới
bắt đầu làm sạch túi phân của chúng, xong xuôi thì chuẩn bị nồi để nấu.
Nhìn cái chậu lớn đầy tôm còn sống đang búng búng tưng bừng, Mộ Nam hài lòng nhưng cũng đau đầu: "Xem ra tối nay chúng ta sẽ có một trận chiến lớn
đây, phải làm sạch từng này con, chắc cột sống em gãy luôn mất."
Tần Hoài vừa rửa tay vừa nói: "Muốn ăn ngon thì phải hy sinh thôi, nếu mệt
thì buổi tối em cứ ngồi bên cạnh động viên tiếp sức cho anh là được."
Mộ Nam cười nói: "Sao em có thể tàn nhẫn như vậy được, muối sao có thể xử
lý được tôm, đến buổi tối anh sơ chế bọn nó không phải sẽ bị cào tay
luôn sao?"
Tần Hoài: "Không đâu, cắt một cái bọn nó đã nằm yên rồi."
Thấy Mộ Nam đang ngồi xổm đằng kia chọt tôm, Tần Hoài đột nhiên hỏi: "Trong nhà có thuốc dạ dày không?"
Mộ Nam vội vàng đứng dậy, khẩn trương nhìn Tần Hoài: "Sao vậy? Dạ dày anh
không thoải mái hả? Em có thuốc giảm đau, thuốc chống đầy hơi, còn có
thuốc giảm co giật nữa." Mộ Nam vội vã lấy hòm thuốc trong không gian
ra, ngồi chồm hỗm trên sàn nhà lục trong hòm ra một đống thuốc: "Còn có
thuốc cho người bị viêm dạ dày, có thuốc tiêu hóa, còn có..."
Tần Hoài nắm lấy bàn tay đăng căng thẳng tìm thuốc cho mình, kéo cậu đừng
dậy từ sàn nhà, hơi cụp mắt liếc nhìn đống thuốc: "Em thường uống loại
nào?"
Mộ Nam sững sờ một lát, hơi bối rồi: "Hả? Cái gì?"
Tần Hoài nói: "Vừa nãy trong thang máy anh có gặp chú Chung ở tầng 19, chú
ấy từng nuôi một con chó Collie lông trắng đen, chú ấy nói có một lần
chú ấy thấy em tiêm thuốc ở phòng khám nhỏ tầng dưới, đau đến nỗi không
ngồi yên được, em có đi bệnh viện xem qua chưa? Lúc đau thì tự ý uống
thuốc hay bác sĩ kê đơn thuốc hửm?"
Mộ Nam bị Tần Hoài nhìn có
chút xấu hổ, lúc còn bé có người thương cậu nên có chút khó chịu hay yếu ớt cũng nháo ầm ĩ để cả nhà an ủi mình. Sau này chỉ có một mình, lúc ốm đau cũng dần quen tự mình lo liệu, lâu dần cậu cũng ít biểu lộ những
chuyện riêng tư như vậy, có thể nhịn thì nhịn, không nhịn được thì cũng
chỉ có thể nhịn, thậm chí về sau còn có chút ngại không muốn để người
ngoài biết, như thể cậu sợ sẽ gây phiền phức cho người khác vậy.
Lúc này bị Tần Hoài hỏi, Mộ Nam cứ theo bản năng nói qua loa cho xong:
"Không có nghiêm trọng như vậy đâu anh, chỉ là dạ dày không tốt thôi
hà."
Tần Hoài vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu: "Khi em nói dối sẽ vô
thức liếm môi, chuyện này mà em cũng muốn gạt anh? Về sau chúng ta sẽ
cùng sống với nhau rất lâu, nếu một ngày nào đó em cảm thấy khó chịu,
lúc đó ngay cả loại thuốc em uống là loại nào anh cũng không biết thì
sao đây."
Mộ Nam cẩn thận liếc nhìn Tần Hoài, thấy anh có vẻ tức
giận, vẻ mặt còn hơi đáng sợ nữa, lúc này mới chỉ vào hòm thuốc: "Trước
tiên thì uống thuốc viên trong hủ nhỏ kia, nếu không khỏi thì qua một
hai giờ sẽ uống thuốc giảm đau, bình thường uống xong đều tốt lên cả."
Nói xong còn còn nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn em hung dữ như thế mà."
Tần Hoài khẽ thở dài một tiếng, cầm hủ thuốc Mộ Nam chỉ, cẩn thận nhìn một lát: "Đây là bệnh viện kê à?"
Mộ Nam gật đầu, Tần Hoài chụp lại hủ thuốc: "Thuốc này em mua bao nhiêu tiền? Tại sao không ghi vào sổ?"
Mộ Nam nói: "Đây là thuốc kê đơn, chỉ có bệnh viện mới có thể kê cho, bác
sĩ mỗi lần chỉ có thể kê cho mấy hộp mà thôi, em không nhớ nó bao nhiêu
nữa?" Cậu trùng sinh về lại đây cũng chỉ có ba tháng để chuẩn bị, có một đống đồ cần mua, có thể nhớ đến bệnh viện mua thuốc đều là vì bận rộn
quên ăn nên cứ phát tác lại mới nhớ tới, cậu cũng đâu có thời gian để đi thường xuyên hơn đâu, đau dạ dày cũng không phải bệnh nếu không uống
thuốc sẽ chết, đau thì nhịn một tí là qua, nhưng mấy loại thuốc có thể
mua được ở nhà thuốc thì cậu trữ không ít, các loại thuốc giảm đau cũng
chuẩn bị một chút.
Tần Hoài nhìn khuôn mặt gầy gò ít thịt của cậu, tiếp tục hỏi: "Em bị gì? Có thường xuyên bị đau không?"
Mộ Nam lắc đầu: "Thật ra thì không sao, lần kiểm tra cuối cùng nói kết quả cho ra em có chút dấu hiệu bị loét, lúc ăn thì thấy hơi khó chịu một
chút nhưng lúc sau thì đỡ hơn, lần chú Chung thấy chắc là lúc em lo vẽ
quên ăn cơm thôi, đói bụng cả ngày nên ăn chút mì cho đỡ rắc rối." Vừa
nói cậu vừa nhìn Tần Hoài, thấy vẻ mặt khó coi của anh liền vội nói:
"Nhưng sau lần đó trí nhớ của em đã tốt hơn, không còn quên ăn nữa."
Tần Hoài ôm Mộ Nam vào lòng, ôm thật chặt, đối mặt với sự việc đã xảy ra
không có cách nào xoay chuyển khiến anh càng hận người đàn ông đó sâu
hơn, anh hi vọng thời gian đó có thể quay lại, bây giờ nhìn lại và suy
nghĩ về quá khứ, biện pháp để từ chối người đàn ông kia không phải là
không có, nhưng đáng tiếc khi đó bầu trời của anh cũng chỉ có bầu trời
trên cao mà thôi, căn bản là không có sức phản kháng.
Vào giờ
phút này, anh thật sự cảm nhận dược những năm tháng đã qua kia, Nam Nam
của anh, trong những năm anh rời đi, đều không được tốt, không tốt đẹp
chút nào hết.
Mộ Nam bị Tần Hoài ôm có chút không biết làm sao,
cậu không ngờ phản ứng của Tần Hoài lại lớn như vậy, khi cảm giác trên
vai mình ẩm ướt, trái tim cậu như bị một bàn tay giật mạnh: "Anh?"
Tần Hoài ôm cậu chặt hơn lần nữa, hận không thể dung nhập cậu vào thân thể
mình, cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim trong lồng ngực mình, Tần Hoài
có chút khó khăn mở miệng: "Xin lỗi, Nam Nam, anh xin lỗi..."
Mộ Nam mỉm cười, ôm lại Tần Hoài, vỗ nhẹ lưng anh: "Anh trở về là tốt rồi, anh, có thể gặp lại anh, em không còn tiếc nuối nữa."
Sau sự việc của Giang Hiên, Tần Hoài chỉ có thể vui mừng vì mình đã trở về, và còn tức giận vì bị Gian Hiên lừa dối, sau này lại vì giấc mơ tương
lai của Mộ Nam làm rối loạn mọi kế hoạch của anh, anh đang bận rộn chỉnh lý tài sản của mình nên mới cử người ở thành phố B giúp cậu mua vật tư, đồng thời cũng tìm cách từ từ kéo lại mối quan hệ bị ghẻ lạnh nhiều năm qua với Mộ Nam, cho nên trong lúc nhất thời chưa kịp lên mạng xã hội
nghiên cứu kĩ.
Bây giờ nghĩ lại, những năm này Giang Hiên chưa
từng gặp Mộ Nam, những bức ảnh kia chỉ sợ là tìm người chụp, chi tiết về cuộc sống của Mộ Nam những năm gần đây cũng sợ là bịa đặt, ngay cả báo
cáo khám sức khỏe hàng năm cũng có thể là giả. Đúng vậy, nói đến việc
khám sức khỏe, anh còn từng cảm ơn Giang Hiên, từ nhỏ Mộ Nam ghét đi
bệnh viện nhất, đừng nói một năm đi kiểm tra sức khỏe một lần, mấy năm
cũng chưa chắc muốn đi, sau đó anh còn nói với Giang Hiên, có thời gian
thì chỉ anh cách dụ Mộ Nam đi kiểm tra sức khỏe với. Sau này mỗi năm
Giang Hiên đều gửi cho anh bản báo cáo khám sức khỏe của Mộ Nam, cho nên anh rất biết ơn Giang Hiên, nếu không có ai dụ dỗ em ấy Mộ Nam chắc
chắn sẽ không tự đi làm kiểm tra sức khỏe. Anh cũng nghĩ rằng nếu Mộ Nam chịu nghe lời Giang Hiên đi khám sức khỏe thì chắc quan hệ của bọn họ
cũng khá thân thiết, hẳn là lúc bình thường Giang Hiên đã chăm sóc Mộ
Nam rất nhiều.
Nếu không phải vì những chi tiết sinh hoạt nhỏ
nhặt, cuộc sống tích cực, thân thể khỏe mạnh và thái độ chống cự khi
nhắc đến anh ấy, sao anh có thể bằng lòng ở lại nước ngoài mấy năm qua,
có lẽ anh đã quay về ngay khi gã kia buông tha anh rồi.
Mộ Nam vỗ vỗ Tần Hoài đang tự trách, cố gắng chuyển hướng chú ý của anh: "Em đói rồi, lúc nào mới được ăn tối đây?"
Tần Hoài chậm rãi buông Mộ Nam ra, ngoại trừ viền mắt có chút đỏ thì không
còn nhiều dấu vết vừa khóc xong. Để Mộ Nam cất hòm thuốc trên sàn đồng
thời nhắc cậu nên để vài loại thuốc khẩn cấp ở bên ngoài, không nên để
hết vào trong không gian, sau đó mới vào bếp nấu ăn. Lúc đầu là muốn dỗ
dành Mộ Nam nên khoảng thời gian vừa trở về này anh đều làm toàn món Mộ
Nam thích khi trước, bây giờ biết dạ dày cậu không tốt, đương nhiên phải thay đổi thực đơn, làm nhiều món ăn tốt cho dạ dày hơn.
Còn cậu
còn chưa biết những ngày muốn ăn gì thì ăn nấy, muốn uống gì thì uống đó của mình sắp một đi không trở lại, Mộ Nam đang rất ngoan ngoãn thu dọn
hòm thuốc, đặt hộp thuốc khẩn cấp ở bên ngoài xong rồi đến cửa bếp nhìn
Tần Hoài nấu ăn, những ngày chờ cơm ăn như vậy mới mang lại cảm giác có
nhà cho cậu, ngoại trừ việc thế giới ngày càng trở nên tồi tệ, Mộ Nam
thật sự hi vọng có thể sống như thế này đến cuối đời.
Ăn cơm xong hai người cũng không vội làm sạch tôm, trước tiên Tần Hoài thay nước
cho tôm, sau đó mở chương trình tạp kỹ mà Mộ Nam đang xem gần đây rồi đè cậu xuống giường xoa xoa bụng cho cậu, anh đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ
nói sau khi ăn xong nên xoa nhẹ bụng theo chiều kim đồng hồ có thể trợ
giúp dạ dày bài khí, giảm bớt cảm giác khó chịu sau bữa ăn do bị loét dạ dày.
Nhưng anh vừa chạm vào Mộ Nam đã cười không nhịn được,
giống như bị chạm vào điểm cười vậy: "Thôi quên đi anh, sức khỏe của em
không tệ như vậy đâu, thật sự đó, hiện tại em không thấy đau, vẫn khỏe
lắm á."
Tần Hoài cau mày: "Em làm quen đi, lúc nhỏ em chưa bao
giờ sợ nhột mà, sao lớn lên lại sợ nhột rồi." Lúc còn bé anh có chọt
nách cỡ nào cũng có thể nhịn cười, sao giờ mới sờ bụng đã nhột không
chịu được rồi.
Mộ Nam thấy Tần Hoài dường như không chịu bỏ cuộc
có đến khi cậu cho anh xoa, không thể làm gì khác hơn là nghiêng người
tới gần, kết quả Tần Hoài vừa đặt tay lên người cậu Mộ Nam liền có cảm
giác như bị điện giật, toàn thân cậu tê dại ngứa ngáy, loại cảm giác từ
lòng bàn chân đến đỉnh đầu đều tê dại, cả người đều không được bình
thường này, cậu có chút không chịu được cảm giác này, thật kỳ lạ. Tần
Hoài chưa kịp xoa cậu lần hai cậu đã vội ôm gối lăn một vòng cách xa Tần Hoài: "Không được không được, nhột quá hà, không cần xoa nhẹ đâu anh,
em sợ ăn cơm xong không đau, ngược lại bị đau do cười quá nhiều mất."
Tần Hoài thấy cậu thật sự bị nhột không phải vì chống cự đụng chạm của anh, lúc này mới bất đắc dĩ buông cậu ra: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì
phải nói cho anh biết, không được giấu anh, cũng không được lén uống
thuốc rồi làm bộ không có chuyện gì."
Mộ Nam vội vã gật đầu.
Tần Hoài không cho phép cậu qua loa, lần thứ hai xác nhận nói: "Em bảo đảm chứ."
Mộ Nam giơ tay lên, yếu ớt nói: "Em bảo đảm mà."
Lúc này Tần Hoài mới tha cho cậu, để cậu dừa vào đầu giường xem máy tính
một lát, nửa giờ sau mới lên máy chạy bộ đi một lát cho tiêu cơm, sau đó cầm bàn chải và một cái ghế đẩu nhỏ vào phòng tắm, massage cho tôm.
Thấy Tần Hoài không còn ở trước mắt mình nữa, lúc này Mộ Nam mới thở phào
nhẹ nhõm, sau đó đặt tay lên bụng sờ sờ hai cái, cũng không biết vì tự
sợ mình nên cảm giác không giống nhau không, sao lại không nhột nhỉ, sao Tần Hoài sờ thì cả người cậu lại run rẩy thế nhỉ.
Khi nhìn thấy
người trong nhóm đang đua nhau đặt hàng, Giản Sơ liền biết sự tra tấn từ món tôm không còn xa nữa, nhưng cậu không ngờ sự tra tấn này lại đến
vào nửa đêm.
Gần đây thời tiết ngày càng nóng, cửa ra vào và cửa
sổ đều đóng kín mít khiến căn phòng trở nên ngột ngạt, quá nóng nên cậu
chỉ có thể bật điều hòa sớm hơn, nhưng vì tiết kiệm tiền điện, lúc bật
điều hòa Giản Sơ sẽ kêu Dụ Tử Bách qua phòng mình ngủ, có thể tiết kiệm
điện được nhiêu thì tiết kiệm, nên bây giờ ngửi thấy mùi tôm siêu cay
nhà bên, cậu thật sự nhịn không được nuốt nước miếng hai cái.
Dụ Tử Bách bên cạnh cũng chưa ngủ, nghe động tĩnh của cậu cũng không khỏi mỉm cười, hỏi: "Đói bụng không?"
Giản Sơ thở dài: "Cậu nói xem, đã trễ thế này mà nhà bọn họ còn làm đồ ăn khuya nữa, có phải đang viết báo cáo không vậy?"
Dụ Tử Bách: "Muốn ăn gì không? Tôi nấu mì nhé?"
Giản Sơ thật sự sắp đói chết rồi, gần đây cậu không ăn nhiều thịt, chỉ ăn
cơm với rau, cảm thấy ăn không đủ no, dù sao anh là một thanh niên to
xác ăn nhiều, nếu không có đồ ăn nhẹ thì chỉ ăn ba bữa mỗi ngày, cậu sẽ
đói đến nỗi bụng kêu sùng sục lên, vì vậy cậu không chút do dự ngồi dậy, nhìn Dụ Tử Bách bên cạnh: "Nấu mì đi, tôi đói quá rồi."
Dụ Tử
Bách mỉm cười, vui vẻ đứng dậy nấu mì, thế là hai người ngồi dưới sàn,
ngồi quanh cái bàn tròn nhỏ, nấu một tô mì lớn thơm mùi tôm siêu cay
truyền từ nhà bên cạnh.